- Ơ? Sao nóng thế nhỉ? Ừ thì đang là giữa trưa nhưng mà thế này thì nóng quá?
Kẻ được gọi là Bạch Thế Thắng kia khi nghe thấy người ta gọi đến tên mình, theo bản năng mà tỉnh ngủ. Nhưng rồi hắn lại thấy tại sao quanh đây lại nóng như vậy. Rồi hắn lại thấy xung quanh sao nhiều máu me và xác chết
tới vậy, hắn lại đưa lưỡi liếm quanh miệng, thấy có mẩu não văng lên
môi.
Hắn đứng dậy, vươn vai, ngáp dài một cái. Những người xung quanh đều hoảng hốt nhảy tránh xa hắn đến mấy mét.
Bạch Thế Thắng cao tới 1m85, Vân đoán vậy. Vai rộng. Bắp tay phải gấp 4, 5
lần bắp tay Vân. Bàn tay, nắm tay cũng to. Những ngón tay thô, gân guốc. Nước da trắng bợt như bạch tạng, cùng mái tóc cũng trắng toát, cắt tỉa
gọn gàng theo cái kiểu của tù nhân, hoặc của những kẻ vừa đi cải tạo về. Đôi mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ quạch, làm cả hai con ngươi như đỏ theo. Mũi hắn rộng, cao, và gãy. Ánh mắt hắn nhìn thẳng, và lưng cũng
thẳng.
Tất cả những nét đó, cộng với gương mặt chữ điền vuông vắn và chững chạc, nhìn thế nào cũng thấy Bạch Thế Thắng là một con người
cương ngạnh chính trực chứ không phải là kẻ xưng bá toàn thành phố như
người ta vẫn kể. Tất nhiên là nếu không nói tới chi chít những vết sẹo
trên khắp người hắn.
Vân giương đôi mắt quan sát hắn. Hắn cũng
đáp lại ánh mắt của Vân bằng một cái nhìn trực diện. Không có chút căm
ghét, độc ác, sát ý, cũng không có sự chân thành, tò mò hay bẽn lẽn. Hắn chỉ đơn giản là nhìn vào Vân như một vật thể trước mặt hắn, tuyệt không mang theo chút cảm xúc nào.
Cái nhìn kiểu này, đối với Vân, tại sao lại quen thuộc tới vậy?
Vân trong lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng khó nói nên lời. Cô chưa
biết phải diễn tả cái áp lực mà con người trước mắt mình mang lại ra
sao, thì Bạch Thế Thắng đã… lách người ra nhường một lối đi.
- Ý gì đây? - Vân hỏi một cách đề phòng.
- Nhường đường - Bạch Thế Thắng trả lời một cách vô cùng đoan chính -
Thấy cô nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi nghĩ là do mình đang chắn đường
của cô. Nên nhường đường.
Câu trả lời này khiến Vân dở khóc dở
cười. Đúng là rất hợp lý, mà tại sao đặt vào trong miệng Bạch Thế Thắng
lại cứ không thực kiểu gì. Cái kiểu trả lời này, Vân cũng cảm thấy vô
cùng quen thuộc.
- Thế nhầm rồi, anh không có chắn đường tôi. Là tôi đang chắn đường tên kia mới đúng.
Nói rồi, Vân cũng lách người sang một bên, để Bạch Thế Thắng nhìn thấy Tiếu Diện với sát khí ngùn ngụt.
- Bạch Thế Thắnggg!!! - Hắn nghiến răng - Tìm mày khắp nơi khắp chốn, ai
dè mày lại tự tìm đến địa bàn của tao để ngủ trưa như vậy. Hôm nay tao
phải giết chết mày!
- Muốn giết tao? - Bạch Thế Thắng chỉ nhàn nhạt nhìn lại. - Vậy thì bước tới đây.
Muốn giết tao thì bước tới, đúng là một câu nói phi thường logic. Muốn giết
người mà không muốn bước tới, thì chắc chỉ có cầm súng lên bắn. Mà Tiếu
Diện thì hai tay không tấc sắt.
Nhưng đặt vào trong miệng Bạch
Thế Thắng, thì lời trần thuật đơn thuần của hắn lại nghe ra rất nhiều ý
thách thức và ngạo mạn, cũng chẳng biết là do hắn ngầm ý như vậy hay
người ta tự suy diễn mà thành. Chỉ biết rằng, lời nói này đã kích thích
lòng căm hận của Tiếu Diện lên tới đỉnh điểm.
Hắn nắm thật chặt hai bàn tay, bước một bước lên phía trước.
Đúng lúc này, từ trên cửa sổ tầng 2, một bóng người mặc giáp sáng loáng nhảy xuống. Bộ giáp sáng bạc chói lòa dưới nắng mặt trời ban trưa, càng làm
chói mắt hơn bởi màu tóc vàng chóe của hắn.
