Thú thực thì, không phải Đàm Đức Vũ sợ hãi gì vụ rạch mặt ăn vạ này. Hắn làm Sở trưởng nhiều năm, người đến ăn vạ hắn có thể xếp dài từ đầu này
tới đầu kia thành phố.
Nhưng hắn hài lòng vì vụ ăn vạ này. Hắn đã quan sát lão Khoái hói ngay từ đầu, vô cùng hợp ý gã. Cứ nhìn 3 tên ứng viên sáng giá nhất ở Hải Thành, tên Huy, tên Dũng, tên Phương, 3 tên
này vì cái lợi trước mắt mà quên đi cái lợi lâu dài, mải đấu đá tranh
giành nhau, cuối cùng thiệt thòi cả lũ.
Một tập thể ra đời là để tất cả mọi người cùng làm kẻ chiến thắng, chứ không phải cả lũ cùng thua cuộc.
Người làm lãnh đạo, phải như nước. Như nước, tức là lúc cần bình tĩnh, thì
khoan hòa thư thái, lúc cần trong sạch, thì trong veo như suối. Lúc cần
xảo trá, thì đục ngầu như phù sa, lúc cần dữ dằn, thì phải như sóng biển gầm thét. Người biết linh hoạt, có trước có sau, phải biết đối phó
trước mọi tình huống, mới là kẻ tuấn kiệt.
Nguyễn Văn Khoái, lúc
bình thường thì an phận hiền lành, lẳng lặng nhìn kẻ khác đấu đá lẫn
nhau, bản thân bình chân như vại. Lúc có cơ hội thì không ngại ngần chớp lấy, hất cẳng cả Hải Dương, Vô Cực, Phong Ba, đưa học sinh của mình
vươn lên dẫn đầu. Lúc gặp áp lực, thì biết ôm chân Cường giả kêu cứu,
quan điểm vô cùng rõ ràng dứt khoát. Lúc sa cơ thất thế, thì ôm bom đi
ăn vạ, đòi đồng quy vu tận. Kẻ như vậy mới đủ sức cáng đáng toàn ngành
Giáo dục Hải Thành vượt qua mọi cơn sóng gió, cũng là người mà Đàm Đức
Vũ tin cậy giao phó dương trạch nhà mình.
Đàm Đức Vũ và Nguyễn
Văn Khoái vào phòng đàm đạo khá lâu, sau đó thấy cả 2 người bá vai bá cổ nhau đi ra, vô cùng vui vẻ thỏa mãn.
Đằng nào cũng muộn giờ nấu
cơm, Đàm Đức Vũ đặt sẵn nhà hàng, gọi bà vợ béo đến ăn, đồng thời mời
luôn cả lão Khoái để làm bữa cơm thân mật. Tiện thể, hắn gọi luôn vài
tay to mặt lớn tới để gửi gắm kẻ kế nhiệm này. Có các ngài Sở trưởng
khác, có ngài Thiếu tướng Vũ Minh Kiệt, có cả ngài Thứ sử Vương Kiệt.
Bỗng nhiên vào một ngày cuối tháng Chạp, một bữa tất niên linh đình giữa các tay to mặt lớn cứ như vậy ra đời, ai ai cũng nể mặt Đàm Đức Vũ mà đi
dự.- Ủa? Mẹ em không có nhà à?
Văn vừa về tới nhà, không thấy mẹ nó đâu. Quán cũng đóng cửa vắng tanh vắng ngắt.
Quang vừa nghịch điện thoại vừa trả lời.
- Chị Thanh đi tiễn em gái ra sân bay rồi. Hôm nay chỉ có anh với mày ăn cơm thôi.
- Thế để đó em đi nấu cơm.
- À mà khoan đã!
- Sao thế anh?
Quang vừa vuốt vuốt màn hình điện thoại, mắt sáng rực lên.
- Bữa nay lão Đàm tổ chức tiệc Tất niên, anh mày cũng được mời. Lão Kiệt cũng tới. Để anh đưa mày đi dằn mặt lão.
- Kiệt nào thế ạ?
- Vương Kiệt, Thứ sử Quy Hóa. Bố của cái thằng Vương Thế Kiệt vừa bị mày đánh gãy tay chân đó.
