Cuối cùng người ta phát hiện Ninh Túng chết thảm trên đường cái, tin tức này rất nhanh truyền khắp Hoàng thành.
Hách Liên Dực đi vào Thủy Minh điện, Ninh Thục phi vụt đứng dậy, nóng nảy
hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Túng nhi sao lại chết thảm trên
đường cái? Nghe nói mặt hắn còn bị người ta khắc một chữ ‘Tiện’, ai
làm?”
Hách Liên Dực lắc đầu: “Vẫn chưa tra được ai là người cứu cữu cữu từ trong ngục ra.”
Ninh Thục phi ôm trán liên tiếp lùi về phía sau.
“Mẫu phi.” Ngạo Nguyệt tiến lên đỡ lấy bà.
Hách Liên Dực lại nói: “Nhi thần hoài nghi là do Diệp Đàm làm, bởi vì cữu
cữu cũng khắc một chữ ‘Tiện’ sau lưng vị hôn thê của hắn. Có thể Diệp
Đàm ghi hận liền khắc ‘Tiện’lên mặt cữu cữu, nhưng cũng chỉ là suy đoán
của nhi thần, chúng ta không có chứng cớ chứng thực.”
Ninh Thục phi giãy khỏi tay Ngạo Nguyệt: “Diệp Đàm, bổn cung nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết.”
“Mẫu phi, chuyện này không nhất định là do Diệp Đàm làm.” Ngạo Nguyệt hờ hững nói.
“Mặc kệ hắn có phải là người cứu Túng nhi ra khỏi nhà lao hay không? Hại
Túng nhi rơi vào kết cục bi thảm như vậy hắn chính là kẻ đầu sỏ.” Chỉ
bằng lý do này thôi, Diệp Đàm chắc chắn phải chết.
Ninh Thục phi
lại nói: “Tần Liễm hiện không có ở Hạ thành, đây chính là thời cơ tốt để đối phó với Diệp Đàm.” Quan hệ của Diệp Đàm với Tần Liễm vẫn luôn rất
tốt, bà nhắm đến Diệp Đàm, Tần Liễm chắc chắn không thể khoanh tay đứng
nhìn.
Đối phó với Diệp Đàm thì dễ nhưng đối phó với Tần Liễm còn khó hơn lên trời.
Lúc này không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa.
Hách Liên Dực hoàn toàn tán đồng: “Đúng vậy, bây giờ là thời gian tốt nhât
để đối phó với Diệp Đàm.” Hắn quay đầu nhìn Ngạo Nguyệt.” Ngạo Nguyệt,
muội chuẩn bị một chút, lần này nhất định phải diệt trừ Diệp Đàm.”
Ngạo Nguyệt thất thần, không biết là đang suy nghĩ gì. Nghe Hách Liên Dực
nói, nàng sửng sốt một chút, mím môi nói: “Muội muốn gặp Phong Lộng một
lần.”
“Lại nghĩ đến tên hạ tiện đấy, ngươi bị hắn hạ bùa mê thuốc lú gì vậy?” Ninh Thục phi giận đến khó thở.
“Lần trước không phải đã nói rồi sao? Muội giết được Diệp Đàm, ta thả Phong Lấy.” Hách Liên Dực nói.
Ngạo Nguyệt nhìn hắn chằm chằm: “Ta chỉ gặp hắn một lần thôi.” Nàng vẫn nhất quyết kiên trì.
Trong mắt Ninh Thục phi tràn đầy thất vọng: “Ngươi….Ngươi thật cứng đầu, con
đi giết tên hạ tiện kia đi, xem nha đầu này còn nhớ nhung hắn nữa
không?”
“Mẫu phi, cứ để cho muội ấy nhìn thấy Phong Lộng một
lần.” Hách Liên Dực khuyên, hắn hiểu rất rõ tính cách của Ngạo Nguyệt,
bức nàng nóng nảy, việc gì nàng cũng dám làm.
Ninh Thục phi mặc dù không thích Ngạo Nguyệt gặp Phong Lộng nhưng Hách Liên Dực cũng đã khuyên bảo, bà không phản đối nữa.
Hách Liên Dực an bài Ngạo Nguyệt gặp Phong Lộng trong vườn hoa Vinh Vương
phủ. Hắn ra lệnh thị vệ trông coi chặt chẽ rồi tự mình về thư phòng tiếp tục làm việc.
Không bao lâu sau, thị vệ vào bẩm báo. Ngạo Nguyệt đánh thuốc mê phần lớn thị vệ Vinh Vương phủ, mang theo Phong Lộng cùng bỏ trốn.
Hôm nay Ngạo Nguyệt có chuẩn bị mà đến, nàng cài người
tiếp ứng vào trong Vinh Vương phủ, một khi thuốc mê có tác dụng, xe ngựa ngoài hậu viện luôn sẵn sàng để rời đi.
Hách Liên Dực tức giận
không thể kiềm chế được, thiếu chút nữa ném đi án thư: “Ngạo Nguyệt,
ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách Hoàng
huynh ngươi lòng dạ độc ác.”
