Nàng bị Trầm Hạ thi triển
kế điệu hổ ly sơn nên chạy đến bên ngoài sơn cốc, hắn còn bày ra rất
nhiều manh mối để lừa nàng. Huyền Vũ đã tung hoành trên Nam Chiêm Bộ
Châu mấy vạn năm rồi, vốn là người không dễ bị mắc lừa, tiếc rằng Trầm
Hạ đã có kinh nghiệm ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận mấy ngàn mấy vạn lần, đứa con trai này thật sự quá hiểu rõ lão nương của nó rồi, nghi trận lưu
lại chỉ có bề ngoài, nhưng lại khiến cho nàng phải truy tra cả buổi. Cho đến khi nhìn thấy hỏa vân mà trượng phu thả ra đốt đến gần đó mới hiểu
được lại có Man nhân đến đây quấy phá.
Đợi đến khi Huyền Vũ đuổi
đến, thì Tất Phương cũng đã dọn dẹp xong đầu Xích Hổ kia rồi. Trong đầu
nàng linh quang chợt lóe, thuận tiện thả ra thần niệm dò xét xung quanh, quả nhiên quét ra được đám người Trầm Hạ đang ở chỗ này!
Tính
tình của thần thú đều không tốt lắm. Nàng lại bị chọc giận đến bốc hỏa
rồi, hiện tại không còn chút nhẫn nại nào để dây dưa thêm với gia hỏa
này nữa, thầm nghĩ cần phải thu Sơn Hà Trận của đối phương về xem xét
một lần, còn sợ không tra ra được gì sao? Vì vậy hàn quang trong mắt lóe lên, bãi cỏ sinh cơ dạt dào này đột nhiên biến thành một nơi tràn đầy
dung nham và lửa cháy với sóng nhiệt cuồn cuộn. Bốn phía là nham thạch
nóng chảy quay cuồng, hòn đá trên mặt đất cũng bị nhiệt độ cao thiêu
đốt, nhanh chóng bị nấu đến đỏ bừng, nhao nhao nổ tung ra!
Trầm
Hạ khàn giọng nói: “Đi mau!” Đột nhiên từ trong lòng lấy ra một ít khối
thủy tinh rồi bóp nát, lập tức có một đầu rồng nước giống đến râu móng
hiện ra từ trong hư không, bảo vệ cả ba người vào trong, độ ấm có thể
nung chảy xương cốt kim loại của nơi tràn đầy dung nham này lập tức bị
ngăn cách ở bên ngoài.
Hai người sau lưng tất nhiên là không cần
hắn phải nhắc nhỏ, đã cắt đứt tay rồi nhỏ máu tươi lên trên mãng châu,
Nhục Cầu cũng làm theo như vậy bôi thể trấp (chất lỏng trong thân thể)
của nó lên đó.
***
Tất cả cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên hư hóa, Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, tựa hồ cũng
trở nên như ẩn như hiện rồi.
Sau đó là một trận trời đất quay
cuồng, tựa hồ có muôn nghìn sự việc hệ trọng đang vòng vo hai vòng xung
quanh, nàng phải nhắm mắt lại.
Sau đó, có bọt nước rơi lên trên mặt nàng, một giọt rồi một giọt, rất mát lạnh.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy được bầu trời hơi trầm, nham bích (tường đá)
màu đỏ ngạo nghễ đứng đừng sừng sững, giống như là muốn đâm rách bầu
trời.
Bên trong Hồng Cốc, trời đang mưa, bọn họ đã trở về rồi.
Rốt cục đã ra khỏi được tuyệt trận chết tiệt kia.
Rốt cục không cần phải trực diện đối mặt với đệ ngũ mạc thiên địa không có đường sống kia nữa!
Trong nháy mắt này, nàng cảm thấy khóe mắt nóng bừng, giống như có chất lỏng
muốn chảy ra. Bên cạnh có một cánh tay duỗi đến, ôm nàng vào trong lồng
ngực quen thuộc mà ôn hòa, giọng nói của Trường Thiên vang lên bên tai
nàng:
“Ngoan, chúng ta xuất trận rồi!”
