Mọi người thắc mắc không biết một hotgirl bị phũ
phàng từ chối tình cảm như vậy sẽ phản ứng ra sao, ai ngờ cô ta chỉ mỉm
cười, khẽ nghiêng đầu nhìn Vân.
Đón nhận vẻ mặt tươi cười này, Vân cảm thấy có chút gì khó chịu.
Cô gái trước mắt này gợi lên một cảm giác gì đó không thoải mái cho lắm,
mà cũng có thể đây chỉ là sự căm ghét bản năng giữa phụ nữ với nhau
chăng?
- Cậu thích chiếc đồng hồ đó chứ? - Ngọc Trâm hỏi Vân.
- Ờ… ờ… khá là đẹp.
- Hi vọng cậu sử dụng nó cho thật tốt.
Phạm Ngọc Trâm cười cười, sau đó vẫy tay chào cả 4 đứa, quay lưng tung tăng
bước đi, chẳng có chút gì thất vọng hay u buồn. Cả đám dân anh chị kia
phải dạt ra để tránh đường cho mỹ nữ. Ai nấy đều nhìn theo cô nàng thèm
thuồng.
Vân không ưa con ả đó, dù đây mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
Phạch phạch phạch!!!
Từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, che kín cả một khoảng sân, khiến nhiều người lầm tưởng là trời đổ mưa.
Ngước nhìn lên, thiếu điều giật bắn cả mình vì kinh hãi.
Một con dơi khổng lồ đang vỗ cánh bay trên bầu trời, đang chuẩn bị đáp
xuống. Sải cánh của nó phải dài tới hơn 10m, cái đầu lớn như cái bàn
học, 6 con mắt sáng quắc trên làn da đen sì, trông vô cùng kinh khiếp.
Từ trên lưng con dơi, một thanh niên nhẹ nhàng nhảy xuống. Hắn có mái tóc
hơi hoe đỏ, mặc một bộ đồ da thú bóng lộn, trên cầu vai tua tủa ra những gai nhọn, sau lưng đeo một thanh đại đao, tà áo vét phất phơ, nai nịt
gọn gàng. Trông không giống một con người văn minh thành phố, mà giống
một nhân vật trong game phiêu lưu bước ra thì hơn.
Hắn vừa đáp xuống, đã được đám đông xúm vào chào đón vô cùng nồng nhiệt.
- Lý đại ca!!!
- Long đại ca!!!
- Vạn Thú Chi Vương đất Hải Thành đây rồi! Đại ca càng ngày càng đẹp trai phong độ!!!
Cái danh xưng Vạn Thú Chi Vương nghe cũng hơi quá, ai cũng thấy rõ là nịnh
nọt quá đà, nhưng Lý Thanh Long lại vô cùng đắc ý mà tiếp nhận. Đối với
hắn, chỉ cần là khen thôi, không cần biết là khen ra sao, là hắn đã đắc
chí rồi.
Cái sự ưa sĩ diện của Lý Thanh Long, đừng nói là Hải
Thành, khắp 6 tỉnh Quy Hóa, không ai không biết. Lý gia dù sao cũng là
một gia tộc rất có tầm ảnh hưởng ở đây.
Đám đông xun xoe nịnh bợ Lý Thanh Long, là bởi vì đám Hung thú mà Lý gia
nuôi dạy là một kho tàng vô giá. Đến đời Lý Thanh Long, còn cho ra đời
một chính sách “cho thuê Hung thú”, từ giờ không chỉ là những người có
tiền của của, mà đám dân nghèo tích cóp vài ba hào bạc cũng có thể sử
dụng Hung thú như ai. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải cam kết
chăm sóc thú của Lý gia thật cẩn thận, không được dùng vào mục đích
chiến đấu, không được bạo hành thú nuôi. Kẻ nào vi phạm, đều bị gạch vào sổ đen, về sau muốn ăn năn hối hận cũng không kịp.
Hung thú của
Lý gia, sau khi được thường dân tiếp cận, người ta mới nhận ra Hung thú
mang lại giá trị kinh tế cao đến mức nào. Ví dụ như làm nông mà thuê
được một con Đại Ngưu cấp 6, đủ sức cày một ngày 30 mẫu ruộng, năng suất lúa cứ gọi là khiến người ta ngoác miệng ra mà cười.
Lý gia lại
còn cung cấp dịch vụ gây giống, ví dụ cho con Đại Ngưu ấy lai giống với
trâu thường, ra một đàn trâu cấp độ 3, thì nhà ấy cứ gọi là đời đời no
ấm.
Đấy chỉ là ví dụ trong ngành nông, một nhà thuê Hung thú, cả
làng bắt đầu học theo thuê Hung thú, Lý gia càng ngày càng phát đạt, mà
kinh tế ở Hải Thành cũng từ đó mà tăng vọt thần tốc. Đặc biệt là khi Từ
Quảng Trí vong mạng, đất Quảng Yên không còn kẻ nào thâu tóm, thì Hội
Công nhân tự kháng bắt đầu bung hết sức lao động của mình ra, kết hợp
với Hung thú của Lý gia, mảnh đất chỉ toàn than đá nghèo nàn ấy giờ bùng nổ mạnh mẽ, thành phố ngày càng thịnh vượng chẳng thua kém gì Hải
Thành.
