Đầu óc có chút mê
muội, Thanh Linh cảm thấy càng ngày càng không thích hợp, âm thầm vận
nội lực lại phát hiện nội lực của bản thân đang bị xói mòn. Tâm nháy mắt treo lên, Diệp Thiên Minh đang thầm động tay động chân!
Thoáng nhìn làn khói mỏng manh đang bay lên từ lư hương, tâm hiểu vài phần, trên mặt lại bất động thanh sắc.
“Phải không?” Diệp Thiên Minh bình tĩnh, cũng không thấy có quá nhiều
phiền muội: “Chỉ sợ phải ủy khuất con một đoạn thời gian vậy.” Ông ta
nâng ly trà lên, vừa muốn uống một hớp. Đột nhiên, hàn quang chớp lóe,
ông ta vung tay lên, chén trà mãnh liệt đụng vào ngân châm trên không
trung, theo quán tính bay thẳng về hướng Thanh Linh đang ngồi.
Thanh Linh kinh hãi, nhanh chóng nghiêng sang một bên, chén trà bay sát
qua tai, đập vào cửa sổ. Miễn cưỡng tạo ra một lỗ hổng trên cửa sổ, rơi
bên ngoài vang lên tiếng rơi vỡ thanh thúy.
Trở mặt chỉ trong nháy mắt.
Phụ nữ (cha và con gái) phản bội, tàn sát lẫn nhau, thiên hạ sợ rằng hiếm thấy.
Hai người đồng thời đứng lên.
Thanh Linh: “Ngươi…”
Diệp Thiên Minh: “Ngươi…”
Thần sắc hai bên đều khẩn trương xen lẫn khiếp sợ. Tựa như không thể tưởng tượng được rằng đối phương vậy mà tàn nhẫn ra tay.
Thanh Linh lảo đảo chạy ra cửa, bị Thường Quý đột nhiên chặn lại đường thoát.
“Cứu mạng!!!” Thanh Linh cố gắng thúc giục chút nội lực còn sót lại, hóa thành thanh âm truyền ra bên ngoài.
“Nhị tiểu thư, đừng phí sức nữa.” Thường Quý nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Nơi này là địa bàn của Diệp Thiên Minh, nàng hô cứu mạng không phải là uổng công sao?
Thanh Linh chỉ nhàn nhạt cười nói: “Chưa chắc.” Nàng lại lảo đảo ngồi lại trên ghế.
“Ta là phụ thân của ngươi!” Diệp Thiên Minh ngồi trên chủ vị, thanh âm rét lạnh: “Ngươi lại dám hạ độc phụ thân của mình!”
Ông ta che bụng tê liệt ngồi trên ghế, Thanh Linh xuất ngân châm đồng
thời cùng tung bột phấn. Ông ta chỉ cú ý phòng châm, vạn lần không ngờ
được rằng ngân châm chỉ là ngụy trang, thứ Thanh Linh muốn hạ chính là
độc phấn: “Đưa giải dược ra đây!”
Không lên tiếng liền hạ độc thủ, nữ nhi của ông ta đúng là quá ác độc!
Ngũ tạng lục phủ tựa như bị ngàn đao chém vào, nếu như không phải trên
chiến trường tôi luyện ra một thân bản lĩnh, giờ phút này ông ta cũng
khó mà chịu nổi đau đớn này.
Thanh Linh vô lực dựa trên ghế, trái tim mơ hồ quặn đau, sắc mặt tái
nhợt cười một tiếng: “Nữ nhi cũng không nghĩ ra phụ thân sẽ ra tay với
nữ nhi.” Diệp Thiên Minh hạ độc rất lạ, nàng chẩn không ra đây là cái
gì.
“Nhị tiểu thư, ngài đúng là lòng muông dạ thú, dám hạ độc phụ thân thân
sinh của mình.” Thường Quý nhìn Thanh Linh bằng ánh mắt thâm độc.
Thanh Linh liếc qua Thường Quý, nhìn Diệp Thiên Minh: “A, hổ dữ cũng
không ăn thịt con. Phụ thân đối xử với nữ như như vậy, nữ nhi cảm thấy
ngoài ý muốn.” Thanh âm nàng nàng tạm dừng, mở miệng nói: “Ngân diện hắc y nhân gần đây hay lén ra vào Vinh Vương phủ là ngươi, đúng không, phụ
thân đại nhân?”
Diệp Thiên Minh không đáp lại, Thanh Linh càng khẳng định