Thư Nghiễn lại cố
tình thăm dò thêm tin tức của Kính Nam Vương: “Chủ Thượng, hai năm qua
Kính Nam Vương thường xuyên âm thầm trở về Hạ thành.”
“Ông ta trở về Hạ thành là có mục đích gì?” Thanh Linh nghi hoặc, Kính Nam Vương
không cần truyền đòi vẫn có thể tự do về Kinh thành, tại sao ông ta
không quang minh chính đại về?
Thư Nghiễn lắc đầu: “Chuyện này
thuộc hạ tra cũng không rõ ràng, ông ta trở về đều đến những nơi ông ta
từng cùng Ninh Thục phi đã đi qua. Thuộc hạ suy đoán Kính Nam Vương trở
về có bảy phần lầ vì Ninh Thục phi.”
“Tối ngày mười bảy tháng Giêng năm nay, Kính Nam Vương có ở Hạ thành hay không?”Thanh Linh giống như vô tình hỏi.
Thư Nghiễn lấy từ lồng ngực mình ra một cuốn sách nhỏ, sau khi mở sách ra
mới nói: “A, có.” Quyển sách nhỏ này của hắn chủ yếu viết nhưng việc nhỏ nhặt dễ dàng quên.
“Ông ta ở Hạ thành làm gì? Lúc đó ông ta ở đâu?” Thanh Linh lại hỏi.
Thư Nghiễn cúi đầu nhìn sách nhỏ: “Ngày mười bảy tháng Giêng, Ninh Thục phi được Hoàng Thượng ân chuẩn về nhà thăm người thân, Kính Nam Vương quanh quẩn ở phụ cận Ninh phủ rất lâu sau đó lặng lẽ vào. Bắt đầu từ lúc này, Kính Nam Vương rất chăm chỉ đi Kinh thành.
Kính Nam Vương sau
khi rời khỏi Ninh phủ lại bắt đầu đến những nơi kỉ niệm của hai người.
Chậc chậc, Kính Nam Vương đúng là một nam nhân si tình.” Sau khi cảm
khái qua, Thư Nghiễn mới đọc tiếp: “Sau đó đến Tướng Quốc Tự.”
Vẻ mặt Thanh Linh vốn nhàn nhạt, vừa nghe đến Tướng Quốc Tự lập tức chấn
động, bật thốt lên: “Ngươi nói cái gì? Ông ta ở Tướng Quốc tự?”
“Không sai, xác thực ông ta ở Tướng Quốc Tự. Kính Nam Vương có quan hệ cá nhân với Trụ trì Tướng Quốc Tự. Đếm đó hai người đánh cờ đến đêm khuya vì
vậy hắn ngủ lại Tướng Quốc Tự một đêm.” Thư Nghiễn nói.
Thanh
Linh nhíu mày: “Nếu như ngủ lại Tướng Quốc Tự một đêm, sao trong danh
sách lại không có tên Kính Nam Vương?” Sau đó nàng phản ứng lại rất
nhanh: “Kính Nam Vương cùng Trụ trì Tướng Quốc Tự có giao hảo, ngủ lại
mà không ghi chép hẳn không có gì kì quái.”
“Ông ta có âm thầm lui tới với Hách Liên Dực hay không?” Thanh Linh hỏi.
“Theo như tin tức vừa mới thăm dò được, xác thực hai người họ mấy năm này
thường xuyên lui tới.” Thư Nghiễn trả lời.
“Có lui
tới ư?” Thanh Linh lẩm bẩm, tâm kkhex run, sau đó tim đập càng ngày càng nhanh, một ý nghĩ không thể ức chế được nhảy ra trong suy nghĩ của
nàng.
Nàng không khỏi suy đoán lúc Hách Liên Dực thiết kế tiền
Thái tử, Kính Nam Vương có lẽ rất cảm kích hắn. Đêm đó nàng muốn chạy
trốn khỏi Tướng Quốc Tự, Kính Nam Vương vì không muốn bại lộ thân phận
mới mặc một thân hắc y ngăn cản nàng, cuối cùng đưa nàng về phòng.
Cái chết của đại ca và của nàng, đều là Kính Nam Vương đứng sau thao túng!
Thanh Linh lại phủ nhận cái ý nghĩ này, suy đoán chung quy cũng chỉ là suy
đoán, không có chứng cớ xác thực, nàng vẫn có chút không tin người giật
dây khiến nàng và đại ca chết thảm là do Kính Nam Vương.
Kính Nam Vương âm thầm ủng hộ Hách Liên Dực, xem như nàng lại có thêm một kẻ cần đối phó.
