Quang vác Nguyễn Bạch chạy tới một con hẻm vắng. Hắn ném lão ta xuống đất nghe bịch một tiếng.
- Ui da!
- Ông bạn, tới lúc thực hiện lời hứa rồi.
- Lúc nãy anh làm tôi sợ quá nên tôi mới cuống quýt gật đầu. Kì thực thì tôi chả hiểu anh đang nói tới cái gì…
Đoàngggg!!!!!
Nguyễn Bạch vừa mới hơi lươn lẹo một chút, Quang đã dí súng thẳng vào mặt hắn bóp cò.
Súng nổ ngay giữa mặt khiến lão Bạch trong giây lát hồn vía lên mây,
cứ ngỡ như mình đã lìa xa trần thế. Định thần lại, mới thấy mặt mình vẫn còn nguyên vẹn. Súng nổ rất to, nhưng không ra đạn.
- Đây là súng lượng tử, bắn sẽ có xác suất không gây sát thương,
nhưng nếu có thì sát thương sẽ mạnh gấp bình thường rất nhiều lần. Vừa
rồi ông bạn cũng hên đó. - Quang nhếch mép khinh khỉnh nhìn xuống.
- Thôi được rồi. Thôi được rồi! Anh bạn nóng quá! Tôi nói là được chứ gì? Nhưng chỉ thứ anh bạn cần thôi đó, đừng bóc lột người quá đáng! -
Nguyễn Bạch tim đập thon thót. Ai mà biết thằng trước mặt mình vừa rồi
muốn bắn thật hay chỉ là đang diễn? Nhìn mặt nó không chút cảm xúc thế
kia, lại gợi tới thằng Văn. Cái vẻ mặt vô cảm này khiến người đối diện
khó mà phán đoán.
- Được thôi. Tôi vốn ưa thích sòng phẳng. Cũng không định để ông chịu thiệt đâu.
- Dưới đó có một ghi chú của Illya Krug về một loại thuật toán có thể liên tục công phá vào các lỗ hổng của Vòng lặp Illya.
- Ông nói vậy làm tôi lại hơi nghi ngờ rồi đấy. Một lĩnh vực không
thuộc chuyên môn của ông, mà chỉ tốn có chừng đó thời gian ông đã hiểu
được ghi chú ấy là viết về thứ gì hay sao?
- Cậu lại coi thường tôi rồi. Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Đúng là về
chuyên sâu thì tôi không thể hiểu, nhưng cái việc đánh hơi ra manh mối
với cơ hội thì nó đã thành bản năng rồi. Chẳng phải vừa rồi cậu cũng sử
dụng một phương pháp sơ cấp của việc đó hay sao?
- Thôi được rồi. Cứ cho là vậy đi, nhưng tôi đoán là tài liệu dưới đó ông đã đốt sạch rồi?
- Ha ha. Thứ tôi không muốn người khác đọc được, thì tôi sẽ không để
chúng tồn tại. Không phải là tôi keo kiệt gì đâu, nhưng thứ mà tôi đang
truy tìm quá nguy hiểm. Có điều, thứ không quá liên quan thì cũng không
cần phải phá hủy.
Nói rồi, hắn rút trong áo ra một quyển sổ nhỏ.
“Lão ta đoán trước là mình sẽ cần thứ này sao?”. Quang cảm thấy
Shadow Runner quả nhiên không dễ xơi chút nào. Nếu không nói tới Phạm
Viết Phương, thì ngoài Vương tộc ra hắn cũng chưa từng gặp kẻ nào đáng
để gọi là “thông minh” cả. Có kẻ thắng thắn, có kẻ xảo quyệt, có người
đa nghi, nhưng tất cả bọn chúng đều rất dễ đoán.
Còn nhìn vào Nguyễn Bạch, giống như nhìn vào một mặt nước đen ngòm
vậy, không rõ nông sâu, cũng không rõ có gì ẩn giấu bên dưới. Dưới cái
vẻ ngoài tráo trở hèn mọn kia, là bao nhiêu bí mật, bao nhiêu điều giấu
giếm, Quang hoàn toàn không thể hình dung.
