“Trời ơi.” Ninh Thục phi ra vẻ thở dài tiếc hận: “Người cũng bị đốt thành than rồi, thật đáng thương. Thi thể này sẽ là ai chứ?”
“Mang thi thể cùng một vài vật vẫn chưa bị thiêu rụi ra ngoài hết đi.” Hách
Liên Dực nói, hắn mang theo người, cũng như Thục phi, hắn đoán thi thể
này là Vô Ưu.
Thị vệ lấy khúc xương tiểu cẩu đang gặm cùng với
phần lớn bộ phận vẫn chưa biến thành tro của thi thể mang ra ngoài. Chỉ
là lửa lớn, thi thể cũng bị đốt quá nhiều, vừa rồi lại bị con chó nhỏ
kia gặm mấy khúc xương khiến cho bộ hài cốt chia làm nhiều khối lớn.
Thi thể này là nữ nhân, vàng bạc châu báu đeo trên đầu vẫn chưa bị thiêu rụi.
“Hoàng Thượng, người có muốn tránh trước không?” Lý công công là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế nói.
“Không cần.” Nguyên Ung Đế nói. “Ta muốn biết đây là ai?” Ông quét mắt nhìn tất cả mọi người đang có mặt.
Thanh Linh lạnh nhạt nhìn thi thể không trọn vẹn kia, từ vị trí đến trang sức, nàng biết đây là Vô Ưu Công chúa.
Vô Ưu Công chúa khi còn sống dung mạo tựa thiên tiên, sau khi chết rồi lại nhìn không ra hình dạng.
Lúc sống xuân hoa rực rỡ, chết rồi lại chỉ còn vài khúc xương. Lúc sống thì không cam lòng, chết rồi mọi thứ đều tiêu tan.
Không biết tại sao, Thanh Linh nhìn thấy thi thể bị cháy rụi không ra hình dáng của Vô Ưu Công chúa lại có một chút tang thương.
Không thể phủ nhận kết cục này của Vô Ưu Công chúa là phần lớn là lỗi của
nàng. Nhưng trong lòng nàng lại không có chút áy náy nào, nếu như nàng
không trốn ra được, người nằm ở đó chính là nàng.
Ninh Thục phi nhìn thi thể người không ra người, vật không ra vật, chán ghét đến nỗi buồn nôn nhưng lại không dám có động thái quá lớn. Bà ta nhìn
đống đồ trang sức kia liền nhận ra là Vô Ưu Công chúa.
Trong nháy mắt, bà ta cảm thấy lạnh cả người. Rõ ràng là đoán được đây chính là
thi thể của Vô Ưu Công chúa nhưng thực sự nhìn thấy vật thể cháy đen và
bộ xương bị hun khói thành nửa đen nửa trắng, thân thể bà ta không ức
chế nổi có chút run rẩy.
“Vô Ưu, đây là Vô Ưu của trẫm!” Phần
nhiều những thứ đồ trang sức kia là đều là Nguyên Ung Đế ban cho, trừ Vô Ưu Công chúa, còn ai dám mang trang sức Hoàng Thượng ngự ban?
Nguyên Ung Đế nhận ra chút đồ của Vô Ưu Công chúa, thần sắc ông trở nên bi thương, hai tay run run.
Ninh Thục phi vịn lấy cánh tay của ông ta, sắc mặt bi thương: “Hoàng Thượng, Vô Ưu biến thành cái dạng này, ngài vẫn không tin là Diệp Thanh Linh
hại ư?”
Sau đó bà ta nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Quý phi: “Quý
phi tỷ tỷ, Vô Ưu chết thảm như thế này mà tỷ vẫn còn dám tiếp tục bao
che cho Diệp Thanh Linh?”
Vân Quý phi còn chưa kịp nói, Thanh
Linh đã nhanh chóng mở miệng: “Quý phi nương nương, Thanh Linh cảm thấy
cây trâm vàng khắc hoa lan kia có chút quen mắt.”
Ninh Thục phi lập tức nhìn kỹ cây trâm vàng, sắc mặt đại biến.
Vân Quý phi cũng định thần nhìn lại liền nhìn ra: “Kiểu cách này chỉ có Đại cung nữ bên cạnh cung phi từ nhị phẩm trở lên mới được mang, mà trâm
vàng càng có hình thức càng chứng tỏ cung nữ này có phẩm cấp.
Kim trâm khắc hoa lan, Thục phi, cây trâm này là người của Thủy Minh điện các ngươi.”
Hậu cung Nam Hạ, nữ tử có phẩm vị cao không nhiều lắm, nhất phẩm phi tử giờ chỉ còn có Vân Quý phi và Ninh Thục phi. Nói cách khác, đây chính là
cây trâm của cung nữ thân cận của Ninh Thục phi, Hà Tịch.
