"Thật xin lỗi, Manh Manh, anh còn có chút chuyện, chính em ăn cơm trước
đi." Bùi Á Hạo không cho An Chỉ Manh cơ hội cự tuyệt, xoay người rời đi.
"Ba -- "
An Chỉ Manh nhìn bóng người Bùi Á Hạo rời đi, đáy lòng chua xót nhàn
nhạt."Anh xứng đáng tốt hơn, thế nhưng không phải em! Hy vọng anh hạnh
phúc."
"Chi -- "
Cửa lại mở ra.
"Em nói Bùi..." An
Chỉ Manh bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhưng thấy được Cận Tư Hàn, thân ảnh gầy
gò ở cửa, trong mắt không thiếu hài hước, hai tay khoanh ngực, trên mặt
đẹp trai dính chút băng sương.
"Cận Tư Hàn." An Chỉ Manh có chút
mơ màng, cô còn tưởng rằng Bùi Á Hạo trở lại, vừa định hỏi anh, anh mới
vừa nói có chuyện mà, tại sao lại trở lại, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy
Cận Tư Hàn lạnh lùng.
"Không phải như anh nghĩ đâu!" Cô có chút
hoảng, cô sợ, cô sợ anh suy nghĩ nhiều, rõ ràng ngày hôm qua bọn họ còn
tốt như vậy, anh mới hướng cô thổ lộ cõi lòng.
An Chỉ Manh có chút luống cuống nói, trong mắt hốt hoảng rõ ràng.
"Anh nghĩ cái gì?" Nhíu mày, nhìn An Chỉ Manh hốt hoảng.
"Em cùng Bùi Á Hạo không có gì, là anh mới vừa nói anh có chuyện, em cho là anh lại trở lại, vừa định hỏi anh..." An Chỉ Manh nóng nảy, lời cũng có chút không mạch lạc, chẳng qua vội vàng hy vọng Cận Tư Hàn có thể tin
tưởng cô.
Cận Tư Hàn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Trải qua nhiều
chuyện như vậy, em vẫn chưa tin anh sao? Không tin anh tin tưởng em
sao?" Cận Tư Hàn nhìn An Chỉ Manh ngẩn ra, nhún vai một cái, nhìn cô,
ánh mắt kiên định mà nóng bỏng.
" Tư Hàn..." An Chỉ Manh thở phào nhẹ nhõm, hai vai thanh tĩnh lại, khá tốt, khá tốt, khá tốt anh tin cô. Khá tốt, khá tốt bọn họ vẫn sẽ rất tốt.
"Ngu ngốc." Cận Tư Hàn
từ từ hướng An Chỉ Manh, khẽ cười nói, "Anh biết Bùi Á Hạo thích em, lâu như vậy, anh ta đối tốt với em, anh nhìn ở trong mắt, đúng là, anh
không khỏi không thừa nhận, anh ta ôn nhu thông minh, ưu tú, chuyên
nhất, nhưng là tất cả, anh cũng so với anh ta mạnh, anh có tự tin anh có thể giữ lại em, bởi vì anh so với anh ta yêu em hơn, anh có thể so với
anh ta càng ôn nhu, so với anh ta đối với em tốt hơn." Đưa tay nắm ở eo
cô, xoa xoa, vịn người cô, ngoắc ngoắc môi, "An Chỉ Manh, anh yêu em."
"Em cũng..."
"Ưm."
An Chỉ Manh có chút kinh ngạc nhìn Cận Tư Hàn, ánh mắt lại bị tay anh chặn lại tầm mắt, "Ngu ngốc, lúc tiếp hôn nhắm mắt."
Cười khẽ, khẽ mổ môi An Chỉ Manh.
Cô hướng về phía gương mở miệng, ho nhẹ hai tiếng, sửa quần áo ngay ngắn, đi phòng bệnh Cận Tư Hàn.
"Tới?" Cận Tư Hàn nhìn An Chỉ Manh.
"Ừ a, tới." An Chỉ Manh cười nói.
"Manh Manh." Cận Tư Hàn dừng một chút.
"Ừ? Thế nào "
" chân anh. Bác sĩ nói còn phải làm giải phẫu chữa trị, xương tủy đã có
bộ phận chết. Ừ? Em biết ý anh đi, chính là, chân anh không nhất định sẽ tốt." Cận Tư Hàn nhíu mày, trong giọng nói có lo lắng không xác định.
"Anh là Cận Tư Hàn sao?" An Chỉ Manh im lặng liếc mắt, "Cận Tư Hàn, kiêu
ngạo, một đời không thể, cho tới bây giờ sẽ không cảm thấy mình chưa
khỏi hẳn, cho tới bây giờ sẽ không đối với mình không có lòng tin."
"Nhưng em là An Chỉ Manh..." Cận Tư Hàn nhìn An Chỉ Manh, cau mày, cô trả lời không rõ để cho anh có chút phiền não.
" Ừ, cho nên em càng không có lý do gì chê anh, em vẫn luôn muốn độc
chiếm Cận Tư Hàn, vô luận là lấy phương thức gì, hủy thiên diệt địa."