Trong số 5 kinh đô của Bắc Hà Lãnh thổ, Thủy Hành Kinh là nơi có khí hậu ôn hòa, sản vật phong phú, phụ nữ xinh đẹp, phong cảnh nên thơ nhất.
Vậy nên, nếu chỉ xét riêng về việc thưởng ngoạn và nghỉ dưỡng thì Thủy
Hành Kinh luôn là nơi được người ta lựa chọn.
Nơi đây cũng là nơi phát tích của nhiều tổ chức lâu đời, cho tới nay vẫn còn đặt trụ sở tại vùng sông nước hữu tình này.
Ví dụ như Ám Hành Hội, tổ chức ngầm lớn vào hàng bậc nhất Viễn Đông Đại lục.
Xa xa phía Tây Thủy Hành Kinh, là một dãy cổ trấn nhỏ lưu giữ được những
kiến trúc cổ từ hàng ngàn năm để lại. Đây vốn là nơi ở của những gia tộc có bề thế lâu đời, cũng có thể là những khu nghỉ dưỡng mà các đại gia
thời hiện đại tốn nhiều công sức để sở hữu. Trong một đình viên nhỏ, có
cây cối hoa cỏ suối nước, có đình quán để uống trà thưởng nguyệt, có mái ngói rêu phong cổ kính, ít ai biết lại là nơi làm việc của Hội trưởng
Ám Hành Hội, Hà Khuyết Minh.
Hắn mang họ Hà, cũng có thể từ xa
xưa tổ tiên hắn cũng là họ Hà hùng mạnh đang cai trị Bắc Hà, nhưng cũng
đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi. Không phải cứ mang họ Hà là bắt quàng
được với tầng lớp cai trị, cũng giống như không phải ai mang họ Vương
cũng có trong mình dòng máu của Rồng.
Ám Hành Hội có cách vận
hành khá giống với Vulture phía Cận Tây. Nếu Holy Knights như một đấu
trường tự do, kẻ nào có nhiều công lao thì càng tiến được lên cao, thì
Vulture và Ám Hành Hội rất coi trọng một loại truyền thống Thầy - Trò.
Mỗi người gia nhập Hội, đều sẽ có một người Thầy. Tùy vào tư chất và
tiềm năng của kẻ đó, mà chọn cho họ một người thầy vừa tầm. Kẻ nào may
mắn được Hội trưởng hoặc các Trưởng lão cấp cao đích thân chỉ dạy, thì
cơ hội đề bạt thăng tiến càng cao.
Hà Khuyết Minh khi mới gia
nhập Ám Hành Hội, chẳng biết vì sao được đích thân Hội trưởng nhận làm
đệ tử, trải qua 3 chục năm hoạt động, rốt cuộc được thầy mình truyền lại vị trí này. Con đường công danh của hắn không quá vất vả, nhưng cũng
chẳng quá dễ dàng, cũng tà tà như các đời Hội trưởng khác không hơn
không kém. Nhưng Hà Khuyết Minh ý thức được, vừa là vận số, vừa là năng
lực bản thân, mới khiến hắn nắm giữ một vị trí không phải là vô danh
trên đại lục này. Và hắn đảm nhiệm vị trí ấy cũng khá ổn.
45 tuổi thành tựu danh hiệu Shadow Runner. Hay ở Bắc Hà còn gọi là Ám Hành Thủ. Cả hội vận hành cũng không có vấn đề quá lớn, chủ yếu bởi vì ít kẻ cạnh tranh. Quan hệ với phía các gia tộc lớn cũng được hắn lo lót suôn sẻ
đâu vào đấy.
Người ta ví Bắc Hà Lãnh thổ như một thúng gạo lớn,
mà cửa xuất nhập khẩu của nó giống như một cái lỗ nhỏ. Nhỏ giọt nhỏ giọt khiến người ta phải sốt ruột. Còn Ám Hành Hội thì giống như một con
chuột béo án ngữ ngay trước cái lỗ nhỏ giọt ấy, ăn vét gạo chảy ra đến
căng cả bụng.
Muốn nhập đồ quý vào Bắc Hà để bán cho các quý tộc? Xin mời thông qua Ám Hành Hội.
Muốn xuất được bảo vật của Bắc Hà ra ngoài để bán cho các đại gia trên thế giới? Lại xin mời thông qua Ám Hành Hội.
Con chuột mang tên Ám Hành Hội không thể mô tả bằng từ “béo” nữa, mà là
khổng lồ. Một con chuột khổng lồ ôm khư khư thúng gạo Bắc Hà.
Với quy mô như vậy, chuyện xâm chiếm nốt thị trường Đại Nam cũng chỉ là một sớm một chiều.
Chỉ có điều duy nhất mà Hà Khuyết Minh đau đáu trong lòng. Điều duy nhất mà các đời Hội trưởng đều đau đáu trong lòng.
Đó là… cái tên!
Ám Hành Hội, trùng tên với Ám Hành Quân Đoàn của Vương tộc!!
Đây là một cái vấn đề Thương hiệu rất đau răng mà bao đời Hội trưởng của Ám Hành Hội nghĩ mãi không ra biện pháp.
Hôm nọ trong lúc dự tiệc với Bắc Hoàng và các chức sắc cấp cao, Ám Hành Hội còn đang nhân đây xin vài cái yêu sách về chuyện Nam tiến, nào là nuốt
trọn thị trường Đại Nam, nào là chi phối nguồn hàng Đế quốc này, nào là
quay Vương tộc như dế, toàn những kế hoạch vĩ đại nghe mà bủn rủn.
Ai dè một ông khách từ phương Tây đến, rồi do dịch thuật thế nào mà lão
lại tưởng Ám Hành Hội với Ám Hành Sứ Giả là na ná nhau. Lão hồn nhiên
hỏi Hoàng Khuyết Minh một câu, đủ to để cả hội trường cùng nghe thấy.