Sau đó lại có một
cái đầu lớn xù lông sát lại gần, muốn chia sẻ niềm vui với nàng, lại bị
kẻ vô tình nào đó duỗi tay đẩy ra xa. Đại Hoàng chỉ đi ra sớm hơn bọn họ mấy nhịp thở thôi.
Ngay sau đó, lời nói của Trường Thiên đã xoay chuyển: “… Chẳng qua là, tình thế không quá lạc quan, nàng nhìn phía trước xem.”
Nàng hơi giãy dụa một chút mới có thể thoát ra khỏi ngực người này rồi nhìn
về phía trước, sắc mặt không khỏi đỏ lên, rồi sau đó chuyển thành xanh
mét: hai người một báo đang đứng ở lối vào của Cố Ẩn Sơn Hà Trận, trước
mắt có ít nhất là mười bảy, mười tám người đang đứng, mặt đầy vẻ kinh
ngạc nhìn bọn họ, khoa trương nhất là ngay cả miệng cũng mở to thành
hình chữ “O”. Nàng còn chưa thoát ra khỏi sự vui sướng khi được ra khỏi
Cố Ẩn Sơn Hà Trận thì bỗng dưng nghĩ đến một chuyện rất phiền toái –
người của Càn Thanh Thánh Điện, không ngờ vẫn luôn ở Hồng Cốc chờ bọn họ a!
Từ khi bọn hị nhảy vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận thì Càn Thanh Thánh
Điện đã phái người chờ đợi ngày đêm ở ngay lối vào. Tuy Phó Điện chủ
Hoàn Công Thế đã trở về trú địa của môn phái ở phương bắc để phục mệnh,
nhưng trước khi hắn rời đi đã phát ra Lệnh Triệu Tập, ra lệnh cho tất cả các đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện ở gần Trấn Đường Ninh phải đi vào
Vân Mộng Trạch, ngăn chặn đám người Hám Thiên Thần Quân. Mấy người
Trường Thiên đã vượt qau bốn mạc thiên địa ở trong đại trận, cũng tức là đã qua bốn ngày rồi. Thật ra sau khi đệ tam mạc thiên địa chấm dứt thì
cảm xúc căng cứng của môn đồ Càn Thanh Thánh Điện đã trầm tĩnh lại.
Càn Thanh Thánh Điện có Công Tôn thế gia hỗ trợ cũng chỉ có thể đi đến đệ
tam mạc thiên địa mà thôi, nhưng sau khi đệ tam mạc thiên địa chấm dứt,
trong số mấy người ra khỏi trận cũng không có Hám Thiên Thần Quân! Điều
này cho thấy, bọn họ đã đi đến đệ tứ mạc thiên địa rồi, đó là tràng cảnh mà cho đến bây giờ cũng không có người còn sống đi ra!
Chẳng qua là Hám Thiên Thần Quân không giống người bình thường, những tu tiên giả khác không phá được, cũng không có nghĩa là hắn bất lực, cho nên Càn
Thanh Thánh Điện vẫn ra lệnh cho các đệ tử thủ vững chỗ này, cho đến khi Vân Mộng Trạch đóng lại mới thôi.
Ai cũng không ngờ đến, bọn họ cư nhiên đi ra được!Đại khái là đã quen với việc cấp trên ân cần dạy bảo, sau khi những người
này kinh ngạc xong thì chuyện đầu tiên họ làm không phải là xông lên bắt người mà vội vàng thả một ống trúc báo tin lên trời, để cho loại khói
được đặc chế tung bay trên Hồng Cốc, ngay sau đó mới là toàn thân đằng
đằng sát khí, lấy vũ khí ra ép sát đến.
Tông phái có lệnh, nhất định phải chặn giết Hám Thiên Thần Quân ở trong Vân Mộng Trạch!
