Ảo Ảnh Ma Thần trên bầu trời phát ra những âm thanh ù ù như gió thổi. Mưa
rơi trên bầu trời bỗng nhiên ngưng tụ lại thành một màn nước lớn. Màn
nước lại trở thành một mặt gương, phản chiếu thế gian bên dưới.
Ảo Ảnh Ma Thần giơ ngón tay lên chỉ vào mặt gương ấy. Hình phản chiếu của
hắn trong gương cũng làm tương tự. Thời khắc hai ngón tay chạm vào nhau, cũng là lúc toàn bộ nơi này nhảy múa hỗn loạn. Nhà cửa, đường sá, cây
cối, con người, linh thể, oán hồn, mọi thứ đều méo mó và vặn vẹo.
Hà Chí Thương giơ ngón tay chỉ thẳng vào Hoàng Bích Thanh, lập tức Ảo Ảnh
Ma Thần cũng hạ ngón tay hắn xuống, chỉ thẳng vào Man Khải Ca Nương.
Không gian như bị xẻ làm đôi.
Hà Chí Thương từ từ bước tới. Hắn bước tới đâu, vạn vật như phải dạt ra để hắn đi qua.
- Tránh ra đi, Bích Thanh. Cám ơn.
Hắn nhẹ nhàng nói.
- Không một ai đụng tay được vào con trai tôi.
Bích Thanh khẽ lắc đầu.
Man Khải Ca Nương cầm lên cây đàn, đã bắt đầu gẩy ra từng khúc nhạc.
Man Khải Ca Nương, một vị nữ thần trong đồng thoại của người Giang Hạ. Câu
chuyện cứ được thêm đắp, thêu dệt, thành ra chẳng ai biết nguồn gốc của
nhân vật ấy là từ đâu.
Thần Thánh được tạo ra từ cõi Vô thức,
chính là nhờ những câu chuyện của con người. Nhưng những câu chuyện ấy
lại được dựa trên một sự việc, một con người cụ thể.
Một nữ thần
dùng tiếng đàn của mình để giao tiếp với Thánh Thần, khiến cả trời đất
phải rung động, khiến quỷ thần phải nhảy múa. Khi nàng ta cất tiếng hát, mùa màng bội thu, biển đưa vào tôm cá, thú hoang tự phục tùng, và cây
cỏ đơm hoa.
Nguyên mẫu của vị nữ thần ấy, chính là Hoàng Bích
Liên. Đây là điều mà ít ai biết. Dựa vào câu chuyện về Hoàng Bích Liên ở Giang Hạ, người ta cứ thêm thắt dần, tam sao thất bản, truyền qua 3000
năm, dần hình thành một đồng thoại như vậy, cũng hình thành nên một nữ
thần như vậy.
Linh Thể tầng 14. Man Khải Ca Nương.
Đó là
lý do vì sao Hà Chí Thương có thể mượn Man Khải Ca Nương để tạo nên Man
Khải Cầm, một bản sao của Tỳ Bà Cầm. Còn Hoàng Bích Thanh và Cầm Dạ
Nguyệt lại có mối liên hệ vô cùng thân thiết với Linh Thể này. Vì nguyên mẫu Hoàng Bích Liên chính là tổ tiên của họ.
Tất nhiên, Hoàng
Bích Liên là Hoàng Bích Liên. Còn Man Khải Ca Nương là Man Khải Ca
Nương. Họ là một, mà cũng không phải một. Hoàng Bích Liên là một con
người, còn Man Khải Ca Nương là một Linh Thể. Linh Thể ấy là hiện thân
của những tưởng tượng. Thực tế cũng từng chứng kiến rất nhiều những Nhân vật Lịch sử và Nhân vật Tâm linh, cùng chia sẻ chung một cái tên, một
danh tính, nhưng lại là hai bản thể khác biệt.
Đi qua nhiều vùng đất, Thánh Thần cũng dần thay đổi theo vô thức của dân tộc nơi ấy.
Ảo Ảnh Ma Thần mà Hà Chí Thương gọi ra, dưới con mắt của những người nơi
khác, cũng không còn là Ảo Ảnh Ma Thần nữa. Ảo Ảnh Ma Thần chỉ tồn tại
trong tín ngưỡng của người Bắc Hà mà thôi.
Hơn ai hết, Hà Chí
Thương biết rõ rằng, Tâm Linh Sư duy nhất có thể sử dụng được toàn bộ
sức mạnh của Man Khải Ca Nương chỉ có thể là Hoàng Bích Thanh. Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Các tầng Linh Thể được đặt ra không phải là để cho
vui. Khoảng cách giữa Linh Thể tầng 14 và tầng 16 là một trời một vực,
là một khe vực không thể nào lấp liếm.