- Ủa vị huynh đệ đây là cánh tay đắc lực của Nam Đế trong truyền thuyết đó sao?
Riêng câu hỏi này, hoàn cảnh này, đủ để Hà Khuyết Minh đâm đầu vào hố xí mà tự tử.
Cũng may khi đó Hà Chí Thương linh hoạt hóa giải tình huống, không thì thật sự cũng rất mất mặt.
Nhưng mà cái đống yêu sách kia cũng không tiện xin nữa. Người ta còn vừa hỏi
ông có phải trợ thủ đắc lực của Đại Nam không, ông còn dâng yêu sách xâm chiếm Đại Nam, nghe cứ thấy không ổn.
Hà Khuyết Minh cảm thấy mình thật sự cần nghĩ biện pháp.
Đổi tên thì không được, khắp toàn Viễn Đông giờ đây mỗi khi nghe tới Ám
Hành Hội là sợ run lẩy bẩy rồi. Đây là cái tên đã có lịch sử tồn tại hơn 5000 năm, đổi là đổi thế nào?
Bảo Ám Hành Quân Đoàn của Đại Nam
đổi tên? Bảo kiểu gì? Bọn họ là những kẻ phục vụ riêng cho Vương tộc,
không phải dân kinh doanh, trùng tên gây nhầm lẫn càng có lợi cho họ,
chứ chả mất gì.
Chưa kể, Ám Hành Quân Đoàn là đặt theo tên của Ám Hành Sứ Giả. Ám Hành Sứ Giả còn đó thì Ám Hành Quân Đoàn cũng chả việc
gì phải đổi tên.
Nói đi nói lại cũng vì cái lịch sử lắt léo khi
thành lập Ám Hành Hội. Khi đó, 5000 năm trước, làm gì có Đại Nam, làm gì có Bắc Hà? Ám Hành Hội khi đó lặng lẽ kiểm soát toàn bộ Hà Quốc khổng
lồ, ảnh hưởng có thể sánh ngang với Phường hội Nghệ nhân.
Tới khi Đại Nam và Bắc Hà ra đời, Ám Hành Sứ Giả xuất hiện, thì Ám Hành Hội đã dần rơi vào quên lãng rồi.
Lại tới khi xuất hiện một đời Hội trưởng đứng ra gây dựng lại Ám Hành Hội,
thì Ám Hành Sứ Giả của Đại Nam lại bắt đầu im hơi lặng tiếng, vì Đế quốc này đã không còn cần tới ông ta.
Vậy là trong suốt lịch sử, 2 bên này chưa bao giờ thật sự “đụng hàng” nhau, vì không cùng một dòng thời gian. Chỉ có bây giờ…
Đau đầu thật.
Đúng lúc này, một bóng người thình lình xuất hiện trước mặt Hoàng Khuyết Minh.
- Bẩm, Hoàng tiểu thư tới.
Cầm Ma Hoàng Bích Như? Hoàng Khuyết Minh khẽ gật đầu.Hoàng Bích Như nay đã 21 tuổi. 3 bằng Thạc sĩ, còn sắp sửa tấn thăng Tiến sĩ. Là một trong những học viên xuất sắc nhất mà Giáo phường Cẩm Giang đào
tạo nên.
Không chỉ tài năng, mà nhan sắc của cô nàng cũng thuộc
loại khuynh quốc khuynh thành, khiến cho 12 vùng Lãnh thổ còn lại người
ta đua nhau nô nức tới Giang Hạ xin làm rể họ Hoàng.
Họ Hoàng
thấy con gái mình cũng tới tuổi lập gia thất, mà bướng bỉnh không chịu
lấy chồng, cũng đâm sốt ruột. Miễn chàng rể không không phải là người
Đại Nam, mà điển hình là không thuộc Vương tộc, còn lại lấy ai mà chẳng
được.
Họ Hoàng tiền không thiếu, quyền không thiếu, tiếng không
thiếu. Họ chả đòi hỏi con rể mình phải mang lại cho họ cái gì, không cần là thiên tài tuyệt thế, cũng chẳng cần là con cháu thế gia. Có thể
những gia tộc khác sẽ ưa thích những cuộc hôn nhân chính trị để củng cố
vị thế, còn họ Hoàng chả cần gì cả.
Phần nhiều chuyện này là vì Hoàng Bích Thanh.
Sau chuyện Hoàng Bích Thanh bỏ nhà theo trai… à nhầm, bị Vương Vũ Hoành và
Vương tộc trơ trẽn không từ thủ đoạn cướp đi, song lão họ Hoàng cũng bắt đầu thay đổi.
Đẻ được 2 mụn con gái, chỉ mong nó có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ là đủ.
Vậy nên điều kiện kén rể của họ Hoàng cũng vô cùng đơn giản.
Bước qua cánh cổng nhà bọn họ, đi một mạch qua 12 khoảnh sân, tiến được vào
khuê phòng của Hoàng Bích Như, vậy là rước được con gái của họ về.
Ai nghe chuyện này cũng thấy đơn giản, mà biết bao nhiêu công tử thế gia từ khắp nơi tìm đến, đều không qua nổi cửa 6, 7.
Vì mỗi khi bước qua một khoảnh sân, sẽ lại vang lên một khúc nhạc của Hoàng Bích Như.
Hầu hết đến khúc thứ 6, ai nấy cũng đều ngã quỵ.
Danh hiệu Cầm Ma vốn được xưng tụng cho Hoàng Bích Thanh năm đó, nay người
ta lại trao cho Hoàng Bích Như. Và giai thoại họ Hoàng kén rể vẫn còn
khiến người người bàn tán.