Vừa bươc tới nơi này
liền ngửi thấy thoảng thoảng mùi hương, toàn thân nàng chấn động, khuôn
mặt lộ ra khiếp sợ, máu trong cơ thể tựa như muốn sôi trào, đôi môi kích động run rẩy. Nàng bước nhanh vào sâu trong điện, khẩn cấp muốn biết
hương này từ đâu phát ra.
Hương thơm này chính mùi hương trên người hắc y nhân ám toán nàng ở Tướng Quốc Tự kiếp trước.
Vô Ưu Công chúa nhìn Thanh Linh chủ động vào sâu trong điện, trên mặt lộ
ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “Còn tưởng phải phí một phen công phu để dụ
người vào điện, không ngờ ngươi lại không đợi được mà bước vào.”
Càng đi vào trong điện, khắp nơi yên tĩnh đến quỷ dị. Cảnh sắc dù động lòng người nhưng lại không thấy ai đi đi lại lại.
Thanh Linh biết chắc chắn đây là một cái bẫy, trực giác nói cho nàng biết
càng đi vào trong sẽ càng nguy hiểm. Nhưng mùi hương này lại làm nàng
nóng lòng muốn biết, lý trí không thể ngăn bước chân.
Khắp nơi
tìm nơi phát ra mùi hương này, vô tình ngửi thấy, làm sao nàng có thể bỏ qua manh mối dẫn đến cái chết thảm khốc của đại ca và mình?
Biết rõ phía trước là bẫy rập nhưng nàng vẫn muốn dấn thân.
Nàng bước ngày càng nhanh vào trong điện, phía trước có một cái đình, bên
cạnh cái đình có một mảng tuyết trắng hình dáng tựa tường vi nhưng lại
không phải tường vi, đóa hoa có nhụy hoa giống như giọt lệ kia đột nhiên lọt vào tầm mắt nàng.
Băng thiên tuyết địa, đóa hoa ngạo nghễ nở rộ, kiều diễm ướt át, đẹp không sao tả xiết.
Hình dáng đóa hoa này tương tự với hình khắc trên ngọc bội, Thanh Linh đoán
không sai, mảng hoa trước mặt nàng chính Mị hoa đã tuyệt tích trong
truyền thuyết.
Nàng khom lưng muốn xác minh lại mùi hương, mùi hương thơm ngát động lòng người xông vào mũi nàng.
Mị hoa nở dọc theo một con đường nhỏ lát đá xanh, cuối con đường nhỏ là cửa tẩm điện.
Thanh Linh tựa như mê muội, men theo đường nhỏ, đẩy cửa bước vào điện.
Đồ trang trí trong tẩm điện không cái nào không tinh sảo hoa mĩ, nàng tiếp tục bước vào trong phòng.
Phòng trong đặt một chiếc giường, bàn ghế, bàn trang điểm, không nghi ngờ gì nữa, nơi này chính Phù Liên cung.
Lư hương hình cánh sen tỏa khói nhẹ lượn lờ, tản ra mùi hương nồng nặc.
Mùi hương này cũng là mùi của Mị hoa nhưng hương lại càng thêm thuần
hậu, thư thái.
Một đường đến đây, Thanh Linh không nhìn thấy một
người nào. Lúc này nàng cũng đã phát hiện, trong cung này không có
người. Không có người ở, vì sao lư hương lại được đốt?
Mùi hương hoa nhàn nhạt, nàng tinh ý ngửi thấy có mùi dầu hỏa thoang thoảng.
Nơi đây không nên ở lâu, càng rời nhanh càng tốt.
Nàng lơ đễnh nghiêng đầu, nhìn thấy trên tường có treo một bức họa, bước chân muốn rời đi lại không cách nào nhấc lên được.
Nhìn thấy người trong bức họa, Thanh Linh khiếp sợ lùi bước.
Bức họa vẽ một bạch y nữ tử, nhan sắc tựa thiên tiên, khí chất dịu dàng, kỳ ảo lại trong suốt hoàn mỹ. Thanh Linh trí nhớ rất tốt, nếu như không
lầm, bức họa trong thư phòng của Diệp Thiên Minh vẽ chính là nữ tử này.
Chắc chắn nữ tử trong hai bức họa này chính là một người.
Có
tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên ngoài điện, Thanh Linh xoay người
muốn đi ra khỏi phòng, không ngoài dự đoán, cửa phòng đã bị khóa từ bên
ngoài.
Lúc này, tất cả các cửa sổ đều bị chốt kín. (MTLTH.dđlqđ)
Mùi khét ngày càng nồng, Thanh Linh xông vào phòng trong, nàng nhìn bức họa kia đã bị thiêu hủy đầu tiên. Sau đó chính là chiếc giường màu cánh sen cũng đang cháy rực lửa. Thế hỏa rất lớn, cơ hồ trong chớp mắt, toàn bộ
căn phòng bén lả bốc cháy dữ dội.
Trong phòng không có vật gì dễ cháy, chắc chắn đã có người tưới dầu hỏa lên trước.
