Mọi người quay đầu nhìn lại, thiếu nữ từ phía sau đi đến mặc áo thuỷ thủ màu trắng và quần short quân phục, ủng ngắn màu nâu nhạt suất khí,
tuyệt mỹ ưu nhã sang trọng bức người cùng trên đài tiều tụy lộ ra chênh
lệch rõ ràng, hóa ra là An Nhã.
"Ngày đó tôi theo xem quay
phim một lúc, An Chỉ Manh quay phim đêm mưa thấy mưa quá nhiều, thực
sự thể lực chống đỡ hết nổi, về sau cô hợp tác nam diễn viên, cũng là
người đàn ông trong video ôm đến gian phòng, nhưng anh ta lập tức rời
đi, do tôi vẫn làm bạn với An Chỉ Manh." An Nhã mạch lạc rõ ràng tự
thuật việc ngày đó, tận lực ngữ khí vững vàng, không chút hoang mang,
tăng thêm độ tin cậy.
"Còn có, những tấm hình này chẳng qua là
cắt câu lấy nghĩa, có rất nhiều đều là ảnh trong phim, không biết mọi
người chú ý không, bọn họ vì sao lại xối nước té xỉu?" An Nhã một châm
thấy máu chỉ chỗ xảy ra vấn đề.
Dưới đài đám phóng viên bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Một thời gian sau, có người cảm thấy An Nhã giống như nói rất có đạo lý, có người cho rằng cô nói miệng không bằng chứng, còn có người cảm thấy Phó Tiếu Tiếu chứng cứ vô cùng xác thực càng thêm có thể tin, trong lúc
nhất thời tất cả mọi người rơi vào trạng thái bất định.
An Nhã
xuất hiện đánh cô trở tay không kịp, đáy mắt kinh hoảng chợt lóe lên,
mắt thấy mọi người bị An Nhã nói đến có chút dao động, trong lòng dâng
lên một trận hận ý.
vì sao người nào cũng đều thiên vị An Chỉ
Manh cái tiểu tiện nhân này, chỉ cần mình đi ra phản đối cô, luôn luôn
có người đứng ra thay cô tranh luận.
lần này chính mình đã sớm chuẩn bị tốt, trong lòng cũng có một bộ lí do thoái thác thuộc nằm lòng.
Đè xuống nội tâm kinh hoảng, bình tĩnh nói: "Mọi người cũng biết quan hệ
An Nhã tiểu thư và An Chỉ Manh luôn luôn rất tốt, tự nhiên sẽ làm chứng
cho cô ta, cho dù là ngụy chứng." Phó Tiếu Tiếu lạnh nhạt chỉ ra quan hệ hai người thân mật, chứng minh lí do cô thoái thác không đủ để tin.
Đám phóng viên cũng liền gật đầu, đồng ý cô thuyết pháp. An Nhã thấy mọi người có chút nghi vấn mình, làm bộ trấn định, cũng bắt đầu có một chút bối rối.
"Dựa theo Phó tiểu thư, nói như vậy, có phải tôi cũng có thể đẩy ngược một
chút hay không, mọi người đều biết, quan hệ cô và An Chỉ Manh cũng không khá lắm, vậy chứng tỏ có phải cũng là mang theo nồng đậm sắc thái nhân
tình hay không."
"Tôi và An Chỉ Manh tiểu thư không có bất luận
khúc mắc gì, mặc kệ là lúc quay phim còn là bên trong sinh hoạt, tôi đều là khắp nơi để cho cô." vẻ mặt Phó Tiếu Tiếu vừa thấy đã thương, bộ
dáng muốn khóc chưa khóc, bất kể là ai đều cho rằng cô bị khi dễ một
phương.
"Vậy lúc cô quay phim còn khi dễ cô ta đây." An Nhã bắt
đầu nói năng lộn xộn, chỉ nhớ tới lần trước lúc An Chỉ Manh quay phim bị cô ta khi dễ như thế, trong lòng liền dâng lên một trận lửa giận không
thể ức chế.
"Mọi người đều biết, tuồng vui An Chỉ Manh thụ thương là cô ta chính mình gieo gió gặt bão, tính khí công chúa, kéo chậm tiến độ toàn đoàn làm phim, mà tôi...." gương mặt Phó Tiếu Tiếu ủy khuất,
dáng vẻ nói được nửa câu lại giả bộ như nghẹn ngào nói không xuống: " có chút ỷ vào người đứng sau diễn viên cũng là ưa thích tùy ý làm bậy."
Cố ý không chỉ mặt gọi tên, nhưng là mặc cho ai đều nghe được cô ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
"Manh Manh mới không phải người như vậy, rõ ràng là cô khi dễ cô ta." An Nhã
bị Phó Tiếu Tiếu chọc giận, đột nhiên cất cao giọng, tức giận đến có
chút run rẩy.
"Ồ? Này An tiểu thư, xin hỏi cô có chứng cứ chứng
minh tôi khi dễ An Chỉ Manh, mà không phải cô..." Phó Tiếu Tiếu nghẹn
ngào, phảng phất nhớ tới ngày đó cùng An Chỉ Manh quay phim liền làm
cô không thể ức chế run rẩy.
đám phóng viên dưới đài nhìn thấy
hai người khẩu chiến, liền cố quay đầu qua lại, chụp ảnh, ghi chép, viết xuống chi chít vấn đề mình chờ muốn đặt câu hỏi.