Hắn đưa tay đón nhận lấy cuốn sổ.
Dooms Day được tạo ra nhằm phá vỡ ma trận của Sa Li Khan. Hắn lại đang tìm cách phá hoại Dooms Day. Thật là một vòng luẩn quẩn.
- Anh bạn trẻ, lần này coi như anh được món hời. Còn tôi cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu. - Nguyễn Bạch thở dài.
- Tạm cho là vậy đi - Quang nhếch môi. Ai mà biết phía dưới căn hầm
đó lão Bạch đã kiếm chác được những gì. Hắn vừa cười vừa đưa tay đỡ
Nguyễn Bạch dậy - Đời mà. Thỉnh thoảng cũng có rủi ro chứ!
Ngay khi Nguyễn Bạch đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, Quang lập tức cảm
thấy một luồng Khí lực từ phía Nguyễn Bạch hung hãn xông thẳng vào cánh
tay mình. Quang giật mình vận chuyển Khí lực lên phía đó phòng thủ, thì
Phập một tiếng, một vật nhọn từ phía sau đã cắm vào gót chân hắn, truyền tới một cảm giác tê buốt.
Dù rằng rất nhanh chóng phòng ngự lại chất độc ấy, hắn vẫn không thể
ngăn mình khụy gối xuống. Cũng ngay lúc ấy, Nguyễn Bạch lướt qua người
hắn, nhanh chóng thò tay rút từ trong túi áo Quang ra một cái xèng mà
hắn đã tranh thủ lượm được trong cơn hỗn loạn.
- Người anh em - Nguyễn Bạch mân mê cái xèng - Người anh em cũng cơ hội quá đi. Giờ thì hai ta sòng phẳng nhé.
Nguyễn Bạch bấm nút cho cái xèng roll ra mệnh giá. Cũng không đến nổi thấp. Hắn vui vẻ đút cái xèng vào túi, huýt sáo bỏ đi.
Quang vừa tức vừa buồn cười, ngồi dựa xuống một góc tường.
- Ông anh, tốt nhất sau này đừng có gặp lại nhau, không là tôi sẽ cho ông một trận nên thân đấy!
Chỉ thấy tiếng Nguyễn Bạch đáp lại.
- Ồ! Tôi lại thấy chúng ta rất có duyên. Biết đâu đấy sau này lại có cơ hội?
Cơ hội mà Nguyễn Bạch nói tới, cũng là chuyện của rất rất rất lâu về sau này.
Tháng 12 trôi qua. Toàn bộ Viễn Đông lại đón một cái Tết. Cái Tết đầu tiên của Thiên niên kỉ, năm Kỉ lịch 6000.
Vương Vũ Hoành theo Vương Bá Thế lén lút trở về tới Hoàng thành vào
thời điểm 1 tuần trước năm mới. Cả 2 dặn nhau im ỉm trốn trong Cung, cố
gắng tránh mặt Phụ vương, và hi vọng ông già sẽ vì quá bận bịu mà quên
đi lần trốn nhà đi chơi này.
Nhưng cả 2 đều biết, Vương Lập Đế bận thì luôn bận, nhưng sẽ chẳng
bao giờ quên bất cứ chuyện gì. Chỉ có điều, cho tới giờ, Vương Vũ Hoành
vẫn chưa hề thấy Phụ vương gọi tới mình. Kể cả thứ phép thuật kì lạ mà
Elena đặt lên người hắn, cũng không hề để lại bất kì dấu hiệu gì.
Dần quên đi những lo lắng vu vơ đó, hắn lại trở về với bản chất hồn
nhiên của mình, lúc nào cũng xúm xít bên Bích Thanh để đỡ đần nàng.
