“Ngươi thật biết giảo biện.” Tề Tế Huyên cười
lạnh lẽo, trừ người Tiêu Dao Thành ra, còn có ai có khả năng ra tay với
khách quý trong Mê Dao Cung chứ?
“Mượn chiêu thân dụ ta tới Tiêu
Dao Thành là ý của ai? Cuối cùng thì Thành chủ đang ở đâu?” Tây Yến
Dương Vương tiến lên nói: “Nếu như ngươi nói ra, Bản vương sẽ bảo toàn
mạng nhỏ cho ngươi.”
Ngô Vũ hừ một tiếng, không định mở miệng nói gì.
Tần Liễm khẽ cười một tiếng, điểm huyệt đạo của Ngô Vũ khiến cho hắn không
thể cử động: “Đại hoàng tử, mượn kiếm dùng một chút.” Hắn nói với Tề Tế
Huyên.
Tề Tế Huyên tháo bội kiếm xuống ném cho hắn, sau đó đứng sang một bên.
Ngô Vũ chỉ thấy Tần Liễm mặc bạch y trắng như tuyết thản nhiên đi tới, dáng vẻ ưu nhã thong dong, cảnh đẹp ý vui, một người nam tử giống như tranh
vẽ vốn dĩ không nên động vào máu tanh. Nhưng khi hắn cầm theo kiếm đi về phía hắn, hắn cảm nhận được sát khí âm lãnh từ trên người đối phương
tản ra.
Tần Liễm không có nói nhiều thêm câu nào, dùng kiếm chậm rãi đẩy y phục của Ngô Vũ ra, lộ ra lồng ngực.
Mũi kiếm chạy dọc trên ngực của Ngô Vũ, hàn ý của kiếm ngấm vào da thịt,
thấm vào trong xương tủy. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn muốn chạy
trốn nhưng mà cơ thể không thể cử động được“Ngươi…… Rốt cuộc ngươi muốn
làm gì…… Á” Hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tần Liễm
lấy kiếm chém đứt một cây xương sườn của Ngô Vũ, tiếp theo sống sờ sờ
rút cây xương sườn kia từ trong thân thể của hắn ta ra, máu từ trong
lồng ngực của Ngô Vũ phun ra như suối.
Động tác của hắn không
nhanh không chậm, vô cùng ưu nhã, lại khiến cho Ngô Vũ cảm giác mình
giống như cá đang nằm trên thớt, bị người ta tước từng miếng thịt, nhận
hết đau đớn nhưng không thể phản kháng. Cảm giác được mùi vị của cái
chết, lúc nào cũng luôn phải chịu đựng sự dày vò.
Cây xương sườn
kia bị Tần Liễm tàn nhẫn vứt trên mặt đất, nhưng người vây xem khác nhìn thấy vậy, ánh mắt lập tức dại ra, một nam tử đẹp giống như tranh vẽ thế kia vậy mà có thể làm ra chuyện tàn nhẫn mà khiến cho người khác có cảm giác màn này cảnh đẹp ý vui thật đúng là hiếm thấy.
“Người nào
sai ngươi giả mạo Thành chủ?” Tần Liễm dùng giọng nói bình thường hỏi,
mũi kiếm lại từng chút từng chút một lướt trên ngực của Ngô Vũ: “Bản
tướng không muốn nghe nói nhảm.”
“Chính là……” Ngô Vũ còn đang giãy giụa việc mình có nên nói thật ra hay không.
“Không nói?” Tần Liễm híp mắt cười: “Ngươi nói xem kiếm tiếp theo nên chọn cây xương sườn nào thì được đây?” Giọng điệu của hắn ra vẻ như đang hỏi ý
kiến, nhưng cơ hồ là khi vừa nói xong thì lại rút một cây xương sườn từ trên người Ngô Vũ ra.
Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Vũ vang vọng cả đất trời, tiếng kêu thảm thiết kia khiến cho người nghe sởn tóc gáy.“Chính là Đại hộ pháp.” Ngô Vũ cắn răng nói, Phủ Thành chủ xảy ra chuyện,
Thiên Nhất Tuyệt chậm chạp không có tới, trong lòng hắn đã sớm bất mãn.
Hiện tại hắn sắp bị tên ma quỷ Tần Liễm này tra tấn chết rồi, vậy mà
Thiên Nhất Tuyệt còn chưa xuất hiện. Nếu như Thiên Nhất Tuyệt đã bất
nhân, vậy cũng đừng có trách hắn bất nghĩa mà phản bội Thiên Nhất Tuyệt.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho Ngô Vũ thiếu chút nữa không thể mở mắt ra được.
Thiên Nhất Tuyệt vẫn là tới chậm một bước, Ngô Vũ không chịu được tra tấn mà
khai hắn ra ngoài: “Cũng dám giả mạo Thành chủ, còn vu hãm Bản hộ pháp,
đáng chết.” Ngô Vũ đã phản bội hắn, vậy hắn không cần thiết phải giữ lại tính mạng cho Ngô Vũ.
Hắn ra tay muốn lấy mạng của Ngô Vũ, Tần
Liễm đưa tay ngăn lại: “Đại hộ pháp muốn giết người diệt khẩu sao?” Tần
Liễm lạnh giọng nói.
Ngô Vũ nhìn thấy Thiên Nhất Tuyệt muốn động
thủ giết mình, sợ tới mức vội vàng bật thốt lên nói: “Chính là Đại hộ
pháp bảo ta giả mạo Thành chủ, giết Công chúa Đại Khánh rồi giá họa cho
Thái tử Bắc Phiêu cũng là ý của hắn, tất cả mọi chuyện đều có ý của Đại
hộ pháp, ta cũng là bị ép buộc, các ngươi muốn tính sổ thì tìm hắn tính
đi, tất cả không có liên quan đến ta.”
Hắn không muốn chết, nhưng Thiên Nhất Tuyệt muốn để hắn chết, vì vậy bất đắc dĩ hắn phải nói ra
những việc này, khiến cho Thiên Nhất Tuyệt bị những người này cuốn lấy.
Chỉ cần Thiên Nhất Tuyệt bị những người này chế trụ, hắn có lẽ còn có
một con đường sống.
Lời Ngô Vũ nói quả nhiên khiến cho mọi người đồng loạt dời ánh mắt phẫn nộ sang Thiên Nhất Tuyệt.
“Các vị, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, Bản hộ pháp cũng vẫn luôn bị hắn
lừa gạt, cho tới bây giờ mới biết được hắn giả mạo Thành chủ.” Thiên
Nhất Tuyệt nói giải thích.
“Hắn nói hươu nói vượn, vậy ngươi có thể lấy chứng cứ ra chứng minh.” Trong đám người, có một người tức giận nói.
“Chiêu thân là giả, ngay cả Thành chủ cũng là giả, Tiêu Dao Thành của các
ngươi quả thực là đang chơi chúng ta.” Lại thêm một người bất mãn nói.
“……”
Nhất thời, những giọng nói chất vấn vang đầy bên tai của Thiên Nhất Tuyệt.
Thiên Nhất Tuyệt không muốn đắc tội những người đến cầu thân từ các quốc gia, một mực chắc chắn chính mình không biết gì cả.
Tần Liễm nghe thấy tiếng cãi vả ồn ào, mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng đứng một bên.
Minh Lục đi tới thấp giọng nói với hắn: “Công tử, đã tìm được Diệp công tử rồi.” Sau đó lại nói cho hắn chỗ của Thanh Linh.
Mắt Tần Liễm lập tức tỏa sáng, giống như làn gió chạy thẳng ra khỏi phủ
Thành chủ. Hắn nhớ nàng muốn chết, đã biết tung tích của nàng rồi, hắn
một khắc cũng không nhịn được, trực tiếp chạy đi tìm người.