Sau khi trú địa ở Hồng Cốc bị Thiên Địa Hồng Lô đại trận của Man Tổ phá hủy thì Càn Thanh Thánh Điện đã xây dựng một trú địa tạm thời ngay gần Cố
Ẩn Sơn Hà Trận. Khi khói hồng báo tin vừa bay lên thì viện quân đã nhanh chóng tiến đến.
“Làm sao bây giờ?” Ninh Tiểu Nhàn nhỏ giọng hỏi, mắt thấy người của Càn Thanh Thánh Điện vốn đang muốn xông lên trước,
nhưng lại không hẹn mà cùng dừng lại, ngay cả vũ khí cũng không tự chủ
được mà hạ xuống, trên mặt lại lộ ra thần sắc như là gặp quỷ, so với khi nhìn thấy hai người họ xuất trận còn kinh ngạc hơn gấp mười lần!
Nàng tất nhiên biết rõ đây là vì sao – Trường Thiên đã cầm Mộc Chi Tinh ra
khỏi trận, như vậy năm màn mộng cảnh mà Huyền Vũ tỉ mỉ sắp xếp: Cố Ẩn
Sơn Hà Trận đã tuyên cáo tan vỡ!
Nàng nhìn thoáng về phía sau,
quả nhiên trông thấy mây mù lượn lờ ở cửa vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận mấy vạn
năm đã biến mất rồi, bên trong là một mảnh phong cảnh hòa minh. Cảnh trí ở chỗ sâu trong Vân Mộng Trạch lần đầu tiên xuất hiện ở trước mắt mọi
người!
Những người của Càn Thanh Thánh Điện nhìn thấy một màn
trước mắt thì đều cảm thấy khó có thể tin được. Cố Ẩn Sơn Hà Trận không
biết đã cắn nuốt bao nhiêu tính mạng của tu tiên giả vài vạn năm nay, cư nhiên lại bị phá hủy không còn một mảnh trước mắt bao người?
Cho nên hai người Hám Thiên Thần Quân, thật ra là quái vật sao?
Ngay sau đó, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy thân thể chợt nhẹ, hóa ra là Trường
Thiên tranh thủ thời gian mọi người đang ngẩn ngơ thì ôm lấy eo nhỏ của
nàng rồi đặt nàng lên lưng Chư Kiền, sau đó bản thân hắn cũng nhảy lên,
quay đầu con báo. Cư nhiên trong khoảng khắc đã xông qua cửa vào của Cố
Ẩn Sơn Hà Trận ban đầu, chạy về phía thế giới bên trong Vân Mộng Trạch
vừa hiện thế!
Cũng không biết là ai đã quát to một tiếng: “Mau
đuổi theo!” Lúc này mới khiến môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện đang kinh
ngạc tỉnh lại. May mà dựa theo chỉ lệnh của Hoàn Công Thế, lúc các môn
đồ thay phiên nhau canh gác thì đều mang theo Cự Giác Lộc, để tùy thời
đuổi theo tập kích. Cho nên hơn mười người này chỉ để lại hai người đứng tại chỗ để tiếp ứng đồng bạn, còn những người khác thì xoay người cưỡi
Cự Giác Lộc, một đường đuổi theo vào trong.
Cửa ải ở sâu bên
trong Vân Mộng Trạch rất chật hẹp, chỉ cho bốn năm người song song đi
qua. Chẳng qua là sau khi tiến lên thì trước mắt lại là một mảnh rừng
nhiệt đới um tùm rậm rạp. Đại Hoàng chui vào không chút lưỡng lự, bóng
dáng màu vàng nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Bước
chân của Đại Hoàng không ngừng lại, ở trên đường mòn khó đi của khu rừng mà vẫn có thể tung hoành nhảy lên, đi như giẫm trên đất bằng.Nhưng theo một đường đi tới này, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy địa hình chung quanh ngay càng quen mắt.