Đừng nói là Mộc Chi Tinh, chính là Ninh Tiểu Nhàn đứng cách đó hơn mười
trượng cũng có thể cảm nhận được sự bừng bừng phấn chấn ngay trong quả
cầu ánh sáng này, khí tức phấn chấn và ôn hòa, khiến cho người khác nhìn qua mà nội tâm thấu triệt.
Đây chính là một điểm Ất Mộc chi lực
cuối cùng mà Trường Thiên lưu lại. Hắn nâng cao tay lên, vươn về phía
Mộc Chi Tinh. Nó sợ hãi mà co rúm lại hai bước, rồi lại không chịu được
dụ hoặc của Ất Mộc chi lực, trong chốc lát lại thò đầu ra, nhìn về phía
hắn.
Trường Thiên cứ giữ nguyên tư thế này, đợi nó đến gần.
Bản năng của Mộc Chi Tinh khiến nó cảm nhân được Ất Mộc chi lực rất có ích
đối với nó, nếu có thể lấy đi đoàn ánh sáng xanh này thì nói không chừng có thể tu ra linh trí. Thiên Địa linh vật như nó muốn tu ra linh trí
thì độ khó sẽ tăng lên gấp trăm lần so với Hậu Thiên sinh linh bình
thường, bởi vậy sẽ càng khát vọng thứ này gấp trăm lần! Loại khao khát
xâm nhập cốt tủy thế này, khiến cho, hoặc là nói, bắt buộc nó quên đi
cảnh giác từ trước đến nay, cơ bản chẳng quan tâm sự nguy hiểm của người trước mắt, cuối cùng bò xuống khỏi tảng đá, từng bước từng bước nhích
đến gần.
Tim của Ninh Tiểu Nhàn và Trầm Hạ thoáng cái đã dâng lên đến cổ họng. Trầm Hạ càng là cẩn thận mà thả thần niệm ra quét quanh
nơi này. Vừa rồi ở đệ tam mạc thiên địa, Trường Thiên cũng sắp bắt được
Mộc Chi Tinh như vậy rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có Tuần Hải Yêu Vệ của Đảo Thất Túc đến chặn ngang một cước, hắn cũng không muốn
loại ngoài ý muốn này phát sinh lần nữa.
Chẳng qua lần này thần
may mắn cuối cùng cũng chiếu cố hắn. Cảnh đêm dần dày thêm, bốn phía yên tĩnh, duy chỉ có tiếng côn trùng kêu vang chiêm chiếp, tình cảnh này
cũng coi là hoa tiền nguyệt hạ, tuy nhiên bọn họ cũng chẳng quan tâm
thưởng thức, chỉ tập trung vào hướng đi của bóng dáng nho nhỏ ở trên đá
kia, nó quyết định đến sự sống chết, thành bại của cả ba người họ.
Trầm Hạ chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tay
trái nhịn không được nắm chặt thành quyền, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay.Lúc này hắn mới giật mình nhận ta, tim của Trường Thiên đập cư
nhiên vẫn là bình thản ổn trọng, ngay cả một chút tạp âm cũng không có.
Mộc Chi Tinh rốt cục cũng leo đến bên tay Trường Thiên, do dự thật lâu thật lâu, thấy hắn không có nửa điểm động tĩnh nào, phảng phất như đã hóa
thành tượng đá, lúc này mới thả người bổ nhào về trước nhảy đến trong
lòng bàn tay của hắn ôm lấy đoàn ánh sáng xanh kia.
Kết quả đoàn
Ất Mộc chi lực kia cũng không tránh né, ngược lại tiến ra đón, hơn nữa
kích thước của nó đột nhiên trướng lớn lên, hóa thành từng sợi khói
xanh, bao bọc Mộc Chi Tinh trong đó!
Lúc này, năm ngón tay của Trường Thiên mới nắm lại, bắt được vật nhỏ này trong tay!
Thành công! Trầm Hạ đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngọt. Dưới sự kích động
của tâm tình, kém chút nữa là ngay cả thương thế cũng không áp chế được.
Hắn rốt cục có thể đi ra ngoài rồi, có thể thoát ly Vân Mộng Trạch đã giam
cầm hắn hơn ba vạn năm rồi, có thể gặp được Đại Thiên thế giới ở bên
ngoài rồi!Trong lòng của hắn nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, phiền muộn, cuồng
hỉ, khát bách, vô cùng lo lắng, không bỏ được, và thêm các loại cảm xúc
không biết tên… Không đợi Trường Thiên mở miệng, hắn đã lấy ra ba viên
Mãn Châu phí diễm từ trong lòng, ném tới nói: “Đi thôi, xuất trận!”
Hạt châu này có màu đỏ hồng, xúc cảm mềm mại như một viên thịt, hơn nữa còn ấm áp, khi ở trong lòng người thì cực kỳ thoải mái.
Trải qua thiên tân vạn khổ, bọn họ rốt cục có thể xuất trận rồi, Ninh Tiểu
Nhàn lần lượt đưa cho Nhục Cầu Phệ Yêu Đằng một viên, sau đó cầm hạt
châu của chính mình ở trong năm ngón tay rồi mâm mê, dưới ánh mắt khát
khao của Trầm Hạ nói một câu: “Không gấp, chờ một chút!”
Nàng
cũng không vội đi ra ngoài, không phải là muốn tạm thời thêm thẻ đánh
bạc nữa chứ? Sắc mặt của Trầm Hạ nhất thời lạnh như băng, lại nghe Ninh
Tiểu Nhàn bỗng nhiên dúm môi thét dài, âm thanh truyền ra ngoài xa trong bóng đêm lạnh lùng.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Dù là hắn tự phụ trí kế hơn người thì cũng không thể hiểu được nàng làm vậy là có ý gì.
