Hắn ra tay sau nhưng chiêu thức tấn công lại đến trước, lần thứ nhất
đánh lên cổ tay của đối phương, chém đứt cổ tay của địch nhân; lần thứ
hai trực tiếp đâm vào mắt của một kẻ khác, kiếm xuyên qua não, máu tuôn
ra như suối, Đại Hoàng đã lao ra xa bảy tám trượng rồi.
Lại có
thêm một người rút kiếm tấn công, Ninh Tiểu Nhàn đã bị Trường Thiên cố
định rất chặt, không thể động đậy, đành phải vỗ vỗ thân thể của Nhục
Cầu. Nó lập tức bắn ra một căn xúc tu cuối cùng, chặn ngang người này
rồi quấn lấy, đang muốn vung kẻ này ra xa thì Trường Thiên đột nhiên
phẫn nội quát một tiếng: “Ngươi dám!” Tay trái nắm thành quyền, trùng
trùng điệp điệp đánh lên người Đại Hoàng!
Một quyền này có lực
đạo kinh người, đánh lên trên cơ bắp to lớn của Đại Hoàng thì phát ra
một tiếng vang nặng nề. Dù là nó đang chạy với tốc độ cao nhất thì cũng
bị đánh đến nghiêng người bay ra, trong miệng cũng phát ra tiếng rống vì đau đớn,
Chẳng qua là nó nào dám trách cứ nam của nhân, bởi vì
chỗ mặt đất mà nó vốn muốn dừng chân đột nhiên “mọc” ra một cây gai nhọn hoắt vừa thô vừa cường tráng. Gốc của cái gai đá này cũng to bằng thùng nước, mà đỉnh lại mảnh hơn cả kim, lần này đâm từ trong lòng đất ra, độ cao đã đạt đến sáu xích (2m), đen nhánh mà tráng lệ.
Người sai
khiến thứ này quả thật có tâm tư độc ác, muốn mượn môn đồ của Càn Thanh
Thánh Điện để phân tán lực chú ý của hai người Trường Thiên,rồi sau đó
lại triệu hồi thứ này ra từ trong lòng đất, thời cơ được chọn cũng tinh
tế đến cùng cực, đâm ra ngay lúc Chư Kiền sắp chạm đất. Nếu không có gì
ngoài ý muốn thì đã có thể đâm xuyên tim con báo này rồi mà hành khách ở trên lưng báo ít nhất cũng có một người chết.
Gai đá chính là
mọc ra từ mặt cỏ, trước đó không có nửa điểm dấu hiệu, cũng không biết
Trường Thiên đã phát hiện ra như thế nào. Tim của Ninh Tiểu Nhàn giống
như bị ngâm vào trong nước đá, co rút một hồi. Chiêu thức như vậy, nàng
đã từng thấy Huyền Vũ sử dụng qua, cho nên giờ phút này người ra tay
nhất định là Trầm Hạ.
Hắn đuổi đến rồi, Đồ Tẫn không thể ngăn được hắn.
Ngay sau đó, mặt đất chỗ này đột nhiên vô thanh vô tức nứt ra một lỗ hổng
rộng hơn mười trượng, bên trong đen kịt nhìn không thấy đáy. Hai người
một báo dưới chân không có chỗ trụ, đều cùng rơi xuống theo rễ cỏ bùn
đất.
Người đương thời gọi đây là địa long xoay người, thế nhưng
cho dù là rung động tự nhiên thì tất nhiên phải kèm theo tiếng động cực
lớn, cho dù mặt đất có rạn nứt thì chuyện này cũng tương đối chậm, quá
trình đó không thể mau lẹ như vậy được.
Đại Hoàng không cam lòng
mà gáo thét lên, các chân đồng thời đáp trên một tảng đá lớn rồi dùng
sức đạp mạnh, mượn lực nhảy xa được ba trượng, rồi lại giẫm trúng một
tảng đá khác, lần thứ hai dùng lực nhảy lên.Trong tình cảnh sinh tử tồn
vong ở trước mắt như vậy, nó cũng bị bức phải sử dụng tất cả vốn liếng,
cho dù thân hình có khổng lồ thì cũng có thể bật lên như con bọ, cư
nhiên đã cách mặt đất ngày càng gần.
Tim của Ninh Tiểu Nhàn đã bị treo lên. Phàm là có một tia thần lực tại thân thì nàng còn có thể làm
tốt hơn cả Đại Hoàng, đáng tiếc lúc này sức bật của thân thể quá yếu,
bọn họ chỉ có thể mong đợi Đại Hoàng lại cố thêm chút ít, lại cố thêm
lần nữa.
Mắt thấy còn có một lần nhảy nữa là bọn họ có thể rời
khỏi lỗ hổng ăn người này, nhảy về lại mặt đất an toàn. Vừa lúc đó, tảng đá phía trước đột nhiên di chuyển qua bên một xích.
Lần di
chuyển này vô cùng đột ngột, giống như là vô căn cứ mà bị người khác đẩy đi. Thế nhưng bết bát nhất chính là, chỉ một lần chuyển nhẹ này, Đại
Hoàng đã không còn chỗ dừng chân nữa!
Nó chân trước giẫm vào
không trung, thân thể to lớn không dừng lại một chút mà rơi thẳng xuống, hai hành khách trên lưng tất nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hai người một báo, đồng thời rơi vào trong vực sâu hắc ám không đáy!
Lúc này, trên nham bích mới hiện ra thân ảnh của Trầm Hạ, đầu tiên là còn ở cách xa năm trượng, sau đó lại lóe lên, lấn đến gần hơn.
Sau đó, cái thần khí kia đã phách trảm xuống với xu thế thiên quân vạn mã. Sát
khí lạnh thấu xương dày đặc như có thực chất khiến cho gió đang lưu động như muốn đọng lại.