Thanh Linh nhanh chóng đẩy cửa sổ, không ngoài dự đoán, cửa sổ đã bị người
khóa chặt. Nàng muỗn vẫn nội lực phá tan cánh cửa lại phát hiện bản thân không có cách nào thúc giục nội lực.
Trong căn phòng đậm mùi khói, còn có mùi hương khác.
Không tốt, có độc. Người vừa phóng hỏa cũng nhân tiện thả hương độc vào. Lửa cháy đồng thời phát tán độc khí.
Độc khí này vừa ngửi vào liền khiến bản thân mềm yếu vô lực. Đối phương
chính là muốn dùng lửa đốt chết nàng, nhưng đối phương làm sao sẽ biết
nàng đến chỗ này?
Nàng lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc giải bách độc, sau đó chờ khí lực dần khôi phục.
Khói quá dày làm nàng bị sặc, Thanh Linh nâng hai chân như đeo trì khó khăn bước ra ngoài.
Trên nóc nhà có một lớp tuyết dày đọng lại, Phù Liên cung lại ở nơi yên
tĩnh, bốn phái lại có hòn non bộ cao cao che lấp. Cho nên khi Phù Liên
cung bị cháy cũng gần như không có ai phát hiện ra.
“Diệp Thanh
Linh, ngươi chờ đến khi bị chết cháy đi. Bổn công chúa muốn nhìn một
chút, đến lúc ngươi bị đốt đến không còn hình dạng, Liễm ca ca còn thích ngươi nữa hay không? Ha ha ha ha.” Vô Ưu Công chúa đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm tẩm điện bị khóa bốn phía, nghĩ đến Thanh Linh sắp bị chết
cháy, nàng cảm thấy thập phần hưng phấn.
“Ngươi điên rồi phải
không? Bổn cô nương là thiên kim phủ Hộ Quốc Tướng quân, cùng là thừa
tướng phu nhân tương lai, ngươi hại bổn cô nương táng thân biển lửa, kết cục của ngươi không cần nghĩ cũng biết không có gì tốt đẹp.” Thanh âm
Thanh Linh âm u nói vọng ra ngoài.
Trong phòng khói ngày một dày, Thanh Linh ho khan không ngừng.
“Ngươi đột nhiên phát sinh cùng bổn công chúa, tự mình rời đi, trong cung lạc
đường, xông nhầm vào cấm cung, cuối cùng bị chết cháy cũng là đáng đời.
Cái chết cuẩ ngươi không có quan hệ với bổn công chúa.” Vô Ưu Công chúa
bên ngoài vui vẻ nói.
“Cấm cung?” Thanh Linh lẩm bẩm, khó trách một đướng đến đây đều không thấy người.
“Diệp Thanh Linh, lần này ngươi chết chắc rồi.” Vô Ưu Công chúa chắc chăn nói.
“Ngươi xác định ta sẽ chết ở đây sao?” Thanh Linh nói.
Vô Ưu Công chúa sung sướng nói tiếp: “Phù Liên cung chính là cung điện nơi Liên phi ở khi còn tại thế. Hôm nay chinh là ngày năm đó Liên phi tiến
cung. Sau khi Liên phi mất, Phụ hoàng năm nào vào ngày này cũng đến đây, cũng sẽ cho tất cả mọi người lui xuống.” Nguyên Ung Đế làm như vậy
chính là không muốn có người quấy rầy. Một thân một mình ngồi đây hoài
niệm Liên phi, tin tưởng chắc chắn rằng Liên phi vẫn chưa chết. Khi còn
sống Liên phi rất thích yên tĩnh, không có quá nhiều người quấy rầy. Sau khi nàng mất, Nguyên Ung Đế chỉ phái hai cung nhân tại đâu canh gác
quét dọn Phù Liên cung.
Trong phòng ngủ đồ vật đều sạch sẽ, không nhiễm bụi bẩn. Phù Liên cung ít thấy lá rụng. Không người nào ở cấm
cung có thể xử lý tốt như vậy, trừ khi đây là lệnh của Hoàng Đế.
Cảnh sắc trong Phù Liên cung có thể nói là tiên cảnh, còn có Mị hoa đã tuyệt tích.
Liên phi nương nương là người Nguyên Ung Đế yêu, ngoại trừ Liên phi ra,
không một nữ nhân nào có thể khiến Nguyên Ung Đế đặt trong lòng.
Bức họa nữ tử trong phòng hẳn là Liên phi nương nương.
Trong thư phòng của Diệp Thiên Minh có một bức họa vẽ một nam một nữ, nam
nhân khi còn trẻ ấy hẳn là Diệp Thiên Minh, còn nữ nhân, chẳng lẽ là
Liên phi?
Thanh Linh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không bao lâu sau Hoàng Thượng sẽ đến đây?”
Đáy mắt Vô Ưu Công chúa thoáng kinh ngạc nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
“Rất có thể Phụ Hoàng đã gần đến nơi rồi. Dù ngươi có trốn ra khỏi biển lửa
cũng khó có thể thoát ra khỏi Phù Liên cung. Bổn công chúa không giúp gì được cho ngươi, ngươi cứ ở đây hưởng thụ giây phút cuối đời mình đi.”