Nhưng…
Một bước lại một bước, càng tới gần hơn người phụ nữ này, hắn càng cảm thấy một thứ áp lực cản bước hắn.
Thứ áp lực này không đến từ chiến lực, không đến từ năng lực Tâm linh,
không phải thiên phú, không phải trí tuệ, cũng không phải tri thức.
Trên đời này có một loại sức mạnh không thể đo đếm bằng bất kì khái niệm nào.
Đứng trước hắn là một người mẹ. Còn hắn đang muốn động vào đứa con của cô ta.
Người phụ nữ mà hắn từng yêu, người phụ nữ vô cùng quan trọng với hắn, giờ
đây cô ta đang kiên quyết không cho hắn đụng tới đứa con của mình.
Đứng trước một người mẹ như vậy, hắn sợ.
Chí Tôn Cường giả nắm trong tay 1 phần 3 thế giới, kẻ đã bước vào Đại Thư
viện 29 năm, kẻ đã đột phá 16 tầng Vô thức. Hắn có thừa sức mạnh để vượt qua người phụ nữ này, Ảo Ảnh Ma Thần của hắn càng có thể càn quét cả
thành phố này, nhưng khi đứng trước Hoàng Bích Thanh, hắn lại không đủ
dũng khí để bước tiếp.
Chiến lực, trình độ, tri thức…, tất cả những thứ ấy hóa ra chẳng giúp ngươi chống lại nỗi sợ.
Nỗi sợ là một thứ gì đó vô cùng bí ẩn. Nó trú ngụ trong mỗi người, mỗi sinh vật. Nó hình thành từ một cơ chế mà chúng ta không bao giờ hiểu hết. Nó cứ ở đó, đe dọa ngươi mỗi khi ngươi gặp nguy hiểm, cản trở ngươi mỗi
khi ngươi làm điều ngu ngốc, hay cười nhạo ngươi mỗi khi ngươi đớn hèn.
Có lúc nó là bạn, có lúc nó lại là thù. Nhưng nó luôn đồng hành với ta,
dù ta có muốn hay không.
Hà Chí Thương đã nhiều lần đối mặt với
nỗi sợ, thậm chí là rất rất nhiều lần. Hắn đã bước vào Đại Thư viện, hắn càng là một Cường giả về Tâm linh, hắn đã phải trải qua mọi dư vị trên
đời, từ Hỉ Nộ Ái Ố, đến việc mở rộng đôi mắt để nhìn thấu nhân sinh.
Diễn giải.
Diễn giải là một phương pháp hữu hiệu để tiếp nạp tri thức. Kẻ bước vào Đại
Thư viện dùng trí tưởng tượng của mình để diễn giải lại tri thức trên
những trang sách. Ngồi trong Đại Thư viện, nhưng trí não của họ bay xa
khắp thế giới.
Có điều, trí tưởng tượng vẫn chỉ là trí tượng. Khi phải thật sự đối mặt với người phụ nữ này, hắn mới sâu sắc cảm nhận
được nỗi sợ.
Hắn sợ sự kiên quyết của một người mẹ.
Đây là thứ nỗi sợ mà hắn dù muốn cũng không thể kiểm soát.
Ảo Ảnh Ma Thần cũng từ từ tan biến. Cước bộ của Hà Chí Thương cũng ngừng lại.
- Lần này, lại là em thắng…
Hắn thở dài. Giờ hắn đã hiểu vì sao Vương Vũ Hoành cũng phải bất lực với vợ mình, vì sự kiên quyết của cô ta, khó ai có thể khuất phục.
Dù là Chí Tôn Cường giả cũng đừng mơ vượt qua vòng tay che chở của một người mẹ sao?
Nhưng…
Hắn nhìn Bích Thanh, tần ngần không dám nói. Hắn khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi quay người, biến mất vào không gian.
- Chị Thanh!!
Cầm Dạ Nguyệt hớt hải chạy tới. Man Khải Ca Nương cũng dần tan biến, mái
tóc của chị Thanh cũng không tung bay nữa, mà xõa xuống, ướt nhẹp trong
màn mưa. Mưa lại rơi lộp bộp trên nền đất.
- Chị không sao chứ?
Hoàng Bích Thanh lảo đảo dựa vào người Cầm Dạ Nguyệt, ánh mắt tiều tụy, đôi môi khe khẽ cười.
- Lâu không dùng sức, cũng hơi mệt chút. Linh Lực cũng thụt lùi đi nhiều…
- Thụt lùi? Chị vừa dọa cho Tiểu Hà phải chạy mất dép đó! - Dạ Nguyệt bĩu môi - Cũng toi luôn cơ hội trốn khỏi đây của em…
- Ha ha, còn chờ xem thằng Quang làm ăn ra sao nữa.