Vì đây là cái Tết đầu tiên hắn đón cùng Bích Thanh, nên Vũ Hoành vô
cùng hớn hở. Hắn nằng nặc muốn nàng ở nhà nghỉ ngơi, rồi lại tất tả theo chân Lão Nô đi mua đồ sắm Tết. Đêm ngày 28 nọ, mưa gió đì đùng, Bích
Thanh đang yên giấc nồng, chợt nghe tiếng gõ cửa giục giã bên ngoài.
Nàng hối hả chạy ra mở cửa, chỉ thấy Vũ Hoành quần áo rách bươm, khắp
người đầy bùn đất, chân tay trầy xước, đang đứng thở hồng hộc bên một
cây đào to tướng bứng nguyên gốc, đất bùn theo nước mưa chảy đầy sân.
Nghe kể mới biết, sáng sớm hôm đó Vương Vũ Hoành leo lên tận dãy
Trường Long để kiếm đào, vì hắn thấy đào bán ở Long Thành cứ bị “nhân
tạo” quá, cứ bị uốn nắn không tự nhiên, sợ không vừa ý vợ.
Bích Thanh thấy vậy, vừa thương vừa buồn cười, chả biết nói sao. Nàng chỉ nói, người không thích bị uốn nắn theo ý người khác, là anh mới
đúng.
16 năm sau đó, Vương Vũ Hoành vẫn nghĩ mãi về lời nói ấy của Bích
Thanh. Hắn muốn được tự do tự tại không chịu sự kiểm soát của bất kì ai, rốt cuộc để phá bỏ một thứ gông xiềng này, hắn lại phải đeo vào một thứ gông xiềng khác. Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn đang nhảy múa trên sân
khấu của kẻ khác.
Vương Vũ Hoành phóng mắt khỏi Đế Vương Cung, nhìn về phương Nam.
Tết năm nay, Long Thành lại mưa.
Khi Triệu Khuyết bước vào phòng, John Pan đã ngồi sau bàn làm việc.
Điều hiếm thấy là giờ này ông ta không cắm cúi làm việc như mọi khi, mà
quay lưng ra nhìn khung cảnh Quận 2 đang ngập tràn nắng vàng.
- Grandino đi rồi à? - Triệu Khuyết hỏi.
- Đi rồi. Xem ra ông ta còn lắm việc bận bịu nữa. - John Pan đáp lời
mà vẫn không hề quay lưng lại. - Giờ khắp Đại Nam đang mưa tầm tã, vậy
mà Quận 2 vẫn nắng vàng rực rỡ thế này. Tất cả đều là nhờ hệ thống điều
khiển khí hậu của chúng ta.
- Nếu trên đời này có một nơi nào đáng sống, thì hẳn sẽ là Quận 2 của ông. - Triệu Khuyết cũng nhìn ra cửa sổ.
- Đáng sống à? - John Pan đáp lời - Một cái lồng khổng lồ, bao quanh
bởi một màng bọc vô hình, tách biệt với thế giới bên ngoài, vận hành
bằng một cơ chế không thể dự đoán. Còn ta lại tự giam mình trong một cái buồng giam mang tên là Hắc Tháp này.
Triệu Khuyết không đáp lời. John Pan lại tiếp tục độc thoại.
- Ngày trước ta và lão Thụy từng tranh cãi với nhau. Chúng ta theo
đuổi Khoa học để làm gì? Hắn nói rốt cuộc chúng ta chỉ đang thỏa mãn trí tò mò của chính bản thân. Thứ chúng ta khám phá ra, tốt hay xấu, được
dùng vào mục đích gì, cũng chẳng phải điều chúng ta bận tâm. Vì lẽ đó,
một Khoa học gia dù có cứu sống hàng triệu mạng người, hay làm hàng tỉ
mạng người tan biến, về cơ bản cũng không có gì khác biệt. Tốt hay xấu,
chỉ là những hệ quả tới sau, không nằm trong bản chất của việc tìm kiếm
tri thức. Ta lại nghĩ rằng, Khoa học là để phục vụ nhân loại. Nếu Khoa
học không thể mang lại cho nhân loại hạnh phúc, thì Khoa học vốn không
có ý nghĩa gì để tiếp tục.