Vô Ưu Công chúa đắc ý cười to.
Thanh Linh bị sặc khói, bịt kín
mũi miệng, gian nan hít không khí mong manh. Vừa rồi nuốt viên thuốc kia đã có tác dụng, nàng cảm thấy khí lực dần khôi phục.
Nàng phải
rời đi trước khi Nguyên Ung Đế đến là tốt nhất. Món nợ này nàng sẽ dần
tính sổ với tiện nhân Vô Ưu kia, không, chính xác phải là Vô Ưu và Ninh
Thục phi.
Ninh Thục phi đột nhiên truyền đòi nàng tiến cung, chính là muốn diệt trừ nàng trong cấm cung này đi.
Nàng bị chết cháy ở Phù Liên cung, Vô Ưu Công chúa nói cùng nàng có tranhc
hấp, nàng tự ý rời đi, xông vào cung cấm rồi táng thân nơi biển lửa.
Dù sao bởi vì Thanh Linh, nàng đã có bất hòa với Vô Ưu. Nguyên Ung Đế cũng biết rõ. Nàng cùng Vô Ưu tranh chấp cũng không phải điều kỳ lạ.
Về phần tại sao Phù Liên cung lại cháy, nguyên nhân khó lòng có thể tra ra được. Cũng có thể suy đoán Thanh Linh trong lúc hoảng loạn làm đổ ngã
giá nên dẫn đến họa hoạn.
Còn nữa, nàng xông vào cấm cung vốn đã
là tử tội, bị chết cháy, tất cả mọi người đều không cảm thấy đồng tình.
Nguyên Ung Đế cũng không vì người phạm vào tội chết mà suy xét quá
nhiều.
Nếu nàng chạy ra khỏi biển lửa này, hai tiện nhân kia cũng làm nàng khó lòng mà trốn ra khỏi Phù Liên cung. Nguyên
Ung Đế đến nhìn thấy phòng ngủ của Liên phi nương nương cháy, vốn đã
giận dữ lại thấy nàng một mình xông vào đây, dưới cơn thịnh nộ xử tử
nàng cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Vô Ưu Công chúa tâm tình sung sướng quay người, dự định trước khi Nguyên Ung Đế đến bản thân đã nhanh chóng ra khỏi đây.
Chỉ là nàng vừa mới xoay người liền nhìn thấy một thị nữ không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Trong tay nàng ta cầm dao găm, may mắn Vô Ưu Công chúa kịp thời phát hiện ra nàng.
Vô Ưu Công chúa bị dọa lùi về phía sau, run rẩy nói: “Cứu mạng…Ngươi là ai? Không….đừng tới đây.”
Thị nữ dứt khoát vung tay lên, dao găm đâm thẳng vào người Vô Ưu Công chúa. Vô Ưu Công chúa nghiêng thân lảo đảo chạy đi.
“Ngươi là người Thục phi nương nương phái tới phải không?” Vô Ưu Công chúa run rẩy chỉ thẳng tay vào mặt thị nữ kia. “Diệt trừ Diệp Thanh Linh là kế
hoạch của bà ta, bà ta chắc chắn sẽ có hiềm khích với ta. Bổn công chúa
đã biết quá nhiều cho nên muốn diệt khẩu!” Phía sau nàng là cánh cửa đã
đóng chặt, không thể lui hơn được nữa.
“Coi như ngươi có chút
thông minh.” Thị nữ động tac lưu loát đâm chủy thủ lên người Vô Ưu Công
chúa: “Đáng tiếc, ngươi chỉ đoán đúng có một nửa.”
Vô Ưu Công
chúa chỉ kịp hỏi một nửa còn lại là gì đã bị cơn đau đánh ú plan khắp
toàn thân: “A!” Nàng kêu lên thảm thiết, mới vừa hô lên thất thanh đã bị thị nữ bịt miệng.
Trên người có vết thương, nàng vì đau đớn,
phẫn nộ, không cam lòng trừng mắt nhìn gắt gao thị nữ kia, trừng đến nỗi trong mắt tựa như muốn rớt ra ngoài.
Sau đó nàng bị thị nữ kia liên tiếp đâm nhiều nhát vào người. Bạch y nhiễm đỏ, chói mắt đến nỗi khiến người ta kinh hãi.
Vô Ưu Công chúa như con diều đứt dây, thống khổ bịt chặt miệng vết thương
đang không ngừng rỉ máu. Vốn khuôn mặt thiên tiên hồng hào đỏ thắm, giờ
phút này trắng như tờ giấy. Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, thị nữ để ngang
ngón tay dưới mũi nàng, phát hiên đã ngừng thở.
Khí lực trong cơ
thể Thanh Linh đã khỏi phục bảy tám phần, nàng đi đến phía cửa dổ, một
quyền đập nát cánh cửa sổ nhảy ra ngoài.