- Vậy ra chị…
- Ha ha.Hoàng Bích Thanh dùng cả một buổi sáng bỏ đi đâu không rõ, nay Quang đã hiểu. Cầm Dạ Nguyệt dù có là kẻ thù của Đại Nam đi nữa, thì vẫn là ân nhân
của Bích Thanh. Giữa bọn họ còn có mối quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ.
Dù Cầm Dạ Nguyệt có ra sao đi nữa, Hoàng Bích Thanh cũng sẽ giúp cô ta trốn khỏi Đại Nam.
Quang không ưa gì Cầm Dạ Nguyệt, nhưng hắn phải thừa nhận, nếu là hắn, nếu
hắn bị đem ra trở thành con cờ cho tất cả các bên lợi dụng, hắn cũng sẽ
phá cũi sổ lồng mà trốn thoát.
Nhưng mà, hiện giờ hắn là một con cờ có khác gì Cầm Dạ Nguyệt cơ chứ?
Ai ai cũng vì cái thân phận Ám Hành Sứ Giả của hắn mà tranh giành. Người
ta tranh giành hắn vì một lý do gì, chính hắn cũng chẳng biết.
Tại sao hắn vẫn chưa phá cũi sổ lồng?
Từ lúc sinh ra, Quang không có quyền lựa chọn.
Người ta đã chọn phe cho hắn từ lúc hắn ra đời. Hắn mang họ Vương, hắn là
người nhà họ Vương, hắn phục vụ cho Vương tộc. Rồi sau đó, Cầm Dạ Nguyệt xuất hiện, tộc Krabei xuất hiện, những câu chuyện về Ám Hành Sứ Giả
truyền vào tai hắn. Ai ai cũng nói rằng hắn mang một sứ mạng và bọn họ
cần hắn thực hiện sứ mạng ấy, ai ai cũng muốn lôi kéo hắn vào.
Đời ta mờ nhạt đến vậy rồi, ta đã chẳng kêu ca thì thôi, tại sao lúc ta
không cần nổi bật thì cứ sáng chói như sao trời vậy? Ưu tú quá cũng là
một cái tội sao?
Hắn tặc lưỡi chép miệng. Những chuyện xa vời như chính trị, như thế giới, hắn chẳng quan tâm. Hắn thích sống an nhàn,
hắn thích đánh bạc, hắn thích tiêu tiền như rác, hắn thích tìm cách để
được mọi người ngưỡng mộ.
Hắn có chút thiên phú, nhưng cũng chẳng có tham vọng đẩy mạnh cái thiên phú ấy lên để làm công to việc lớn gì.
Đủ dùng là được rồi.
Hắn không thích kẻ mạnh, cũng không thích
trở thành kẻ mạnh. Dùng những thứ yếu đuối mà đánh bại được kẻ mạnh mẽ,
mới là sảng khoái.
Ám Hành Sứ Giả hay cái gì gì ấy, cũng chỉ là
chút trách nhiệm với gia tộc mà thôi, hắn chưa bao giờ coi nó là thứ
định đoạt cuộc đời mình.
Việc cần làm bây giờ, là làm trọn cái trách nhiệm ấy, những thứ vớ vẩn khác dẹp qua một bên đi!
Quang nhanh chóng tìm ra các Điểm Ấn mà Hoàng Bích Thanh để lại trên khắp Hải Thành. Xem ra, suốt 12 năm qua, Hoàng Bích Thanh không chỉ an nhàn sống cùng đứa con trai và tránh xa những chuyện phù phiếm, chị ta còn rất để tâm tới đứa em họ của mình.
Những Điểm Ấn này ra đời là để giải thoát cho Cầm Dạ Nguyệt khỏi cảnh trói buộc sao?
Quang nhìn lên Tòa án phía xa. Trên đỉnh Tòa án, lão Thụy đang dùng sức mình
vận hành Trận Pháp. Hơn mấy triệu người dân khắp Đại Nam đều đang bị rút cạn kiệt sinh lực. Có lẽ hơn nửa số đó đã chết, nửa còn lại cũng đang
dần hấp hối.
Kích hoạt những Điểm Ấn của Hoàng Bích Thanh, vừa
phá hoại được lão Thụy, vừa cứu rỗi cho mấy triệu người Đại Nam, vừa
giúp Vương Vũ Hoành chiếm thượng phong.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc thả cho Cầm Dạ Nguyệt cao chạy xa bay.
Thả hổ về rừng, chỉ sợ con hổ ấy sẽ xây nên cả một đế chế muông thú.
Quang nghiến răng một cái.
Kệ xác đi! Kệ xác Thánh Nữ, kệ xác đám trên kia toan tính nhau cái gì, kệ
xác thế cục ra làm sao, việc hắn cần làm, thì hắn làm!!