Bishop Gregor, thuộc Holy Knights.
- Chú em chịu khó nhường con mồi vậy. Anh mày muốn xử gọn thằng Bạch Thế
Thắng này. Ồ, bé Vân, tránh qua một bên đi. Trâu bò đánh nhau coi chừng
ruồi muỗi chết.
Từ đâu nhảy tới một kẻ thách thức, Bạch Thế Thắng cũng vẫn bình thản như vậy. Hắn vẫn giữ đôi mắt dim díp vừa mới ngủ
dậy, vươn vai khẽ ngáp một cái.
- Lên đi. - Bạch Thế Thắng vừa cố thu cái ngáp lại, vừa uể oải nói.
Phập!!!
Chẳng cần đợi lời mời lần 2, Gregor đã dùng một tốc độ kinh người tiếp cận
tới bên đối thủ. Chẳng có một chút động tác thừa nào, chỉ có một thanh
kiếm bạc sắc bén cắm thẳng vào ngực Bạch Thế Thắng.
- Nhãi con
học sinh, thật sự là quá kém cỏi - Gregor khẽ miệng cười. Nghe đồn Bạch
Thế Thắng thế nào, hóa ra một hit cũng chịu không nổi.
Bạch Thế
Thắng bị đâm một cú xuyên ngực, vẫn cố ngáp xong một cái, bình thản cúi
đầu nhìn xuống Gregor, chẳng nói chằng rằng, đưa nắm tay to lớn của mình chộp lấy cổ tay hắn.
Gregor rú lên đau đớn. Bộ giáp tay bằng bạc bó quanh tay hắn nay bị bóp đến dị hình dị dạng, có thể tưởng tượng ra
cánh tay hắn bên trong đang chịu sự tra tấn thế nào.
Bạch Thế
Thắng nhốc bổng Gregor lên như nhấc một con chuột, rồi rất tiện tay
quăng hắn sang một bên. Gregor đập mạnh vào bức tường bê tông làm vỡ ra
một cái hố.
- Còn ai nữa? - Bạch Thế Thắng lại không vui không buồn hỏi một câu.
- Thằng oắt con khốn nạnnnn!!!!
Gregor từ cái hố vừa rồi bò ra, tay trái đã nát bét không còn dạng hình. Nhưng tay phải hắn vẫn còn có thể hoạt động. Hắn lấy ra một thanh gươm gắn
xích vàng, tay cầm xích vung phần phật thanh kiếm giữa không trung.
Gregor vung cây xích kiếm ấy đánh tới. Chỉ với một bàn tay, lúc thì hắn vung
xích tầm xa, lúc thì kéo về gần, lúc thì lại nắm lấy chuôi kiếm, cứ như
vậy cùng với những bước di chuyển nhanh nhẹn, chém tới tấp không ngừng
vào người Bạch Thế Thắng.
Từng vết thương lại nối tiếp vết
thương, có sâu có nông, có lớn có nhỏ, cứ như thế nhuộm đỏ cả người Bạch Thế Thắng. Cho tới nhát kiếm cuối cùng, Gregor tung người lên không
trung, giơ kiếm đâm thẳng vào bả vai đối thủ, chỗ ngay sát cổ, cắm thật
sâu xuống dưới.
Bạch Thế Thắng vẫn không thể hiện một chút đau đớn tí ti nào, hắn chỉ đưa
mắt nhìn gương mặt Gregor đang đối diện ngay sát mặt mình. Rồi, vẫn
chẳng nói chẳng rằng, hắn bỗng nhè thẳng vào cái cần cổ trắng ngần của
Gregor, mà há rộng hàm răng bành bạnh của mình ra.
Lần này Gregor rú lên bằng thứ âm thanh kinh hoàng nhất mà cả đời hắn có
thể phát ra. Hàm răng của Bạch Thế Thắng cắm thật sâu vào trong cổ của
hắn, nghiến qua từng thớ thịt, và rồi bằng một cú giật hàm tàn khốc, kéo phăng cả một tảng thịt cổ, đi kèm với đó là gân, là dây thanh, dây khí, là cổ họng, là yết hầu, là những thứ đo đỏ lom lom.
Gregor cứ
như vậy bị xé toạc cổ, lòi ra cái xương cổ trắng hếu, miệng hắn lục bục
sùi ra những bong bóng máu, rồi máu tuôn trào, mắt hắn trợn ngược, và
một Runner hạng A, một thành viên cấp độ Bishop của Holy Knights, cứ như thế mà bị cắn chết.
Bạch Thế Thắng buông cái xác kia rơi loảng
xoảng xuống nền đất, miệng hắn vẫn rau ráu nhai chỗ thịt người kia. Mắt
hắn vẫn không vui không buồn nhìn về phía Tiếu Diện trước mặt.