“Xin lỗi, tớ ngắt lời một chút, tại sao cậu lại dán băng cá nhân khắp người anh ấy?” Lưu Nghĩa tò mò hỏi.
“Bởi vì cô giúp việc trong nhà nói với tớ rằng khi bị thương thì sẽ dán
băng cá nhân, chỉ cần dán băng cá nhân lên là sẽ không đau nữa!” Thẩm
Thất trả lời bằng vẻ mặt thản nhiên: “Cái chính là tớ tin thật! Nên mới
làm vậy!”
Trong nháy mắt Lưu Nghĩa muốn cười phá lên!
Hình ảnh Thẩm Thất khi còn bé trong nháy mắt từ ngây ngô đáng yêu thăng cấp đến ngu xuẩn đáng yêu!
Đơn giản là ngu xuẩn đáng yêu không thể nói nổi rồi!
“Ngày ba tớ qua đời, tớ đã khóc nức nở bỏ chạy ra ngoài, anh trai nhỏ an ủi tớ nói thật ra ba không muốn bỏ lại tớ không quan tâm, ông ấy chỉ
lên trời rồi nhờ một thiên sứ tới chăm sóc cho tớ thôi.” Ánh mắt Thẩm
Thất buồn bã: “Thật đáng tiếc, lúc đó mình khóc quá thương tâm, cũng
quên hỏi xem anh trai nhỏ tên là gì, cũng quên nói cho anh trai nhỏ biết mình tên là gì. Mình chỉ giao hẹn với hắn, lúc gặp lại thì mình sẽ nói
cho hắn biết mình tên gì. Nhưng mình lại bị mẹ kế dẫn đi, đến nay vẫn
chưa từng trở lại.”
Lưu Nghĩa giơ tay lên xoa đầu của Thẩm Thất, cho cô một chút an ủi.
Thẩm Thất thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu biết tại sao tớ phải ở cùng với Triển Bác không?”
“Triển Bác?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại: “Hắn là ai?”
“Ừm, bạn trai cũ của mình. Hắn đã không còn sống. Trong lúc đi dã ngoại
với bạn, hắn trượt chân rơi xuống vách núi, lúc tìm được hắn thì gương
mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.” Ánh mắt Thẩm Thất buồn bã: “Năm đó mình
nhận lời với Triển Bác cũng là bởi vì Triển Bác thật ra rất giống với
anh trai nhỏ kia. Cho dù anh trai nhỏ chỉ lớn hơn mình có vài tuổi,
nhưng lại cho mình cảm giác rất an toàn. Triển Bác cũng vậy. Hắn chăm
sóc mình giống như một người anh vậy.”
Lưu Nghĩa kinh ngạc nhìn Thẩm Thất, giơ tay lên ôm Thẩm Thất một cái: “Vậy cậu không có tin tức gì về anh trai nhỏ kia nữa à?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Không, hoàn toàn không có tin tức gì cả.”
“Cậu rất thích anh trai nhỏ kia sao?” Lưu Nghĩa hỏi.
Thẩm Thất ôm đầu gối, suy nghĩ một lát mới nói: “Chắc là thích. . . Anh trai nhỏ rất tốt với mình.”
“Vậy nếu như anh trai nhỏ của bạn lại xuất hiện thì bạn sẽ làm như thế nào?” Lưu Nghĩa không nhịn được hỏi.
Thẩm Thất mờ mịt: “Mình không biết. . .”
Lưu Nghĩa giơ tay lên vỗ vào vai của Thẩm Thất: “Được rồi, cậu đừng suy
nghĩ nữa! Việt Nam lớn như vậy, thế giới lớn như vậy, chia tay mười tám
năm, có thể cả đời này cậu cũng không gặp được người ấy đâu. Cho nên cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, chúng ta trở về thôi.”
“Được.” Thẩm Thất cười híp mắt gật đầu.
Hai người vừa rời đi thì bóng dáng của Thôi Nguyệt Lam lại lao ra từ trong góc phòng.
“Anh trai nhỏ?” Mắt của Thôi Nguyệt Lam xoay chuyển: “Tôi vốn cho rằng
quan hệ của các người rất vững chắc, hiện tại xem ra lại không chắc như
vậy! Hạ Nhật Ninh, nếu như anh biết trong lòng Thẩm Thất vẫn nhớ tới
người đàn ông khác, không biết anh sẽ làm thế nào đây?”