Triệu Khuyết vẫn không đáp lời.
- Ta miệt mài làm việc suốt mấy chục năm, tự tách biệt mình với thế
giới bên ngoài, nhưng kì thực lại là một lòng vì thế giới ấy. Lão Thụy
cũng từng ấy năm lăn lộn trong dân gian, kì thực lại theo đuổi một mục
đích ích kỉ của mình. Nhưng giờ ta chợt tự hỏi, phải chăng Quận 2 này
cũng chỉ là ảo tưởng của chính ta về một thế giới tốt đẹp? Hạnh phúc
không thể có nếu thiếu những lời dối trá. Chúng ta dối trá với nhau để
làm hài lòng nhau. Điều kiện sống lý tưởng của Sa Li Khan lại được xây
dựng dựa trên những nền tảng dối trá khác.
- Một ảo tưởng độc đoán còn có ích hơn những lý tưởng nửa vời. -
Triệu Khuyết giờ mới lên tiếng - Ít ra thì, ngài dám nghĩ, và dám thực
hiện. Nếu Dooms Day thành công, thì không chỉ toàn bộ Sa Li Khan, mà cả
thế giới này sẽ được gieo rắc những hạt giống lý tưởng của ngài, và thế
giới này rồi sẽ trở nên đúng như ngài đã mường tượng. Man’Noerr sẽ trao
cho ngài thứ quyền năng còn khủng khiếp hơn cả Rukth’Oarr để ngài biến
ảo tưởng của ngài thành sự thật.
- Tôi phải cảm ơn cậu, Triệu Khuyết ạ. Khi Vương Bá Thế chết, tôi đã
nghĩ rằng hi vọng thực hiện Dooms Day cũng vì thế mà tan biến. Nếu không nhờ sự xuất hiện của cậu, tôi đã không thể nào qua mặt Phạm Viết Phương mà đạt tới bước này.
- Phạm Viết Phương cũng chỉ là một dấu chấm nhỏ nhoi trong lịch sử
6000 năm của kỉ nguyên tri thức. Những kẻ vĩ cuồng hoang tưởng như lão
ta rồi cũng sẽ biến mất trong dòng chảy lịch sử. Thứ thế giới hoàn mỹ mà lão ta đang mù quáng theo đuổi rồi cũng sẽ như tất cả những học thuyết
ngu xuẩn khác, chìm vào quên lãng.
- Triệu Khuyết ạ, nhiều lúc cậu già dặn như một ông lão vậy. Nhưng
tôi nghĩ cậu nói đều đúng cả. Vậy còn Liễu Thanh Chân, cậu nghĩ sao về
kẻ đó?
- Một kẻ lì và bướng. Hắn ta sẵn sàng bỏ bất kì cái giá nào để thực
hiện được mục đích của mình. Chúng ta đã dìm hắn xuống đáy, và hắn vẫn
đang gắng sức bò lên. Nghe nói, công ty mới của hắn đã mua lại rất nhiều công ty khởi nghiệp vô danh, sau đó phần lớn các công ty ấy đều đã bất
ngờ có được công nghệ triển vọng và lên giá rất nhanh. Hắn cũng đã leo
được tới top 500 trên bảng xếp hạng.
- Với kiến thức của hắn về Vòng lặp, chuyện này cũng không khó gì.
Hắn có thể dự đoán trước một số diễn biến của sàn chứng khoán. Công ty
ấy tên là Fake phải không? Có thể trong vòng 2 tháng hắn sẽ vươn được
lên top 100 và bước vào Hắc Tháp.
- Tới đó thì Dooms Day cũng đã bắt đầu. - Triệu Khuyết nói.
- Đúng vậy. - John Pan đứng dậy khỏi ghế. Ông ta cầm lên một ly rượu, hướng về phía Triệu Khuyết ngụ ý mời - Vẫn chỉ là một dấu chấm nhỏ
trong dòng lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com