Trong đôi mắt tối như mực của Ninh Tiểu Nhàn
đã ánh lên hình dáng của Sơn Hà Trận thông hiểu tâm ý của chủ nhân mà
hắn cầm trong tay, nó đang tản mát ra ánh sáng màu vàng, phong nhận vòng ngoài đang chấn động với tốc độ cao, truyền ra âm thanh ong ong thật
nhỏ như ong mật vỗ cánh. Nàng thậm chí còn thấy được yêu văn trên chiếc
vòng màu vàng đó đang chậm rãi lưu động, mang theo mỹ cảm yêu dị không
nói hết được.
Nhưng nàng không tránh thoát được.
Đừng nói
nàng thân vô thần lực, giờ phút này Đại Hoàng đang ở giữa không trung,
ba bọn họ căn bản không có chỗ mượn lực, chỉ có thể rơi xuống theo quán
tính, không thể trốn, không thể tránh, thậm chí không có cách nào đón
đỡ.
Thời cơ Trầm Hạ xuất kích, vẫn là tuyệt điệu đến cùng cực như cũ. Mà ngay cả chính hắn, trong mắt đã lộ ra vẻ hưng phấn và hài lòng.
Chém giết Hám Thiên Thần Quân, đây là một hành động vĩ đại mà không một ai
có thể hoàn thành. Hắn muốn tự tay chặt đầu Trường Thiên xuống, thành
tựu vinh quang bất thế!
Một phát chém xuống xảo trá không hề xinh đẹp, mở rộng khe hở, chỉ cần đánh trúng mục tiêu, là có thể đồng thời
mổ ngực của hai người một báo thành hai nửa. Hơn nữa cương khí như đao
phóng ra ngoài, thân thể đơn bạc của nàng đã cảm nhận được quang mang
sắc nhọn của nó rồi.
Lần này, mới thực sự gọi là lên trời không
đường, xuống đất không cửa. Nàng không ngửi ra được một chút khả năng
sống sót nào cả.
Sát khí lạnh như băng xâm nhập mi tâm khiến nàng lạnh cả người. Người ta nói trước khi chết thì sẽ nhớ lại cả cuộc đời,
nhưng nàng cảm thấy đây nhất định là nói dối, bởi vì trong đầu nàng chỉ
có trống rỗng, duy chỉ có hai tay giống như có ý thức ôm chặt lấy Trường Thiên.
Lồng ngực của hắn rất ấm áp.
Nàng ngồi ở phía
trước Trường Thiên, nếu như vòng vàng chém xuống thì trước tiên sẽ chém
nàng làm hai nửa, sau đó mới đến nam tử ở sau lưng. Lấy sự sắc bén của
Sơn Hà Trận, chỉ sợ là cắt xương thịt cũng không tốn sức hơn cắt mỡ bò
đâu, hơn nữa nếu người chết bị chém ngang lưng thì tỉ lệ rất lớn là
không chết ngay lập tức, ngược lại là sẽ gào thét trằn trọc một lúc,
nhận hết đau khổ rồi mới chậm rãi tắt thở.
Có thể đoán được kiểu
chết thảm liệt như vậy, trong tích tắc này lòng của nàng đúng là không
lo không sợ. Chỉ cần có thể cùng người sau lưng đi đến Hoàng Tuyền thì
ngay cả chết cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Chỉ là trong nội tâm nàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút không cam lòng.
Chỉ là một chút thôi.
***
Trong một phủ đệ khí phái, ngói lưu ly, thềm bạch ngọc, ngay cả sư tử trấn tà trên nóc nhà cũng được mạ vàng thật, khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ.
Có một thị nữ lặng yên không một tiếng động đi vào thư phòng, cầm lấy
quỳnh hoa còn dính sương sớm sáng nay cẩn thận từng ly từng tí cắm vào
trong bình thủy tinh, sau đó lui về, kiễng mũi chân rời khỏi.
Nàng không dám quấy nhiễu chủ nhân.
Trong thư phòng chỉ có một thiếu niên. Hắn mặc áo bào tay rộng màu trắng có
hoa văn tròn (phấn bạch đoàn hoa), một chùm ánh sáng mặt trời ngoài cửa
sổ chiếu lên mặt hắn càng lộ ra mặt mày xa xưa, môi như tô son, hai
tròng mắt linh quanh chớp động, khóe môi hơi cong lên, thoạt nhìn đúng
là có nét đa tình, là thanh niên nhẹ nhàng hay cười nói.
Rõ ràng là một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối thị nữ kia cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trong góc phòng được đốt Long Tiên Hương, trước mặt hắn bày một bàn cờ, đối
diện không có người, thật lâu mới hạ xuống một quân trắng, sau đó lại ăn mất một quân đen khiến cho minh ngột ngạt.
Tự dịch (chơi cờ vây một mình), thoạt nhìn thật đúng là chuyện phong lưu cao nhã.
Chẳng qua là không có người nào biết, giờ phút này trong đầu hắn đang có một
giọng nói khác hùng hồn cười nói: “Phàm nhân phát minh ra đồ vật này, cư không ngờ còn hàm ẩn nguyên lý sát phạt tiến lùi, ngược lại thật sự là
thú vị.” Hắn vừa nói ra, khắp thức hải của Hoàng Phủ Minh bị hồi âm kích thích không dứt, to lớn bàng nhiên, giống như là âm thanh của thiên
địa.
Hoàng Phủ Minh rất không thích như vậy, hắn hừ một tiếng,
vứt bỏ quân cờ trong tay nói: “Đừng chỉ cố cảm thán, ngươi lại thua
rồi.”