Cục Cưng Của Ác Ma
“Cởi quần áo ra, nằm lên giường, đặt hai chân lên!” Bác sĩ mặc áo choàng trắng dặn dò.
Trên tấm ga giường phẫu thuật màu xanh, cô gái nhỏ nhắn nhưng xinh
đẹp nhắm chặt hai mắt với vẻ bị lăng nhục. Cặp lông mi dài như cánh bướm mỏng và mềm mại, không cần bay lượn cũng rất đẹp. Đôi môi đỏ xinh tươi
hơi nhếch lên, khóe miệng như đầy nỗi buồn.
Mùi vị chua chát
ngập tràn trong suy nghĩ, cô gái 17 tuổi - Tiêu Hà Hà, nhục nhã lắng
nghe lời căn dặn của bác sĩ, cởi hết quần áo rồi nằm lên giường chờ bác
sĩ kiểm tra.
Tiêu Hà Hà gần như cảm nhận được cái nhìn đầy mỉa mai của nữ bác sĩ trung niên kia, chắc chắn cô ấy nghĩ rằng cô là một
cô gái yêu chuộng hư vinh.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà cởi sạch quần áo của mình trước mặt người khác.
Ánh sáng chói chang chiếu xuyên qua bức rèm của phòng khám, chói lòa
đến mức làm người ta không thể mở mắt ra được. Nhưng trái tim cô lại một màu u tối, vì cô đã chấp nhận một công việc bị xã hội này khinh miệt –
làm người đẻ mướn.
Cô chỉ mới 17 tuổi. Bác sĩ đã kiểm tra cho
cô một lúc, sau đó, Tiêu Hà Hà nghe cô ấy nói với giọng lạnh lùng: “Xong rồi, mặc quần áo vào đi!”
Tiêu Hà Hà bắt đầu mặc lại quần áo, thở một hơi thật dài. Ải này cuối cùng cũng qua, qua được ải này, cô sẽ có thể nhận được một nửa số tiền đó.
Cô có một khuôn mặt
trắng nõn nà, mái tóc đen xõa sau lưng, chiếc áo phông lớn che phủ đôi
vai mảnh mai của cô. Vẻ ngoài yếu ớt, trông gầy gò và bất lực.
Một người đàn ông mặc vest đang đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Tiêu Hà Hà
đang được bác sĩ dẫn ra, anh ta liếc nhìn cô, khẽ hỏi: “Bác sĩ Lý, kết
quả kiểm tra thế nào?”
“Anh Mao yên tâm, vẫn là trinh nữ, không bị bệnh phụ khoa!” Bác sĩ Lý không hề né tránh, thẳng thắn nói.
Hai má của Tiêu Hà Hà lập tức đỏ au, không dám nhìn người đàn ông
trước mặt. Cô chỉ biết ông ta là người đại diện cho người muốn nhờ cô
làm người đẻ mướn, còn cụ thể người đó trông như thế nào, Tiêu Hà Hà
không hề biết, Người đó cao hay lùn, mập hay ốm, cô đều không biết. Cô
chỉ biết rằng người đó ra giá 5 triệu để tìm một người đẻ mướn. Không
nghi ngờ gì, đó là một nhân vật bí ẩn.
“Cô Tiêu, đi thôi!” Mao Chi Ngôn nói vài lời với bác sĩ Lý rồi dẫn Tiêu Hà Hà lên một chiếc xe, sau đó xe chạy về hướng biệt thự trên núi Thanh Vân.
“Cô
Tiêu, bắt đầu từ hôm nay đến trước khi mang thai, để đảm bảo nguồn gốc
của đứa bé, người thuê dặn cô không được rời khỏi biệt thự nửa bước. Đến sau khi mang thai, người thuê sẽ trả cho cô một khoản chi phí đáng kể,
cô Tiêu không cần lo lắng cho bệnh tình của em trai mình nữa. Số tiền đó sẽ vào tài khoản trong hôm nay.”
Tiêu Hà Hà thở dài: “Tôi… nếu không được ra ngoài, vậy tôi có thể gọi điện thoại không?”
“Tất nhiên là được!” Mao Chi Ngôn nói với thái độ dịu dàng. “Cô Tiêu, không phải chúng tôi muốn hạn chế tự do của cô, nhưng người thuê đã bỏ
ra một khoản chi phí cao như vậy, tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm với người thuê rồi, có phải không?”
