Tiểu Xí, 1 đứa nhóc ăn mặc rách rưới, gầy gò ốm yếu, 2 bàn tay vẫn
còn lấm muội than, sau 1 hồi kêu bè gọi bạn mà không ai nhận, lủi thủi
đứng 1 góc lấm lét nhìn quanh. Hắn nhận ra từ đầu tới giờ vẫn còn 3 đứa
khác đứng 1 chỗ không giao tiếp với ai, nhìn dáng bộ cũng hiền lành
không phải phường bắt nạt, bèn gom hết can đảm mà bước tới bắt chuyện.
3 đứa này 2 nam 1 nữ. Cách ăn mặc thì toàn đồ hàng chợ mua ở Mộc Hành Kinh, phối đồ có vẻ khá lộn xộn không có gu ăn mặc cho lắm, nhưng Tiểu
Xí xuất thân lao động nghèo, cũng chẳng có tư cách mà phán xét ai.
Đứa con trai đứng ngoài cùng khoảng chừng ngang tuổi Tiểu Xí, mặt mũi sáng sủa lịch sự, tóc tai gọn gàng, cũng là kẻ đầu tiên để ý đến hắn.
Tên đó chỉ khẽ gật đầu chào.
Đứa con gái đứng giữa đang lúi húi bấm điện thoại, thấy Tiểu Xí bước
tới, khẽ nhíu mày, rồi đưa chân đá vào hông đứa con trai còn lại, vốn
đang ngồi xổm 1 chỗ cầm que vẽ bậy gì đó xuống mặt đất.
Tên này giật mình đứng bật dậy, ngơ ngác 1 lúc, rồi cúi xuống nhìn Tiểu Xí, cất giọng:
- Xin chào?
Tiểu Xí cảm thấy có chút quái đản, nhưng vẫn ngưng sự phán xét của mình lại mà đáp lời:
- Mình thấy các cậu đứng ở đâu cũng lâu, lại không muốn kết nhóm với
ai. Đường lên núi xem chừng cũng không dễ dàng, nếu các cậu không phiền, mình có thể đi cùng được không?
Trong lúc nói, Tiểu Xí cảm thấy khá khó chịu vì ánh mắt của tên phía
ngoài cùng. Hắn cũng chẳng biết tại sao lại thấy không thoải mái bởi sự
chăm chú của đối phương. Chẳng bù với sự chăm chú này, đứa con gái ở
giữa thì chỉ liếc hắn 1 cái rồi lại xem như không tồn tại.
Chỉ có vị huynh đài soái ca này còn có chút lịch thiệp giống người
thường. Anh ta rất nhanh rũ bỏ đi cái vẻ quái đản khi nãy mà cười nói
giao tiếp vô cùng tự nhiên.
- À được thôi. Không vấn đề gì. Cũng đã muộn rồi, chúng ta cùng lên núi cho nhanh còn kiếm chỗ ngủ nào.
Nếu bất cứ ai từng tiếp xúc qua với Nguyễn Thanh Phong, lại có thể
thấy bộ dạng đĩnh đạc của hắn khi giao tiếp với người ngoài tới vậy,
chắc sẽ trợn tròn con mắt tới mức lòi ra ngoài.
Đối với Văn thì khác. Hơn 3 năm trước khi lần đầu tiếp xúc với Thanh
Phong, hắn đã được chứng kiến khả năng xã giao “thần thánh” này rồi.
Đừng nói là giao tiếp tự nhiên bằng tiếng Bắc Hà, kể cả là nói chuyện
với người Đại Nam, Nguyễn Thanh Phong cũng hoàn toàn có thể ứng đối trôi chảy.
Cái ấn tượng cho rằng Nguyễn Thanh Phong là 1 kẻ tự kỉ ngơ ngáo suốt
ngày lang thang trong thế giới của riêng mình, kì thực là vì bản thân
hắn rất thích thú được như vậy. Nếu được tự do lựa chọn, hắn đương nhiên sẽ chọn đóng kín bản thân khỏi thế giới bên ngoài, không muốn tiếp xúc
với bất kì ai. Mà xung quanh hắn lại có rất nhiều người cũng để mặc cho
hắn thoải mái làm thế.
Nhưng trong trường hợp bất đắc dĩ, khi bắt ép hắn phải rời khỏi tháp
ngà nghệ thuật mà cùng chui rúc với nhân loại trong cái thực tại bẩn
thỉu và nhàm chán này, hắn mới hiển lộ ra dáng vẻ 1 thanh niên ưu tú
được dạy dỗ vô cùng chỉn chu và bài bản. Khác xa với sự tự nhiên bỗ bã
của em gái mình, ở Nguyễn Thanh Phong còn toát ra sự lịch thiệp khó có
thể che giấu của tầng lớp quý tộc.
Tiểu Xí xuất thân nghèo nàn, chưa được tiếp xúc xã hội nhiều, nhưng
trên đường tới đây đã chứng kiến nhiều “con ông cháu cha” hành xử huênh
hoang xấc láo, hoặc là đám xun xoe nịnh bợ xung quanh, nay được tiếp
chuyện với 1 người lịch thiệp như vậy, rõ ràng cảm nhận được 1 sự sang
chảnh cao quý nào đó mà đám nhà giàu mới nổi kia không cách nào có được.
Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là thứ cảm nhận mơ hồ. Tiểu Xí cũng
mới 16 tuổi, xuất thân bần hàn, chẳng có nhiều suy nghĩ sâu xa trong
đầu. Hắn thấy 3 người trước mặt cũng tỏ ý muốn lên núi, bèn vui vẻ đi
theo. Trong lòng hắn cũng le lói đâu đấy 1 hi vọng, nếu 3 vị thiếu niên
này có gia cảnh không tầm thường, biết đâu sẽ có phương pháp nào leo núi dễ dàng hay chăng.
Những bước chân đầu tiên bước trên Thăng Thiên Chi Lộ, Tiểu Xí cảm
thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Cũng như leo cầu thang bình thường mà
thôi.
Mà kể cả là leo cầu thang bình thường, thì từ đây lên tới đỉnh núi cũng đã đủ chết mệt.
Tiểu Xí chạy lên phía trước bắt kịp 3 người kia, ý muốn bắt chuyện cho quên đi hành trình phía trước.
- Các cậu đã tìm hiểu qua về Thăng Thiên Chi Lộ rồi chứ? - Hắn cất tiếng.
Câu hỏi này đem hỏi bất cứ ai muốn gia nhập Tiên Phái, đều chỉ như 1
câu gợi chuyện vô thưởng vô phạt. Ai ôm mộng tu Tiên mà chả từng tìm
hiểu hoặc ít nhất là nghe nói qua chứ? Ai dè, câu hỏi này hỏi ra, cả 3
đứa kia đều lắc đầu.
- Có thật không vậy? Các cậu có thật tâm muốn tu Tiên không vậy? Tới đây chỉ để làm vui lòng gia đình chắc?
3 đứa kia đồng loạt gật đầu, khiến Tiểu Xí hết cả hồn.
- Thôi được rồi, sợ mấy cậu quá đi. Này nhé, Trúc Sơn Phái chia ra
tất cả 34 Đường. 34 Đường này sẽ do Thập Vị Thánh Nhân và 24 Đường chủ
cai quản. Thăng Thiên Chi Lộ là con đường dẫn lên đỉnh núi, đi qua tất
cả 34 Đường này, nên cũng chia làm 34 chặng. Ngoại nhân, giống như Đường trưởng lão đã nói, sẽ bị cản trở trên con đường. Người có tư chất tu
luyện càng tốt sẽ càng có thể bước lên trên cao. Đây chính là lý do họ
sử dụng Thăng Thiên Chi Lộ làm công cụ khảo hạch luôn.
Thấy 3 đứa kia gật gù như đang được khai sáng, Tiểu Xí cao hứng nói tiếp.
- Thông thường chỉ cần vượt qua được chặng đầu tiên là đã đủ tư cách
được làm tạp vụ trong Tạp Vụ Đường. Mà đây cũng là mục tiêu phần đông
mọi người nhắm tới. Dù có phải khởi điểm là tạp vụ thì vẫn được phân
phát công pháp tu luyện, nuôi hi vọng thăng tiến. Có tài năng hơn thì có thể vượt qua nhiều chặng tiếp theo, mà nếu trong khảo thí lại có thể 1
mạch tiến tới Thập Vị Đường thì thực sự là tài năng tuyệt phách! Đương
nhiên là trong quá trình khảo thí, các vị Đường Chủ cũng sẽ quan sát và
đánh giá dựa trên biểu hiện, đôi lúc sẽ cân nhắc tìm kiếm đệ tử dù không đạt yêu cầu. Nhưng tình huống này dù sao cũng là rất hiếm. Còn 1 trường hợp nữa là nếu Thập Vị Thánh Nhân đích thân phân phó 1 đệ tử nào vào
Đường nào, thì Đường chủ đó cũng sẽ phải thu nhận. Mà tình huống này thì còn hiếm hơn nữa.
- Những thông tin này quả thực rất hữu ích đó. Cám ơn bạn đã chia sẻ!
Nguyễn Thanh Phong mỉm cười gật đầu với hắn. Vì sao tên này phải giơ
mặt ra giao tiếp với người ngoài, thì lý do cũng rất chi là đơn giản.
Vân đã quá lâu không về lại Bắc Hà, lúc ra đi cũng còn khá nhỏ, suốt
những năm sau đó đều dùng tiếng Cận Tây để giao tiếp bên ngoài, và dùng
tiếng Đại Nam để nói chuyện với cha mình, tiếng Bắc Hà của cô giờ lõm
bõm câu được câu không, chưa thể sử dụng tự nhiên ngay được. Khi chưa
thông thạo lại thứ ngôn ngữ này cô sẽ không sử dụng, tránh đi những sự
chú ý không cần thiết. Văn thì lại càng đặc thù hơn, hắn gốc tích 100% ở Đại Nam, dù rằng lúc đi học vẫn rất chăm chỉ học ngoại ngữ, nghe hiểu
cũng được chút ít đấy, nhưng để mở mồm ra giao tiếp thì còn xa mới có
thể.
Chưa kể, để lộ ra xuất thân của mình là người Đại Nam là chuyện tối kị.
Bắc Hà với Đại Nam không ưa nhau, nhưng nếu nói dân chúng 2 bên qua
lại buôn bán thì vẫn khá là bình thường. Có điều, để 1 người Đại Nam gia nhập Tiên Phái lại là chuyện khác.
Đừng nói tới mấy cái xa xỉ như là bị phân biệt đối xử, bị cô lập bị
bắt nạt này nọ, mà nội việc đặt chân vào Tiên Phái thôi cũng đã là bất
khả thi.
Lịch sử ghi lại, trong suốt lịch sử hình thành và phát triển, chưa
từng có 1 trường hợp nào ghi nhận các Tiên Phái Bắc Hà thu nhận môn sinh Đại Nam.