Thanh Linh cùng Bạch Nhiên đi ngang
qua hậu viện Vinh Vương phủ, ngoài ý muốn thấy Ngạo Nguyệt ôm Phong Lộng trèo tường ra ngoài, lên xe ngựa rời đi.
Ngạo Nguyệt là công
chúa Hoàng Thất cao quý, cứ nhiên mang theo nam nhân leo tường bỏ trốn.
Bạch Nhiên trừng hai mắt, ngạc nhiên nói: “Mắt thuộc hạ không bị mờ
chứ?”
“Đúng là Ngạo Nguyệt.” Thanh Linh trả lời.
Ngạo Nguyệt vừa rời đi không bao lâu, Hách Liên Dực mang theo một đội người đuổi theo.
“Bạch Nhiên, chúng ta cũng đi thôi.” Thanh Linh nhanh chân bám theo, hiện nàng đang rất rảnh rỗi, đi xem chút náo nhiệt.
Ngạo Nguyệt rất nhanh liền bị Hách Liên Dực chặn lại.
Trong khu rừng lân cận Hoàng Thành, Hách Liên dực cưỡi ngựa mắt lạnh nhìn xe ngựa bị bao vây.
“Ta đã nói mà, Ngạo Nguyệt công chúa khẳng định trốn không thoát.” Bạch
Nhiên khoanh tay nói, hắn cùng Thanh Linh núp sau một cây cổ thụ.
“Thử một lần xem sao.” Thanh Linh trả lời, nếu không thử một lần, vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội thêm lần nào nữa.
Làm sao Ngạo Nguyệt lại không biết hy vọng trốn thoát rất mong manh, Hách
Liên Dực vẫn đang giam lỏng Phong Lộng, gặp được một lần cũng rất khó
khăn. Lại nói Hách Liên Dực và Ninh Thục phi quyết không để Ngạo Nguyệt
và Phong Lấy bên cạnh nhau. Thay vì mình với người thương hai người hai
nơi còn không bằng nhân cơ hội này chạy trốn, có lẽ còn có một tia hy
vọng.
Hách Liên Dực ngồi trên lưng ngựa, lạnh giọng: “Ngạo Nguyệt, muội khiến Hoàng huynh thấy rất thất vọng.”
Ngạo Nguyệt dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, Phong Lấy theo đó cũng nhảy xuống.
Thanh Linh nhìn từ xa, phát hiện Phong Lộng rất gầy. Gió vừa thổi, áo bào
rộng mặc trên người bị phồng lên rất to, có cảm giác chỉ cần một cơn gió nữa thôi có thể thôi bay hắn.
Ngạo Nguyệt cùng Phong Lộng song
song quỳ xuống trước mặt Hách Liên Dực: “Hoàng huynh, van huynh bỏ qua
cho chúng ta.” Ngạo Nguyệt nghẹn ngào.
“Bỏ qua? Bỏ qua các ngươi để các ngươi chạy trốn sao?” Hách Liên Dực ẩn nhẫn tức giận nói.
Ngạo Nguyệt cúi đầu, gắt gao cắn môi dưới: “Cầu xin Hoàng huynh tha cho chúng ta.”
“Ngươi vì tên đào kép hèn mọn này mà vứt bỏ thân phận công chúa, thật ngu
xuẩn!” Hành động lần này của Ngạo Nguyệt, Hách Liên Dực cảm thấy rất tức cười.
“Cầu xin Vương gia thành toàn, ta đời này kiếp này thề
không phụ nàng.” Phong Lộng nhìn thẳng Hách Liên Dực, không kiêu ngạo,
không xiểm nịnh.
Hách Liên Dực liếc mắt khinh thường nhìn Phong
Lộng: “Ngươi muốn gì? Ngay cả tư cách nói chuyện với bổn vương ngươi
cũng không có, ngươi còn muốn bổn vương giao muội muội cho ngươi? Si tâm vọng tưởng.”
Hắn phất tay, ra lệnh cho thị vệ bắt Phong Lộng và
Ngạo Nguyệt lại. Nhưng Ngạo Nguyệt không phải công chúa bình thương, qua một hồi lâu mà Hách Liên Dực vẫn không thể bắt hai người lại.
Hách Liên Dực không thể không tự mình ra tay, hắn bắt Phong Lộng, nhanh chóng nhét viên độc dược vào miệng Phong Lộng.
Phong Lộng không thể làm gì khác ngoài nuốt viên thuốc kia, sau một khắc, hắn đau đến mức nằm lăn lộn trên đất.
Ngạo Nguyệt kinh hãi, xông tới ôm lấy hắn, quyết tuyệt nói với Hách Liên
Dực: “Hoàng huynh, nếu hắn chết, muội cũng nhất định chết theo hắn.”
“Ngu xuẩn!” Hách Liên Dực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi đường
đường là một công chúa, muốn dạng nam nhân nào không được, tại sao ngươi cứ cố tình thích hắn vậy?”
“Nam nhân có tốt hơn nữa muội cũng
không thích, người kiếp này muội muốn chung sống chỉ có hắn, chỉ thích
hắn, chỉ yêu hắn.” Ngạo Nguyệt kiên quyết.