Ai cũng nói, tư tưởng đổi mới của Lý Thanh Long chính là
cứu tinh cho mảnh đất Hải Thành vốn đã chững lại sau nhiều năm mất đà
tăng trưởng. Nhưng cũng ít ai biết, Lý gia có thể quan hệ tốt đẹp với
Hội Công nhân tự kháng như vậy, là nhờ mối liên hệ khó nói giữa Lý Thanh Long và Cầm Dạ Nguyệt. Nếu có ai hỏi hắn về Cầm Dạ Nguyệt, hắn thật sự
rất muốn khoe rằng mình có quen biết với Thánh Nữ lừng danh, nhưng nếu
bị hỏi sâu hơn, là kiểu quan hệ thế nào, hắn không thể nói ra rằng mình
là thủ hạ của cô nàng, từng bị bắt mặc váy lên sân khấu, từng bị bắt múa thoát y để câu khách. Vậy nên có chết hắn cũng sẽ không nói.
Lý
Thanh Long sau một hồi rất có phong độ người nổi tiếng, tiếp đón hết
lượt những kẻ xun xoe, mới vô cùng vồn vã đi tới chỗ Vương Thành Văn.
- Chú em, khỏe chứ?
- Cũng không có bệnh tật gì, nên chắc là vẫn khỏe đi. Thỉnh thoảng có hơi đau đầu một chút. - Vương Thành Văn vẫn ngồi trên bệ đá, cũng chẳng có
đứng lên vồ vập như những người khác - Còn anh?
- Cũng bận vãi
chưởng ấy chứ! Toàn phải ngồi một chỗ giải quyết hợp đồng, đến muốn ra
ngoài cho bọn thú ăn mà còn chẳng nổi! Cả người cứ chây ỳ, chả vận động
được mấy.
Lý Thanh Long rất hồn nhiên mà vỗ vỗ cái bụng đang dần
tích mỡ của mình. Có thể thấy, hắn mặc bộ đồ nhìn ngầu oách thế này để
lòe thiên hạ mà thôi, chứ thực ra đến ra khỏi nhà hắn còn không có thời
gian, lấy đâu ra sức đi phiêu lưu mạo hiểm?
Bạch Thế Thắng tổ
chức buổi họp mặt này lại hay. Vừa là cái cớ để ra khỏi nhà, cưỡi Phi
Thú bay lượn xả stress, vừa là để gặp lại bạn học cũ.
Bạch Thế
Thắng năm đó học trên khóa của Lý Thanh Long và Trần Thiên Anh một năm,
cùng khối với Cầm Dạ Nguyệt. Chuyện Tứ Đại Thiên Vương năm đó, cũng chỉ
là đám học sinh xưng tụng cho vui tai mà thôi, nào có ai mang tham vọng
gì to tát? Ấy vậy mà 4 năm sau, ai nấy đều đã khác xưa.
Cầm Dạ
Nguyệt thì không nói, chị ta từ đầu đã mang một thân phận đặc biệt. Chị
ta vào Kình Ngư học, có lẽ chỉ là muốn hưởng thụ chút trải nghiệm thời
Học sinh hiếm hoi? Xét theo cách nhìn nhận này, thì Cầm Dạ Nguyệt cũng
đã tham gia khá trọn vẹn thời học sinh của mình. Tụ tập đàn em, tổ chức
sự kiện, rồi ganh đua này nọ. Mọi thứ chị ta làm ở Kình Ngư, dù có hoành tráng tới đâu, vẫn luôn chỉ dừng lại trong giới hạn của một học sinh.
Đây cũng chính là điểm mà Lý Thanh Long khâm phục chị ta. Một cô gái như vậy xứng đáng được tự do và bung hết năng lực của mình ngoài thế giới,
chứ không phải bị một lời nguyền cổ xưa xích lại một chỗ.
Cũng
chính vì vậy, năm đó, Lý Thanh Long nhất quyết không cho Vương tộc mượn
Hung thú. Nhưng hắn cũng không tham gia giúp đỡ Cầm Dạ Nguyệt giết hại
người vô tội.
Trần Thiên Anh thì cũng kệ đi. Hắn ta có hoàn cảnh
của riêng mình. Lý Thanh Long sinh ra đã được ăn no mặc ấm, hắn không
muốn dùng cách nhìn của mình để phán xét những con người sinh ra đã khó
khăn và thiếu thốn hi vọng. Trần Thiên Anh đã từng là đối thủ không đội
trời chung với hắn, nhưng nay người chết cũng đã chết rồi, còn gì để mà
so đo nữa chứ?
Nhưng còn Bạch Thế Thắng. Anh ta 4 năm trước là
một con người vô cùng trầm tĩnh. Tàn nhẫn thật đấy, đáng sợ thật đấy,
nhưng lại vô cùng chín chắn và trầm ổn. Không thích sĩ diện, không thù
hận dai, không chấp nhặt những chuyện tiểu tiết, không giận dữ một cách
bột phát. Một con người như vậy, thật khó tưởng tượng, 4 năm sau, lại bị thiên hạ đồn đại là mang dã tâm thống trị cả Hải Thành.
Lý Thanh Long đã nhiều lần hỏi ý kiến Vương Thành Văn về Bạch Thế Thắng. Bởi vì
theo hắn thấy, 2 kẻ này giống nhau đến lạ thường. Nhưng Vương Thành Văn
cũng không đưa ra kết luận. Thằng bé còn chưa từng gặp Bạch Thế Thắng
một lần nào. Cũng vì vậy mà lần này nó nói sẽ đích thân tới đây quan
sát.
Còn Lý Thanh Long, hắn cũng cần đích thân tìm hiểu rõ nguồn cơn sự việc.
4 năm qua, ở cái trại cải tạo như địa ngục trần gian kia, chuyện gì đã xảy ra với Bạch Thế Thắng?