Anh sợ, trong lòng anh rất sợ, nếu như vẫn tiếp tục như vậy không tìm
được Cận Tư Hàn, An Chỉ Manh sẽ như thế nào? Luôn tìm tiếp sao?
Đã qua nhiều ngày như vậy, nếu như tìm được chính là một người là một Cận
Tư Hàn tim không còn đập, An Chỉ Manh nên làm cái gì? Bùi Á Hạo không
dám tưởng tượng, chẳng qua là trong ánh mắt nhìn An Chỉ Manh tràn đầy lo âu.
"Anh nghiêm túc nghe, thật sự có." An Chỉ Manh giữ vững mình nghe được có người đang cầu cứu.
Bùi Á Hạo xuyên thấu qua thanh âm mưa to, đã sắp không nghe được bất kỳ
thanh âm cầu cứu. Anh định để cho mình càng cẩn thận, càng nghiêm túc
nghe, cố gắng nghe An Chỉ Manh nói tiếng cầu cứu, nhưng anh không có
nghe được.
Xuyên thấu qua tiếng vang mưa to mang tới, An Chỉ Manh thật giống như nghe được tiếng cầu cứu mơ hồ. Nhưng cô không dám xác
định, không biết cụ thể phương hướng thanh âm truyền tới là ở nơi nào.
An Chỉ Manh bằng vào cảm giác mình cố gắng phán đoán nguồn thanh âm, cô
từng bước từng bước hướng phương hướng của thanh âm đi tới. Gần, càng
ngày càng gần, thanh âm cầu cứu càng ngày càng lớn, An Chỉ Manh như nghe được hy vọng.
Bùi Á Hạo nhìn cô từng bước một đi về phía trước,
trong lòng rất rõ ràng mình không ngăn được An Chỉ Manh, anh có thể làm
chỉ có thể theo sát sau lưng cô, ở lúc cô cần mình, đưa tay ra trợ giúp.
Chẳng qua là nhìn thân thể cô mảnh khảnh, ở nơi này đi trong mưa gió, giống
như gió thổi một cái gục, mưa xối thì sẽ biến mất vậy. Nhưng An Chỉ Manh kiên cường như vậy, không chỉ có để cho Bùi Á Hạo đau lòng, cũng để cho người kính nể.
An Chỉ Manh ngừng lại ở một mảnh phế tích phía
trước, cô rất chắc chắn, thanh âm ở chỗ này, ở phía dưới nơi nào đó tảng đá nơi này.
Nhưng là rốt cuộc ở nơi nào chứ? Để cho tiện hành
động cứu viện, nhân viên có thể nhanh hơn xác định vị trí bị kẹt, An Chỉ Manh dứt khoát trực tiếp nằm ở trên đá. Cô muốn thông qua đi phán đoán
phương hướng tiếng cầu cứu truyền thanh rõ ràng hơn.
Cái mũ áo
mưa có chút ngăn trở cô, cô dứt khoát trực tiếp cởi cái mũ xuống, trực
tiếp để cho nguyên cái đầu mình cũng lộ ở trong mưa.
Nước mưa
trong nháy mắt làm ướt tóc cô cùng với má của cô, để cho nước theo tóc
cô gò má cô chảy xuống, dáng vẻ cô thật giống như cũng không cảm giác
được nước mưa có nhiều giá rét, trực tiếp dính gò má mình vào trên đá.
Bùi Á Hạo thấy An Chỉ Manh liều mạng như vậy, vội vàng cùng người bên cạnh
muốn một cái dù che trên đầu cô, cố gắng vì cô ngăn chút mưa gió.
Bùi Á Hạo ngồi chồm hổm xuống ở bên người An Chỉ Manh, vì cô che dù, cố
gắng bầu bạn cho An Chỉ Manh có chút sức lực. Có lẽ là nhỏ nhặt không
đáng kể, nhưng cũng có sức lực.
Nhiều ngày qua như vậy An Chỉ
Manh biết rõ Bùi Á Hạo không dễ, chỉ là vì bầu bạn mình, đường đường đại minh tinh đang ăn khách đã hy sinh rất nhiều.
Ở trong hoàn cảnh
gian khổ nhưng luôn bồi bạn cùng cô, để cho cô rất cảm ơn, nhưng cô cũng ý thức được ở trong lòng của mình, cũng chỉ có cảm ơn. An Chỉ Manh cô
đời này có thể không cách nào cho anh tình yêu mong muốn.
An Chỉ
Manh nằm ở trên đá, ngừng thở, nghiêm túc phán đoán nguồn thanh âm. Cô
khẳng định mình nghe được có người đang cầu cứu, tiếng cầu cứu chợt cao
chợt thấp, suy nghĩ cũng là bởi vì thời gian dài không có khí lực.
An Chỉ Manh thông qua thanh âm phán đoán, chắc ở dưới đáy khối phế tích
trước mặt này có người. Cô đứng lên hướng về phía Bùi Á Hạo kêu: "Mau
gọi người, dưới đáy có người."
Trong lòng Bùi Á Hạo cả kinh, thật sự có người! Trong lòng anh cũng kích động.