Thôi Nguyệt Lam khẽ cười: “Thẩm Thất, chúng ta lại xem thử đi!”
Thôi Nguyệt Lam xoay người rời đi, cô ta nhìn hai bên thấy không có
người, lúc này mới đi tới một gian phòng trong khách sạn, khẽ dặn dò:
“Truyền tin tức ra ngoài nói cho ba mẹ tôi biết, tôi muốn điều tra về
chuyện của Thẩm Thất khi còn bé. Cô ta không phải vẫn muốn tìm người bạn lúc còn nhỏ sao? Cho dù không có thì cũng phải tạo ra một người cho cô
ta. Anh đã hiểu chưa?”
“Vâng, tin tức sẽ được truyền tới.” Đối phương đáp lại.
Lúc này Thôi Nguyệt Lam mới thoả mãn mỉm cười.
Ngày thứ hai sau trận chung kết, địa chỉ tranh tài cũng được quyết định.
Lần này lại đi tới một mảnh đất trống ở vùng ngoại ô.
Thẩm Thất mặc đồ thể thao ôm sát người, xuống xe theo mọi người trong
đội, khi nhìn thấy thấy mảnh đất trống bên ngoài, cô không nhịn được
hỏi: “Lần tranh tài này sẽ tiến hành ở đây sao?”
Lưu Nghĩa cũng thấy kinh ngạc: “A? Tại sao lại tiến hành thi đấu ở chỗ này chứ?”
Những người khác xuống xe cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Lẽ ra, trận chung kết là trận đấu cuối cùng, nó sẽ phải là trận thi đấu nghiêm túc chứ!
Dù thế nào cũng phải có gian phòng giống như thùng sắt để đề phòng các hành vi gian dối.
Nhưng giờ lựa chọn một địa điểm như vậy còn đề phòng thế nào được?
Lúc này, người của giám khảo và người chịu trách nhiệm trong ban tổ chức trận thi đấu chung kết đi ra tập trung mọi người lại, nói: “Lần này nội dung thi đấu trong trận chung kết của chúng ta rất đặc biệt. Ở trong
vòng bán kết, chúng tôi đã nhìn thấy được sáng kiến đặc sắc của các bạn. Nhưng như vậy còn chưa đủ. Ở trong vòng bán kết không có bất kỳ hạn chế nào về chất liệu và nguyên liệu nào. Nhưng chúng ta là những nhà thiết
kế, nếu như có thể ở trong trường hợp bị hạn chế về các nguyên liệu mà
vẫn làm ra được tác phẩm tốt nhất thì mới thật sự là một nhà thiết kế
đạt tiêu chuẩn.”
Người chịu trách nhiệm nhìn hai mươi người còn lại, tiếp tục nói: “Bởi
vậy nội dung trong lần tranh tài này của chúng ta vẫn là thi đấu đoàn
đội. Hai mươi người có mặt tại đây, lát nữa sẽ rút thăm chia ra làm bốn
tổ, lại rút thăm quyết định trang phục, giày, túi, đồ trang sức, nhân
vật tạo hình. Người mẫu của các bạn trong ngày hôm nay là một nhà thiết
kế có thương hiệu hàng đầu quốc tế, cảm nhận trực quan của anh sẽ ảnh
hưởng đến điểm số của ban giám khảo dành cho các bạn.”
Những người có mặt ở đây đều hít một hơi thật sâu!
Ở đây có cái gì?
Ngoại trừ cây thì chính là cỏ!
Cho dù là muốn làm ra giấy ngay tại đây cũng không kịp đi?
Thời gian chỉ có ba giờ!
Bọn họ làm sao có thể làm được?
Thẩm Thất và những người khác đều lo sợ bất an bắt đầu rút thăm.
Thẩm Thất lấy một mảnh giấy mở ra xem, trên đó viết một số 4, xem ra lần này mình thuộc về tổ 4.
Lưu Nghĩa lấy mảnh giấy của mình ra, lần này cô đi tới tổ 3.
Thôi Nguyệt Lam liếc mắt nhìn Thẩm Thất đầy ẩn ý, lấy ra mảnh giấy của mình, phía trên rõ ràng viết số 4.