Kích hoạt 6 Điểm Ấn này, cần tới trình độ Địa Mạch không hề thấp.
Địa Mạch của hắn mới chỉ là bằng Cử nhân, nhưng hắn là con trai Vương Tuyết Trinh cơ mà? Hắn thật sự muốn chứng minh rằng, Vương Tuyết Trinh không
phải truyền nhân duy nhất của Âm Dương Địa Mạch.
Phong cách của
mẹ hắn là thô bạo và quyết liệt. Địa Mạch của bà dùng đến đa phần là sức mạnh thuần túy. Hắn không thể bắt chước được phong cách ấy. Nhưng giờ
là lúc hắn dùng đến cách của riêng mình.
Ngũ Hành, Thổ!!
Quang đứng trên một mái nhà cao, giơ ngón tay chỉ thẳng vào một Điểm Ấn cách hắn tới hơn 2 cây số.
Điểm Ấn chỉ hơi run lên, còn tay hắn thì đã mệt đến rệu rã, giống như đang dùng một ngón tay mà bê cả xô nước vậy. Quá sức.
Ngũ Hành, Thủy!!
Biến Thổ thành Thủy, năng lượng trong đất cũng là một loại dòng chảy. Hắn
dùng dòng chảy của Thủy để thúc đẩy dòng chảy năng lượng ấy.
Ngũ Hành, Hỏa!!
Ngũ Hành, Kim!!
Ngũ Hành, Mộc!!
Rồi lại, Thủy!!
Cứ như vậy, 5 nguyên tố tuần hoàn lẫn nhau, tạo nên một guồng quay. Guồng
quay ấy lại tạo ra lực đấy, như một cánh quạt, đẩy dần dòng năng lượng
trong Điểm Ấn ùa ra, chảy mỗi lúc một nhanh.
Quang không ngừng xoay tròn ngón tay của mình, hắn gồng người dẫn toàn bộ Địa Mạch ấy nhắm thẳng về phía Tòa án.
Uỳnhhh!!!!!!!
Cả Tòa án bỗng nhiên rung chuyển.Thiên Anh lảo đảo cả người. Mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội. Đúng lúc ấy, Văn co chân lên đạp hắn một cái.
Kim Kê Xuyên Tâm Cước!!
Một cước này đã là sát chiêu mạnh nhất, trực tiếp nhất, dễ dùng nhất mà Văn đúc rút được từ con gà Kim Kê.
Dồn hết sức công phá vào gót chân, tung hết sức đạp một cái về phía trước.
Một cước này đạp bay Thiên Anh về phía sau, khiến hắn phải ho thốc tháo, rồi thổ ra một ngụm máu.
Văn cũng đã lao tới. Vừa rồi cũng chỉ là một phản xạ tức thời khi nó chớp
được cơ hội. Yếu tố ngẫu nhiên cũng là một phần của chiến đấu. Chỉ là nó chớp được yếu tố ấy nhanh hơn Thiên Anh mà thôi.
Trần Thiên Anh có lẽ thiên về tỉ mỉ tính toán cẩn thận hơn là ứng biến tức thời.
Nó biết đây là điểm lợi thế duy nhất mà nó có, nên nó không thể bỏ lỡ điều này.
Xông tới, Kính Hoa Thủy Nguyệt, Kim Kê Cước!!
Bốp!!!
Một cước vừa xuất ra, đã bị một cước của Thiên Anh chặn lại.
Tứ Linh Quyền, Thanh Long Cước!
Người ta nhận định, lực của chân mạnh gấp 3 lần lực của tay, là vì người ta
dùng chân để đi lại. Lực của cú đá bao giờ cũng mạnh hơn cú đấm. Nhưng
lại tốn thời gian hơn, và khó trúng hơn.
Thanh Long Cước, giữ nguyên uy lực vốn có của cú đá, nhưng lại tăng tốc độ và độ chuẩn xác.
Kim Kê Cước, lại tối ưu hóa lượng sát thương mà cú đá mang lại.
Thanh Long Cước vô cùng hợp với Trần Thiên Anh, vì hắn vốn đã có sức mạnh, hắn cần thêm độ chuẩn xác.
Kim Kê Cước lại là lựa chọn không thể nào hợp hơn với Vương Thành Văn, vì
thằng nhóc luôn mặc định đối thủ mạnh hơn nó, nó cần một đòn Nhất Kích
Tất Sát đủ mạnh để hạ gục đối thủ.
Đã có rất nhiều kẻ mạnh hơn Văn, nhưng trúng một cú Kim Kê Cước của nó, là gục thẳng cẳng.
Kim Kê Cước giống như một ván cược hên xui.
Nhưng bù lại, uy lực mà Kim Kê Cước mang lại cho Văn, đã giúp nó không thua thiệt trước Trần Thiên Anh.