Toàn thân Ninh thục phi cứng đờ: “Không! Không thể nào? Cây trâm này không thể là của Hà Tịch!”
Nguyên Ung Đế cũng nhìn thấy cây trâm kia, ông rút cánh tay vẫn còn bị Ninh
Thục phi nắm: “Người đâu, gọi Đan Lăng của Hoán Y cục đến đây cho trẫm.”
Y phục cùng quần áo trong cung có hẳn một cục phụ trách, gọi là Hoán Y
cục, Đan Lăng chính là người quản lý, chỉ cần gọi bà tới là có thể biết
được cây trâm này là của cung nữ nào.
Ninh Thục phi khẽ cắn môi
dưới, cây trâm vàng xuất hiện làm hỏng toàn bộ kế hoạch của bà ta. Bà ta nhìn Hách Liên Dực, ánh mắt muốn hỏi phải làm sao bây giờ?
Hách Liên Dực cũng rất sốt ruột, trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra được đường lui.
Lăng Đan đã đến, chỉ cần nhìn một cái, bà đã có thể khẳng định cây trâm này
có nguồn gốc từ Hoán Y cục, sau đó được đưa đến Thủy Minh điện.
“Xem ra cây trâm này đâm trúng cổ Vô Ưu Công chúa, đây chính là vết thương
chí mạng.” Thanh âm Thanh Linh không lớn cũng không nhỏ, nàng chỉ đều
đều nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người nghe liền hiểu ý của
nàng, dù không có trận hỏa hoạn này, Vô Ưu Công chúa cũng chắc chắn sẽ
chết. Không chừng Vô Ưu Công chúa chết không phải do ngạt thở bởi khói
mà chết trong tay chủ nhân của kim trâm hoa lan này.
Hỏa hoạn lớn đã đốt cháy Vô Ưu Công chúa thành một thi thể không nhìn ra hình dạng.
Vết dao găm trên người nàng cũng không thể nhìn ra được nữa.
Nguyên Ung Đế lạnh nhạt nhìn Ninh Thục phi khiến Ninh Thục phi không khỏi cảm
thấy luống cuống: “Hoàng Thượng, thần thiếp không biết tại sao cây trâm
này lại xuất hiện ở đây…”
“Thục phi nương nương có phải muốn nói
cây trâm này là do vị hôn thê của thần lấy từ người Đại cung nữ tên Hà
Tịch kia rồi sát hại Vô Ưu Công chúa, cuối cùng vu oan cho nương
nương?”Tần Liễm châm chọc nói.
“Ngươi…” Ninh Thục phi lập tức cứng họng.
“Thần vô cùng muốn biết tại sao hôm nay nương nương lại truyền đòi vị hôn thê của thần tiến cung, vừa lúc Vô Ưu Công chúa đến Thủy Minh điện cũng là
lúc vị hôn thê của thần đã có mặt, đây chắc hẳn là trùng hợp?” Tần Liễm
lạnh nhạt nói, ngữ điệu tựa như không thèm đếm xỉa tới nhưng người nghe
lại có thể hiểu điều hắn muốn truyền đạt.
Đôi mắt Nguyên Ung Đế hiện lên một lớp sương mờ, sau khi Tần Liễm nói, ông nói: “Thục phi, ngươi còn lời gì muốn nói?”
Ninh Thục phi mãnh liệt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch: “Hoàng Thượng, ngài
không tin thần thiếp?” Nguyên Ung Đế hỏi như vậy chứng tỏ ông đã nghi
ngờ cái chết của Vô Ưu Công chúa có liên quan đến bà ta.
So với
vài cung nữ vu khống Thanh Linh xông vào cấm cung phóng hỏa, còn hại
chết Vô Ưu Công chúa, Nguyên Ung Đế đương nhiên tin tưởng bằng chứng
trước mắt.
Vô Ưu Công chúa chết là do cây trâm này, mà chủ nhân
của cây trâm lại là đại cung nữ bên cạnh Ninh Thục phi, Ninh Thục phi
thân là người đứng đầu Thủy Minh điện tất nhiên khó thoát khỏi liên
quan. Vô Ưu Công chúa cùng Diệp Thanh Linh cùng xuất hiện ở Phù Liên
cung chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nguyên Ung Đế hiển nhiên không tin cái
trùng hợp vô lý này.
Ninh Thục phi khóc không thành tiếng: “Hoàng Thượng, quan hệ của Vô Ưu cùng thần thiếp vẫn luôn rất tốt…”
“Đây cũng là một chuyện hiếm thấy, nếu không có quan hệ vậy tại sao cây trâm này lại có thể tạo thành vết thương chí mạng cho Vô Ưu? Có lẽ Vô Ưu
chết là do cây trâm này, trận hỏa hoạn chỉ là thứ để che mắt mà thôi.”
Vân Quý phi nói.