“Ừm!” Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hà Hà bắt tay ông ta.
“Cô Tiêu, trong phòng ở tầng trên có sẵn quần áo và tất cả đồ dùng
sinh hoạt, sau này mỗi ngày tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cô. Cô Tiêu, luật
sư đã làm xong thủ tục rồi, chỉ cần cô ký tên nữa là xong.”
“Ồ!” Tiêu Hà Hà sững người ra, nhưng vì em trai, cô đã ký.
Khi chữ viết được in trên giấy, trái tim của Tiêu Hà Anh cũng nhốn
nháo theo, cô không biết đâu là tương lai. Một khi cô đặt bút xuống,
nghĩa là đã hủy đi cuộc đời của mình, nhưng không còn cách nào khác! Em
trai cô đang chờ có chi phí phẫu thuật. Cô vừa khóc vừa ký tên rồi đưa
cho Mao Chi Ngôn. “Ông Mao, vậy…, vậy tối nay người đó…, người đó sẽ đến sao?”
“Đúng vậy, tối nay người đó sẽ đến.”
“Cô Tiêu, tôi về trước. Đây là hợp đồng, bản này cô tự giữ kỹ!” Mao Chi Ngôn quay người rời khỏi biệt thự.
Căn biệt thự lớn này chỉ còn lại một mình Tiêu Hà Hà. Cô đang sợ hãi
chờ đêm tới, cô sẽ bán mình đi. Mà không, cô đã mình trước đó rồi.
Cô đột nhiên có chút căng thẳng, không biết người thuê là một người như thế nào?
Mở cửa phòng ngủ ở tầng hai, ngay lập tức cô bị choáng ngợp bởi nội
thất bên trong. Thiết kế đơn giản, trang trí chủ đạo với hai màu đen và
trắng, trang trọng nhưng không cầu kỳ, ngay cả ga trải giường cũng màu
trắng, trắng tinh làm người ta cảm thấy chột dạ. Tiêu Hà Hà nghĩ, không
biết người đó có mắc hội chứng sợ bẩn không.
Những vật dụng
cho nữ giới toàn màu trắng giống như được chuẩn bị sẵn cho cô. Chiếc
giường đôi lớn và tủ đầu giường. Mở tủ ra, bên trong toàn quần áo mới
một màu, đều là những mẫu cô chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng vừa nhìn là
biết ngay hàng hiệu.
Cô không có hứng thú với mấy thứ đó, cô
chỉ muốn sớm kết thúc hợp đồng này, sớm quay trở lại trường học để tiếp
tục việc học của mình. Cô đi tắm và thay quần áo, chờ đợi sự xuất hiện
của kim chủ.
Mười giờ tối, một chiếc Bentley màu đen không có thương hiệu lắm xuất hiện trong sân của biệt thự.
Tim của Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng đến mức đập liên hồi. Anh ta đến rồi! Người đó đã đến rồi!
Cô hít một hơi thật sâu và đứng ở cửa phòng khách tầng dưới. Âm thanh của đôi giày da bước trên sàn đá cẩm thạch đang từ xa tiến đến gần,
tiếng bước chân hơi dừng lại ở cửa, sau đó tiến đến gần cô từng bước
từng bước một, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bất
thình lình, cánh cửa mở ra, một bóng người cao lớn đập vào tầm mắt, đôi
giày da sáng bóng, quần tây dài thẳng li. Nhìn lên phía trên, thân hình
mảnh khảnh, cân nặng vừa vặn, không béo phì, chỉ có điều trên mặt anh ta đang đeo một cái mặt nạ cáo thường được dùng trong những buổi vũ hội
hóa trang.
Tim của Tiêu Hà Hà đập thình thịch, bất thình lình chóng mặt, suýt nữa là đứng không vững.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lướt qua khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ sợ sệt của Tiêu Hà Hà, mở miệng: “Cô là Tiêu Hà Hà?”
Giọng nói rất dễ nghe, thấp trầm, có sức hút, kèm một chút quyến rũ
gợi cảm, rất phù hợp làm phát thanh viên, nghe giọng cũng còn rất trẻ.