Bốp!! Bốp!! Bốp!!
Cước đọ cước. Cả hai như những con gà chọi tung chân đá vào nhau. Cả hai đều bị trúng đòn. Văn đau điếng cả người, nhưng nó biết rằng Thiên Anh cũng đang chịu tổn thương không nhỏ.
Nó biết rằng, có một cách để
Thiên Anh chiếm được lợi thế trong cuộc đấu này. Chính là đỡ lấy cú đá
của nó. Dù sao thì nó cũng không thể nào chặn được những cú đá của Thiên Anh.
Quả nhiên, anh ta làm như vậy.
Nó cũng chỉ chờ giây phút này.
Kính Hoa Thủy Nguyệt!!
Lại là Kính Hoa Thủy Nguyệt, phát động vào lúc đối thủ không ngờ tới nhất.
Lách người, Tiểu Bộ Thốn Quyền!
Bốp!!
Một quyền trúng thẳng vào sườn của Thiên Anh.
Lui!!
Đánh xong lại lui, đây đã là tôn chỉ của Văn. Chưa kể giờ đã có Kính Hoa
Thủy Nguyệt, nó càng tự tin hơn với đấu pháp này. Ai ngờ, đúng lúc này,
cả người nó khựng lại.
Hóa ra, từ khi nó vụt biến mất, Thiên Anh
cũng đã lầm rầm niệm Chú Thuật. Ngay khoảnh khắc nắm tay nó chạm vào
người hắn, Chú Thuật cũng đã tìm được địa chỉ.
Ngưng!
Cả người nó khựng lại. Cánh tay nó bị Thiên Anh nắm lấy, vung một vòng. Thằng Văn bị văng lên không, rồi bị quật xuống đất.
Uỳnhhh!!!!
Đau điếng cả người. Nó cảm nhận rõ ràng cơ thể mình bị bầm dập. Nhưng đáng
sợ hơn, một gót chân của Thiên Anh đã chuẩn bị giẫm xuống.
Văn vội vàng co người, lấy hai tay chống xuống đất, bật lên, hai chân nhắm thẳng lấy cằm của Thiên Anh, một đạp!
Bốp!!
Trần Thiên Anh bị đá văng về phía sau, nhưng hắn cũng kịp hạ gót chân đạp cho thằng Văn một cái.
Khụ khụ!!
Văn bò dậy, thấy bụng mình nôn nao. Nãy giờ nó vừa phải chịu một cú Bộc Phá Quyền, nay lại nhận thêm một đòn nữa, dạ dày nó quặn lại. Nó nôn thốc
nôn tháo. Khắp người nó đau đớn vì những vết bầm.
Thiên Anh cũng
không tốt đẹp hơn là bao. Cả ngày nay, những gì hắn phải chịu đựng, cả
về mặt tâm lý, cảm xúc, lẫn thể xác, đều vượt quá giới hạn của con
người.
Không còn là ai mạnh ai yếu, không còn là ai có thiên phú hơn ai, cũng không phải ai kinh nghiệm hơn ai nữa.
Đây là một cuộc chiến về sức chịu đựng. Chịu đựng chính bản thân mình.
Kẻ nào chịu đựng được tới cuối cùng, kẻ đó thắng.Uỳnhhhhhh!!!!!!!!
Lại là một cú chấn động thứ hai.
Lão Thụy cũng phải nhíu mày.
Có kẻ phá đám.
Uỳnhhhhh!!!!
Lần này còn nhanh hơn, mới chỉ 10 giây sau, đã là một cú đập thứ 3.
3 dòng Địa Mạch, hợp với nhau một góc 35 độ, như một mũi tên công phá thẳng vào Trận Pháp.
Vầng Huyết Nguyệt trên cao cũng rung rinh lay động. Dòng năng lượng truyền cho Thiên Khải cũng như có như không.
- Ám Hành Sứ Giả!! Đừng trách lão phu không khách khí!!!
Lão Thụy đã nhận ra Vương Minh Quang. Lão làm bác sĩ ngầm ở Hải Thành, tiếp xúc qua bao nhiêu là dân giang hồ, làm sao không biết Vương Minh Quang? Lão còn biết cả thân phận thực của hắn nữa.
Nói gì thì nói,
Vương Minh Quang cũng chỉ là một tên có 1 bằng Tiến sĩ mà thôi. Đến cả
Vương Chính Đức, Vũ Minh Kiệt, Nguyễn Thế Sơn, lão Thụy còn chẳng coi ra gì.
Lão bay lên, nhắm thẳng vào Vương Minh Quang, tung một cước. Một luồng lửa đỏ rực phóng ra, nhắm thẳng tới hắn.
Uỳnhhhhhh!!!!!