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Thất chợt lo lắng. Cô luôn cảm thấy Thôi
Nguyệt Lam ở chung một tổ với mình sẽ xảy ra chuyện không may.
Sau khi mọi người bốc thăm xong rất nhanh lại đứng vào trong đội ngũ của mình.
Thôi Nguyệt Lam đi thẳng tới chỗ của Thẩm Thất, đứng ở bên cạnh Thẩm Thất, không nói một lời.
Lưng của Thẩm Thất cứng đờ, ngón tay cô nắm chặt mảnh giấy trong tay theo phản xạ.
Ánh mắt vừa rồi của Thôi Nguyệt Lam rõ ràng có ẩn ý gì đó.
Lưu Nghĩa đứng ở trong tổ ba vô cùng lo lắng nhìn Thẩm Thất.
Cô cũng cảm thấy Thôi Nguyệt Lam và Thẩm Thất ở trong một đội sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mỗi một đội sẽ phái ra một người đi rút thăm, lúc này, Thôi Nguyệt Lam
đột nhiên ghé sát ở bên tai của Thẩm Thất, nói rất nhanh cũng rất khẽ:
“Cô có biết là tôi cố ý ở chung một tổ với cô hay không?”
Đồng tử của Thẩm Thất đột nhiên co lại.
Cô ta nói những lời này là có ý gì?
Cô ta muốn cố ý quấy rối sao?
Cô ta muốn mình trượt trong lần thi đấu này à?
Nhưng mình và cô ta cùng một tổ, một người thắng thì tất cả cũng thắng, một người thua tất cả cũng sẽ thua.
Cô ta mà giở thủ đoạn với mình thì cô ta cũng sẽ thua!
Thôi Nguyệt Lam hình như hiểu được ánh mắt của Thẩm Thất, cô ta lập tức
cười chế nhạo rồi nói rất nhanh: “Không, tôi phá cô nhưng tôi chưa chắc
sẽ thua!”
Thẩm Thất bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thôi Nguyệt Lam, cô không rõ cô ta nói những lời này là có ý gì.
Thôi Nguyệt Lam nhìn Thẩm Thất lạnh lùng cười, mắt cô ta nheo lại, bỗng
nhiên giơ tay, lớn tiếng kêu lên: “Ban tổ chức, tôi muốn tố cáo Thẩm
Thất!”
Xoạt xoạt xoạt. . . Rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Trầm Thất!
Người phụ trách của Ban tổ chức lập tức hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thôi Nguyệt Lam đắc ý liếc nhìn Trầm Thất, lập tức nói với người phụ
trách của Ban tổ chức: “Tôi muốn trình báo việc Trầm Thất lén mang theo
điện thoại, hơn nữa còn không tuân theo quy định của cuộc thi, đưa toàn
bộ thông tin về vật liệu thi đấu ra ngoài.”
“Cái gì!” Trầm Thất sững người.
Gắp lửa bỏ tay người, Thôi Nguyệt Lam dựa vào đâu mà ăn nói chắc nịch như vậy?
Lúc bắt đầu thi đấu, cô đã giao nộp toàn bộ những thứ có thể truyền tin lại rồi!
Hơn nữa còn niêm phong cẩn thận trước sự chứng kiến của người phụ trách ban tổ chức mà!
Thôi Nguyệt Lam bị điên rồi sao?
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên giật lấy chiếc túi Trầm Thất đang đeo bên người, trực tiếp mở ra rồi dốc xuống đất.
Đồ đạc trong túi bị rơi hết ra, nằm la liệt trên mặt đất.
Lọ kem chống nắng, gương nhỏ cầm tay, khăn giấy, son môi, kính râm.. rơi ra không sót một thứ gì.
Một chiếc điện thoại màu đỏ nằm yên giữa những đồ vật kia.
Trầm Thất tức thì nghẹn lại, mặt bắt đầu chuyển sang màu đỏ!
Nóng bừng bừng!
Sao lại thế này?
Sao lại có điện thoại ở trong túi cô?
Chưa kể, chiếc điện thoại này không phải là của cô!
Những người khác cũng rất sửng sốt!
Thật chẳng ngờ cuộc thi còn chưa bắt đầu mà đã xảy ra chuyện như thế này!