- Ồ thế thì tiện quá.
- Sao tiện?
- Bác ấy đỡ phải tìm tới đây để xin lỗi.
- …
Quang nhún vai, không ý kiến. Mày đánh gãy tay gãy chân con nhà người ta, còn chờ người ta tới xin lỗi chắc? Mà chả sao, đằng nào thì sắp tới cũng
vậy…Bữa tiệc tổ chức khá là đột xuất, ấy vậy mà khách khứa tới dự
cũng không hề ít. Chật kín cả một tầng nhà hàng Hoa Viên, nhà hàng sang
trọng bậc nhất thành phố.
Hồi sáng các vị tay to vừa đi ăn tiệc
chia tay phía Giang Hạ, đến tối lại tự nhiên khui ra cái vụ tất niên thế này, cuộc đời quả nhiên là tiệc tùng bất tận. Các vị tới gặp nhau tay
bắt mặt mừng như lâu rồi mới gặp, ấy thế mà hồi sáng vừa mới cụng ly với nhau chứ đâu.
Lần này Đàm Đức Vũ là chủ xị, đợi quan khách tới
kha khá rồi mới đứng lên nâng ly giới thiệu lý do. Thứ nhất là để chúc
mừng Hải Thành ta vừa tổ chức xong một sự kiện quan trọng, thứ hai là
chúc mừng ngài Sở trưởng Sở Cảnh sát bắt được một tên tội phạm nguy
hiểm, phá thành công vụ án giết người hàng loạt rùm beng nhất gần đây,
thứ ba là cùng chúc cho cậu Vương Thế Kiệt con ngài Vương Kiệt sớm bình
phục để còn gây dựng nghiệp lớn, thứ tư là muốn thông báo cho mọi người, ngài Đàm Đức Vũ muốn về hưu…
Các quan khách bắt đầu nhào lên xì
xà xì xồ, người thì bá vai bá chân, người thì khóc lóc chia buồn, kẻ thì ôm ấp trìu mến, ai ai cũng tỏ ý không muốn Đàm Đức Vũ hạ cánh, nhưng
trong bụng thì tính toán đủ điều. Đàm Đức Vũ cũng vô cùng phong độ, tỏ
rõ thái độ về hưu chứ không phải rời bỏ cuộc chơi, vừa hà hà đáp lễ từng người, vừa ngầm nói bóng gió rằng anh mày vẫn còn ở đây chứ không có đi đâu mà vội.
Như để khẳng định thêm thông điệp này, khi có người
hỏi, anh đã tìm ra ai kể nhiệm hay chưa, lão cười hà hà. Ai cũng chắc
mẩm sẽ là Bùi Kiến Huy rồi, hỏi chỉ cho có lệ mà thôi. Ai dè, Đàm Đức Vũ vui vẻ vỗ vai lão Khoái ngồi bên cạnh.
- Tôi chỉ là một công
chức quèn, nào dám can dự vào quyết định của triều đình? Nhưng nếu cấp
trên hỏi ý kiến của tôi, tôi sẽ nhiệt liệt đề cử anh Khoái đây đảm đương chức vụ này!
Ai nấy giật mình trố mắt! Quái! Cứ tưởng lão Khoái
tới đây hôm nay, là để nịnh nọt xin giảm nhẹ tội danh. Nghe nói lão còn
đang bên bờ vực kia mà?! Tại sao thoắt cái càn khôn biến chuyển, một kẻ
sắp bị hiến tế lại thành Sở trưởng cả một thành phố to đùng thế này?
Chẳng lẽ lão ta hôm trước to mồm như vậy, là vì ngay từ đầu đã có Đàm Đức Vũ làm chỗ dựa?
Vậy ra, Bùi Kiến Huy, Bạch Thanh Phương với Trịnh Đình Dũng bày đủ mọi trò đấu đá nhau, chỉ là trò hề cho thiên hạ?!
Thâm! Pha này quá thâm rồi!
===============
(*) dương trạch: tức là nói tới đời con đời cháu của lão sẽ được hưởng phúc đức từ tổ tiên, tức là sẽ được Nguyễn Văn Khoái lo liệu chăm sóc.