Lại là một Địa Mạch, nhưng lần này không chạy theo lòng đất, mà chui khỏi
đó, nhắm thẳng lên trời, đối kháng với luồng lửa của lão Thụy.
Địa Mạch, vốn là Vương Minh Quang mượn dùng, không phải sức của hắn, nên
mạnh mẽ chẳng kém gì luồng Tử Hỏa của lão Thụy. Cả hai va chạm vào nhau, triệt tiêu tan tành.
- Hỗn xược!!
Lão Thụy biết Vương
Minh Quang không có dư Địa Mạch để xài mãi, nhưng lão cũng không dư thời gian để chơi cái trò này. Chiến với một đám Siêu Cường giả nãy giờ, lão cũng đã mệt rồi, chưa kể chỉ trong ngày hôm nay, đã phải hiến cho Diệt
Thế Tử Nghê tới 10 phần trăm Khế ước.
Lão đưa ngón chân vẽ ra một hình tròn trên không. Lại một Đồ Hình được hình thành trên trời. Mặt
của Đồ Hình nhắm thẳng vào Quang.
- Ảo Ảnh Tử Nghê, xuất thế đi!!
Lão hét lên một tiếng, rồi giơ chân đạp thẳng xuống Đồ Hình. Bắp chân lão đau buốt vì sức nóng lan khắp từng thớ thịt.
Từ trong Đồ Hình, một con Nghê khổng lồ chui ra, há miệng, phun một luồng lửa cuồng bạo như muốn nuốt chửng lấy Quang.
- Ta sinh thời rất ghét mấy chiêu thức mạnh mẽ. - Bất chợt, Quang mở
miệng. - Dùng sức mạnh thuần túy để đàn áp người khác, làm ta lại nhớ
lại phong cách bạo lực của mẹ mình. Ta rất ghét cái thứ sức mạnh vũ phu
như vậy. Sức mạnh, là phải tinh tế.
Hắn giang hai cánh tay sang ngang. Tay phải phát ra Hàn Khí lạnh lẽo, tay trái là Hỏa Khí nóng rực.
Quang đưa hai tay vẽ một vòng, thu lại thành hình Âm Dương, rồi kéo căng cây cung.
- Thủy Hỏa Long Khí? Cái trò chắp vá như vậy mà gọi là tinh tế sao? - Lão Thụy cười. Thủy Hỏa Long Khí Tiễn xuất hiện ở Hải Thành cũng một năm
rồi, lão còn lạ gì nữa.
- Tinh tế, tức là kết hợp những thứ yếu đuối lại với nhau, biến chúng trở nên mạnh mẽ!
Vẫn tư thế giương cung, Quang giơ chân giẫm một cái xuống đất.
Ngay tức khắc, ở tại nơi hắn đứng, một Điểm Ấn tuôn trào, Địa Mạch phun lên, kéo theo đất đá lởm chởm.
Năng lượng từ Địa Mạch lại hòa vào cùng Thủy Hỏa Long Khí Tiễn của hắn.
- Long Khí dựa trên Âm Dương, nhưng ta từ nhỏ lại học Ngũ Hành. Thủy,
Hỏa, Thổ, tại sao không thể dùng 3 nguyên tố để tạo nên Long Khí? -
Quang khẽ cười - Là vì Âm Dương Long Khí quá mạnh rồi, nên người ta
chẳng ai còn muốn thử nghiệm cái mới nữa.
- Hoang đường!! Ai cũng muốn thử nghiệm cái mới, nhưng những trò quá ngu si thì chẳng ai muốn thử nghiệm cả!!
Lão Thụy gằn lên. Tam Nguyên Long Khí Tiễn, lấy 3 yếu tố trong Ngũ Hành để
tạo ra Long Khí, không chỉ sai hoàn toàn lý luận về Khí, mà còn vô cùng
ngu xuẩn. Cân bằng 3 yếu tố một lúc không phải chuyện dễ dàng, sơ sẩy là chết như chơi.
Sáng tạo, là cũng phải dựa trên cơ sở. Chơi ngu lấy tiếng thì không phải là sáng tạo.
Quang nhếch mép cười.
- Cũng chỉ là một ván cược thôi mà.
Hắn buông dây cung.
Long Khí ra đời từ 3 nguyên tố, gào thét bay ra, nhắm thẳng vào Tử Nghê trên trời.- Ngươi đã thấy mình thảm hại tới mức nào rồi chứ, đồ hạ đẳng?
Trên bầu trời, Thiên Khải một tay nắm lấy cổ Vương Vũ Hoành, giơ hắn lên. Con mắt của Thiên Khải nhìn hắn với vẻ giễu cợt.
Dưới mặt đất, Trần Phùng cơ thể tàn tạ, cũng ngửa mặt lên trời đắc ý.