Giấu đi vẻ đắc ý trong đôi mắt mình, Thôi Nguyệt Lam nói với người phụ
trách của ban tổ chức: “Trầm Thất chỉ mới bắt đầu học thiết kế trong vài tháng ngắn ngủi, thế mà đã có thể vượt qua khó khăn để tiến đến vòng
thi quyết định một cách nhanh chóng, chẳng lẽ mọi người không thấy tò mò sao? Nếu như năng lực của một người có thể tốt đến mức độ đó, thì đã
sớm trở thành nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế rồi, cần gì phải tham gia cuộc thi ở mức độ sơ cấp như thế này nữa?”
Những người xung quanh đều xúm hết lại dóng tai lên nghe.
Trầm Thất đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Cô đã bị Khương Tiểu Khương đổ oan một lần rồi.
Cô tự cảm thấy bản thân mình đã rất cẩn thận!
Nhưng mà tại sao, chiếc điện thoại này bị nhét vào trong túi cô từ khi nào?
Lưu Nghĩa đứng phắt dậy, nói đỡ cho Trầm Thất: “Chiếc điện thoại này là
của ai lại còn phải nói à, lúc chúng tôi vào thi đấu, đều phải kiểm tra
một lượt rồi, thành tích mà Tiểu Thất có được là dựa vào chính khả năng
của cô ấy, cho dù cô có ghen tỵ, cũng không nên dùng thủ đoạn này để bôi nhọ cô ấy. Cô nói chiếc điện thoại này xuất hiện ở đây là do Tiểu Thất
làm trái quy định sao? Cô liên kết với Khương Tiểu Khương để bày trò vu
oan giá họa cho Tiểu Thất, chuyện đã rành rành trước mắt rồi, lần này
lại muốn giở trò cũ ra nữa sao?”
“Tôi liên kết với Khương Tiểu Khương? Cô đang nhầm lẫn sao?” Khương
Nguyệt Lam cười nham hiểm: “Khương Tiểu Khương tự mắc sai lầm thì có
liên quan gì đến tôi? À, phải rồi. Bởi vì Khương Tiểu Khương vu oan cho
Trầm Thất, nên Trầm Thất liền cho rằng người khác sẽ không đổ dồn nghi
vấn lên đầu cô ta nữa, vì thế cho nên mới lén mang theo điện thoại. Ban
tổ chức, sự thật đã rõ ràng rồi, chẳng lẽ còn muốn để Trầm Thất muốn làm gì thì làm, để cho một người như cô ta phá hủy cuộc thi của chúng ta
sao?”
Lưu Nghĩa vẫn còn lời muốn nói, nhưng Trầm Thất đã ngăn anh ta lại, chậm rãi nói từng từ một: “Chiếc điện thoại này không phải của tôi! Từ trước đến này tôi chưa từng dùng hãng điện thoại này! Nếu như mọi người không tin, có thể kiểm tra xem sim trong chiếc điện thoại này là của ai!”
Thôi Nguyệt Lam bĩu môi nói: “Ai mà chẳng biết, điện thoại thông minh
không cần dùng sim, chỉ cần dùng wifi của khách sạn để liên lạc ra bên
ngoài? Bây giờ không còn ở khách sạn nữa, chiếc di động này đương nhiên
chỉ còn là đồ trưng bày rồi!”
“Cô đừng ăn nói linh tinh!” Trầm Thất tức giận đến mức ngón tay cũng run cả lên: “Chiếc điện thoại này rõ ràng không phải là của tôi!”
“Vậy sao? Vậy cô giải thích một chút đi, nếu như chiếc điện thoại này
không phải là của cô, thì tại sao nó lại xuất hiện ở trong túi của cô
vậy?” Thôi Nguyệt Lam khẳng định chắc nịch, liếc nhìn nét mặt Trầm Thất: “Nếu cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý, vậy thì,
thì có lẽ Ban tổ chức phải loại bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô, hơn nữa còn cấm cô không được thi mãi mãi rồi?”
Lúc này người phụ trách của Ban tổ chức mới mở lời: “Không sai, nếu Trầm Thất không thể đưa ra chứng cứ thích đáng, thì nhất định phải giải
quyết chuyện này theo quy định rồi!”