“Chủ Thượng, ngài làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Thanh Linh đột nhiên thay đổi, Thư Nghiễn ân cần hỏi han.
“Không sao.” Thanh Linh khôi phục sắc mặt nói.
Nàng nghiễng đầu nhìn Thư Nghiễn: “Ta phân phó các ngươi tra miếng ngọc bội màu đỏ, còn chưa có tin tức sao?”
Thư Nghiễn vỗ đầu mình một cái: “Đầu óc của ta, sao lại có thể quên chuyện
này được chứ.” Việc này đã sớm có tin tức, chỉ là hắn chưa kịp nói cho
Thanh Linh, sau đó liền quên mất.
“Hình được chạm trổ trên ngọc
bội là Mị hoa, ngọc bội có hai màu trắng và đỏ, đều có ngụ ý là ‘Đính
ước’. Tương truyền đây chính là tín vật đính ước của Tộc trưởng và Tộc
trưởng Phu nhân Bạch Tộc, từng đời lưu truyền xuống cho con cháu. Sau
này, hai khối ngọc bội không cùng đồng thời xuất hiện, chỉ còn lại một
cái.” Thư Nghiễn nói.
“Bạch Tộc?” Ánh mắt Thanh Linh nghi hoặc.
Thư Nghiễn giải thích: “Bạch Tộc là gia tộc lánh đời, về sau bị Đương kim
Hoàng Thượng phát hiện và thu phục. Hai khối ngọc bội đều mất tích vào
thời gian đó.”
“Về phần Mị hoa kia chính là Tình hoa của Bạch tộc.” Thư Nghiễn lại nói.
“Ngọc bội màu đỏ cuối cùng rơi vào tay ai?” Thanh Linh hỏi.
“Thuộc hạ không biết, về chuyện ngọc bội, thuộc hạ chỉ thăm dò được từng ấy
tin tức.” Có quan hệ đến Bạch tộc, Thư Nghiễn thăm dò cũng không được
nhiều, thậm chí Nguyên Ung Đế thu phục Bạch Tộc như thế nào, điều này
chỉ được ghi chép rất rải rác tựa như có người muốn xóa bỏ hoàn toàn
chuyện này.
“Tiếp tục cho người âm thầm điều tra Kính Nam Vương.” Thanh Linh phân phó, sau đó cho thư Nghiễn lui ra.
Hôm nay Vinh Vương phủ đón tiếp một vị khách quý.
“Kính Nam Vương đến thăm, bản vương không thể từ xa tiếp đón.” Hách Liên Dực cười nói, lập tức dùng tau ra dấu mời.
Vào đến đại sảnh, Kính Nam Vương mở miệng nói thẳng: “Bản vương lần này đến là có chuyện muốn hỏi Vinh vương.”
Hách Liên Dực có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh cho lui những người không liên quan: “Kính Nam Vương có việc gì cứ nói thẳng.”
Kính Nam vương lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài của Vinh vương phủ, ném lên trên mặt bàn.
Hách Liên Dực nhìn tấm lệnh bài kia, sau đó hỏi: “Kính Nam Vương đây là có ý gì?”
“Là ngươi phái người xông vào tử lao muốn cướp đi Dung Thi Thi?” Kính Nam Vương hỏi ngược lại.
Hách Liên Dực nhíu mày: “Không có, sao Kính Nam vương lại hỏi như vậy?”
Nhìn lệnh bài trên bàn, hắn hỏi: “ Kính Nam vương vì sao lại có lệnh bài Vương phủ của bản vương?”
“Lệnh bài ta lấy được từ trên người tử sĩ cứu Dung Thi Thi đêm qua.” Kính Nam vương nói chuyện đêm qua nhất
thanh nhị sở cho Hách Liên Dực nghe.
Hách Liên Dực nghe vậy trầm
giọng nói: “Tiện nhân kia thọc một đao sau lưng bản vương, bản vương có
điên đầu mà cứu nàng. Nhất định có người giả mạo người của Vinh Vương
phủ muốn hất xô nước bẩn này lên đầu bản vương.”
“Là như thế sao?” Ánh mắt Kính Nam vương sắc bén nhìn Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực khinh thường hừ lạnh: “Bản vương nếu muốn cướp ngục còn không
ngu ngốc đến nỗi còn cầm theo cả lệnh bài Vương phủ. Rõ ràng là có kẻ
muốn hãm hại bản vương.” Nhưng ai là người đứng sau hãm hại hắn?
Đến đây mọi người đã đoán ra ai là người đứng sau cái chết của Thanh Linh chưa?