- Ta tự hỏi - Vương Vũ Hoành lẩm bẩm - Các ngươi tạo nên một con súc vật
chỉ biết phá hoại này để làm gì? Muốn phá hoại Vương triều của ta? Rồi
sau đó thì sao? Cứ cho là các ngươi có cách kiểm soát nó, nhưng các
ngươi còn lại gì sau khi phá hủy tất cả? Chẳng lẽ đích thân ngươi sẽ lên làm vua sao? Trần Phùng? Ha ha ha.
- Sắp chết đến nơi rồi còn lắm mồm như vậy sao? - Trần Phùng đáp lời.
- Chết? Ta chết ở đây, thì ai thay ta lột da lão già kia? - Vương Vũ
Hoành nhìn xuống Phạm Viết Phương trên tường thành. Lão cũng cười lại
hắn. - Nhìn coi, lão đang cười chúng ta, như đang xem một trò diễn hề.
- Ngươi mới chính là trò hề lớn nhất của Đế quốc này! Ngươi chẳng có gì xứng đáng để thống trị Đại Nam!
- Không có gì xứng đáng? Ít ra, ta còn có một Ám Hành Sứ Giả.Uỳnhhhhh!!!!!!
Hai con linh thú đối kháng với nhau, bất phân thắng bại.
- Tử Nghê, nuốt chửng lấy nó!! Trước khi thằng ngu kia…
Lão nói chưa dứt lời, đã thấy Quang giơ lên hai ngón tay.
Tam Nguyên Long Khí Tiễn, 3 nguyên tố phải tự kiềm chế lẫn nhau, luôn ở
trong trạng thái cân bằng vô cùng mong manh. Nếu trạng thái cân bằng ấy
bị phá vỡ, thì sức mạnh của 3 nguyên tố, cộng hưởng với Tử Hỏa của lão
sẽ gây ra một vụ nổ kinh hoàng.
- Lão Thụy, lão ở dưới cống ngầm nhiều năm nay, hẳn là đã quên rồi nhỉ. Quên cái cảnh ánh sáng chiếu rọi đêm đen…
- Dừng ngay, thằng điên này! Mày muốn cho nổ cả thành phố này à?
Minh Quang Xạ Tuyến!!
Một tia sáng bắn thẳng lên trời, bắn thẳng vào Tam Nguyên Long Khí, kéo theo đó, là một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Pháp Chế Ngục!!
Đúng lúc này, một lao ngục vô hình lại được dựng lên, khiến vụ nổ bị bó lại
trên bầu trời, không thể nào lan ra xung quanh. Nhìn lên trời, chỉ thấy
một quả cầu lửa rực sáng. Khi nó tắt ngúm, cũng là lúc người ta thấy
vầng Huyết Nguyệt đã không còn. Đêm đen lại tịch mịch như cũ.
- Ông trẻ, phối hợp hay lắm.
Quang giơ ngón tay cái lên, hướng xuống phía dưới cười một cái. Dưới sân Tòa
án, Thẩm phán Vương Chính Đức xua tay một cái, như thể đây là chuyện
phải làm.- A! A! A! A! A!
Thiên Khải há mồm hớp hớp như thể thiếu mất thứ gì.
- Kết thúc rồi, đồ súc vật!
- Im đi!! Tao không phải là đồ… súc vật… lũ… hạ đẳng… Rồi có một ngày… tao sẽ… hồi sinh… Cùng với… Hỗn Loạn Đại Vương…
Thiên Khải muốn mở mồm hét lên, chỉ thấy da thịt nó tan chảy dần dần, cuối
cùng chỉ còn lại một khung xương bằng gỗ, với một con mắt vô hồn gắn
trên trán.
Rốt cuộc cũng chỉ là một con rối.
Vương Vũ Hoành quẳng con rối bất động ấy sang một bên, từ từ hạ xuống đất.
Hắn bước dần tới Trần Phùng đang bị 2 vị Đại Tướng đè xuống.
- Kết thúc rồi. - Vũ Hoành khẽ nói.
- Còn lâu! Vương Vũ Hoành!! Hôm nay ngươi có thể sống sót, ngươi có thể
giết chết ta, cũng có thể xóa sổ toàn bộ Hắc Y Hội, nhưng vĩnh viễn
không thay đổi được sự thật rằng ngươi không xứng đáng ngồi trên Ngai
vàng này! Bởi vì Ngài, Ngài mới là người xứng đáng thừa kế Đế quốc này!! Chứ không phải… là ngươi!!!
- Ngài? Ngài mà ngươi nói, là ai?
- Ha ha ha! Giết ta đi! Nhưng cả đời ngươi rồi sẽ phải ăn không ngon ngủ
không yên! Ngươi sẽ mãi mãi không ngồi vững trên cái ngai vàng đó! Đừng
nghĩ rằng Thiên Khải là kẻ cuối cùng mà ngươi phải sợ…
Tút! Tút! Tút!
