Mắt nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa tan tầm, không biết cô gái nhỏ ở nhà làm cái gì.
An Chỉ Manh về đến nhà, còn chưa lên lầu đã nhìn thấy An Nhã ngồi tại đại sảnh chờ đợi mình.
Lần nữa trông thấy cô, cô ít nhiều có chút xấu hổ."Tư Hàn còn chưa có trở lại."
" hôm nay không phải tôi tới tìm anh ta, tôi đến là tìm cô." Cô đứng dậy, để cho cô ngồi xuống bên cạnh mình."Việc lần trước, tôi xin lỗi. Tôi
biết là yêu cầu của tôi quá mức vô lý rồi. Manh Manh, cô tha thứ tôi
không tốt! Tôi cũng là vì Tư Hàn suy nghĩ."
"Ừm!" Đứng dậy, cô ta đối với mình không có làm cái gì thực chất tổn thương, không tồn tại cái gì tha thứ hay không tha thứ.
"Vậy cô tha thứ cho tôi, ngày mai cô theo giúp tôi đi mua sắm được không?" Đôi mắt sáng khẩn cầu nhìn cô.
Đối mặt một đôi mắt đẹp rạng ngời, cô không tự chủ gật đầu."Bất quá, lúc
trời xế chiều tôi không rảnh, buổi sáng đi!" Buổi chiều cô muốn tới đoàn làm phim đưa tin!
"Tốt, ngày mai gặp." Mục đích của mình đã đạt được, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
An Chỉ Manh muốn nói cô ăn cơm chiều, ngẫm lại vẫn là chưa hề nói ra.
Cận Tư Hàn vừa vặn từ cửa đi tới, trông thấy bóng lưng cô rời đi, cởi áo khoác tiến lên ôm eo của cô."Cô ta tới làm gì?"
"Cô ta tới tìm em ngày mai theo cô đi dạo phố mua y phục."
Hai người đi vào nhà ăn, quản gia phân phó người hầu theo thứ tự mang lên bữa tối hôm nay.
Cận Tư Hàn đặt cô ngồi xuống ở bên cạnh mình, ngữ khí mang theo nhàn nhạt không vui."em muốn đi sao?"
"việc đó không quan trọng!" Kỳ thật, cô ta cũng thật đáng thương.
"em không muốn đi, có thể không đi!" Nghĩ đến lần kia hai người ra ngoài
phát sinh việc ngoài ý muốn, mày kiếm anh nhíu chặt, không đồng ý để cho cô và cô ta đi cùng nhau.
Tuy nhiên, anh có thể hiểu được cô ta không phải người xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải một người tốt.Một công chúa bị người nhà hoàn toàn làm hư, thật điên, cũng làm hỏng đến bên trong.
"Vẫn nên đi đi!" đáy lòng cô vẫn mơ hồ muốn thông qua liên lạc tình cảm với cô ta, để cho cô ta bỏ qua việc bồi thường.
Mỗi lần, đều là anh vì mình nỗ lực, cô cũng muốn vì anh làm chút chuyện.
"Tốt, nhớ kỹ mang bảo vệ theo!" Nếu như cô ta muốn hại cô, giấu kín làm sao cũng vô dụng.
Không bằng, để cho cô ta quang minh chính đại hãm hại, dù sao cũng tốt hơn so với khó lòng phòng bị tổn thương từ chỗ tối.
"Tốt!"
Sáng sớm hôm sau.
An Chỉ Manh còn ở trong chăn, liền bị người đánh thức rồi.
Mắt buồn mông lung nhìn ra cửa sổ, đầu tóc dợn sóng, bóng lưng tinh tế ưu
nhã để cho người ta liếc một chút cũng không cách nào tự kềm chế.
Cô gái chậm rãi quay đầu, ánh mặt trời vàng chói để cho cô càng phát ra vẻ đẹp siêu thoát thế tục, giống như thiên sứ trong lúc vô tình rơi xuống
nhân gian.
"cô tỉnh rồi!"
An Chỉ Manh lắc lắc đầu, từ từ tỉnh lại."cô đến đây lúc nào, sao không gọi tôi dậy!"
"Tôi tới cũng không lâu, quản gia nói cô có thói quen dậy trễ, tôi chờ một
chút thôi." An Nhã đi đến bên cạnh cô, thân mật đưa lên một ly sữa
bò."Quản gia nói, tổng thống phân phó trước khi cô đứng lên uống hết một ly sữa bò."
Đôi mắt sáng có nhàn nhạt cô đơn, anh như vậy cao
cao tại thượng, người phân tích đại sự quốc gia, đối với cô dù chi tiết
vụn vặt đều suy tính chu toàn như thế.
An Chỉ Manh lúng túng tiếp nhận chăn mền, uống xong sữa bò.
Bởi vì chính mình dậy muộn, quản gia đã nắm đúng quy luật thời gian, mà vẫn giữ ấm ly sữa. Mỗi lần rời giường, cô đều thành thói quen mở mắt trông
thấy ly sữa bên cạnh.