Bỗng nhiên Vương Vũ Hoành dí điện thoại vào tai hắn.
- Nghe thử đi.
- Cái gì?!
- Nghe thử đi.
…
- Trần Phùng đại nhân!! Toàn bộ mẫu thí nghiệm… Toàn bộ các anh em Hắc Y Hội… đều… đều chết hết rồi…
- Sao?! Tại sao lại như vậy?! - Trần Phùng hét lên.
- Một quả cầu bằng máu… Địa Long… Địa Long!!!…!!!
Rè! Rè! Rè!
Rầm!!
Từ dưới đất, một quả cầu bằng máu trồi lên. Bên trong quả cầu, rõ ràng là
Vương Tuyết Trinh, quả cầu máu cũng là nhà lao phong ấn bà ta, nhưng giờ nó nhuốm thêm nhiều máu tới nỗi quả cầu đã to gấp 7, 8 lần lúc đầu. Có
thể thấy Vương Tuyết Trinh đã lăn cả quả cầu này khắp cống ngầm mà tàn
sát.
- Hơn 100 ngàn người… - Vương Tuyết Trinh khẽ nói - Chết sạch rồi nhé. Nhưng lũ Bạch Y Hội đã trốn rồi.
- Cô đã vất vả rồi - Vương Vũ Hoành khẽ gật đầu. Hắn đánh nhau với Thiên
Khải mất nhiều thời gian như vậy, cũng là để Vương Tuyết Trinh dọn sạch
Hắc Y Hội.
Bạch Y Hội, xử lý sau cũng được.
- Vương Vũ Hoành!!! Ngươi…
- Ngươi nghĩ ta cần tới Hắc Y Hội sao? Chút chiến lực các ngươi đóng góp
được cũng khá hữu ích đấy, nhưng… những kẻ chống đối ta, giết sạch cũng
đâu có sao?
- Ngươi… Đồ sát nhân!!! Đồ bạo chúa!!! Rồi Ngài sẽ báo thù cho chúng ta…
Phập!!
Vương Vũ Hoành giơ ngón tay ra búng vào trán Trần Phùng một cái. Chỉ thấy đầu tên này đã bay khỏi cổ.
- Ngài của các ngươi, có đáng sợ bằng lão già kia không?
Hắn phóng mắt nhìn về phía Phạm Viết Phương. Lão già này đã không còn mút
kem nữa, cũng không giữ dáng đứng lọm khọm như vừa rồi. Lão đưa thẳng
mắt nhìn lại hắn.
Bóng dáng lão già đứng đó trên bức tường thành, gió bão thổi áo quần lão bay lất phất.
Đối mắt với lão, là Đại Nam Đế Vương Vương Vũ Hoành. Sau lưng hắn, là 2 Đại tướng, Liêu Kha và Nguyễn Hữu Dũng. Cùng với đó là Vương Tuyết Trinh.
Phạm Viết Phương ngoác miệng cười một cái, khiến những nếp nhăn xô đẩy trên gương mặt càng lộ rõ vẻ ma mãnh.
- Sau 12 năm, rốt cuộc cũng tới lúc mày đủ lông đủ cánh rồi sao? Vương Vũ Hoành?
- Kẻ kế tiếp, chính là lão đó. Hãy vác cái kế hoạch mà lão chuẩn bị bấy lâu nay ra mà dùng đi, kẻo không có kịp đấy.
Phạm Viết Phương chợt lè lưỡi ra.
- Cần gì phải vội như vậy? Đại Kế hoạch của tao vẫn chưa xong mà? Vì tao vẫn chưa được ăn bánh rán!Cùng lúc ấy, ở Hải Thành, Trần Thiên Anh rú lên một tiếng.
Toàn bộ những tri thức từ Đồ Hình của lão Thụy, vốn phải chuyển cho Thiên Khải, nay đổ dồn qua não bộ của hắn.
Lượng tri thức ấy còn dư lại không nhiều, nhưng đủ khiến cơ thể hắn bị thương tổn đến tột cùng.
Da thịt hắn nứt toác khắp nơi, chỉ còn lại những mảng thịt đỏ lòm. Khói đỏ bốc lên từ những thớ thịt ấy. Đôi mắt hắn lom lom nhìn thẳng vào Vương
Thành Văn.
Não hắn cảm thấy thời gian như trôi chậm hẳn lại, nhưng cơ thể hắn lại có thể bắt kịp với não bộ của hắn.
Hơn ai hết, Văn cảm nhận thấy một thứ đe dọa đầy chết chóc. Nó đang tàn hết sức lực rồi, và trước mặt nó, là một con quái vật.