“Chúng ta còn đồng bạn, cần phải theo ta xuất trận.” Ninh Tiểu Nhàn cười cười
nói. “Lại cho ta thêm một hạt châu nữa đi, nó sẽ nhanh chóng đến đây
thôi.”
Trầm Hạ ngạc nhiên nói: “Không phải đồng bạn của ngươi đều đã xuất trận khi đệ tam mạc thiên địa sắp chấm dứt rồi sao?”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Đó là một vị trong đó thôi.”
Đều đã đến tình cảnh thế này, Trầm Hạ cũng không so đo với nàng, từ trong
lồng ngực lấy ra thêm một hạt Mãng Châu ném tới. Chẳng qua là lúc này
trong rừng lại truyền đến từng trận bạo động, Trầm Hạ cắn răng nói:
“Không tốt rồi, một tiếng thét dài kia của ngươi đã dẫn đám yêu quái đến rồi!”
Ninh Tiểu Nhàn nhún vai nói: “Vậy thì phải làm phiền ngươi rồi, phải ra tay ngăn chúng thôi.”
Đây là coi hắn như vũ khí để sử dụng hả. Trầm Hạ giận dữ, nhưng cũng biết
hiện tại mệnh căn tử bị người khác nắm trong tay, không thể không che
chở hai người này chu toàn được. Trong lòng hắn âm thầm nảy sinh ý nghĩ
ác độc nói: “Được. Sau khi rời khỏi đâu lại tính toán hết nợ!” Tay lấy
ra Sơn Hà Trận, trong miệng than nhẹ vài câu, mặt đất bằng phẳng xung
quanh đột nhiên bị lõm xuống, biến thành nhiều hố to rộng chừng một
trượng. Ngay sau đó, bên trong có từng bàn tay lớn vươn ra, trùng trùng
điệp điệp chạm trên mặt đất, sau đó thân thể cao lớn cũng nhấc lên khỏi
cái hố.Ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn ngưng tụ lại, nhận ra những đại gia hỏa cao tới
hai trượng này chính là Nham Thổ khôi lỗi. Hòn đá trên người chúng còn
mang theo rễ cỏ và hoa nhỏ, thoạt nhìn có vài phần buồn cười. Nhưng lúc
hơn ba mươi đầu Nham Thổ khôi lỗi thức dậy thì uy thế khiến cả mặt đất
rung động lắc lư không thôi, rốt cục không có ai có thể cười ra tiếng
được.
Chúng nhanh chóng xông vào rừng, sau đó vang lên âm thanh
hô quát, một tiếng rống lên, cùng với một tiếng nổ vang trời, có thể
nghĩ, Nham Thổ khôi lỗi đang cùng với Yêu Vệ thủ hạ đến đây dò xét của
Tất Phương đánh nhau một chỗ.
Trầm Hạ trầm mặt nói: “Nếu đồng bạn kia của các ngươi không ra thì chúng ta cần phải bỏ lại hắn là xuất
trận đó. Không thể ở đây ngây người thêm nữa.”
Như là để xác minh cho những lời này, hắn vừa nói xong một chữ cuối cùng thì ba người chợt cảm thấy trên người âm hàn. Lúc này có một cỗ thần niệm vô cùng cường
đại quét qua người họ, giống như là ngay lập tức đã nhìn thấu bọn họ từ
trong ra ngoài.
Lần này, Trường Thiên đã nhăn mày lại.
Huyền Vũ phát hiện ra bọn họ rồi, nàng quay trở lại nhanh hơn dự đoán.
Sắc mặt của Trầm Hạ thoáng chốc trắng bệch, giân dữ nói: “Đi mau, ta không thể ngăn được nàng đâu!”
Vừa đúng lúc này, bên rừng truyền đến một tiếng gầm rú y hệt như cưa gỗ,
ngay sau đó một bóng thú màu vàng bay nhào đến như tên rời dây cung,
Trầm Hạ vô thức muốn đưa tay ngăn lại, Ninh Tiểu Nhàn đã quát: “Dừng
tay!”
Hắn vô ý thức thu tay lại, đã thấy bóng dáng màu vàng kia
khó khăn lắm mới bổ nhào lên người nàng, rồi ngừng lại, sau đó cái đầu
lớn kỳ kèo nhiều lần trên người nàng, đó là một đầu kim báo cực lớn.
Trầm Hạ chỉ cảm thấy trong lòng thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu,
ngón tay chỉ về hướng Ninh Tiểu Nhàn cũng run lên hai lần, rốt cục rít
gào nói: “Đây là đồng bạn mà ngươi phải đợi sao? Nó chẳng qua chỉ là một đầu Chư Kiền mà thôi, cư nhiên còn phải hao tổn linh lực quý giá của ta để triệu hoán nhiều khôi lỗi như vậy thay các ngươi tranh thủ thời
gian!”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Ta đã đáp ứng dẫn nó ra xuất
trận rồi, nuốt lời sẽ biến thành kẻ mập mạp đó!” Sắp xuất trận rồi, tâm
tình của nàng cũng bắt đầu tốt lên…, trong miệng trêu chọc hai câu, trên tay cũng không dám chậm trễ lấy Răng Nanh ra rồi dâm nhẹ lên mu bàn
chân của Đại Hoàng, nặn ra hai giọt máu nhỏ lên Mãng Châu. Quả nhiên nó
nhanh chóng biến thành hư ảnh, biến mất tại chỗ.
Đúng vào lúc
này, có một đoàn hơi nước bay vào bãi cỏ, rất nhanh đã ngưng tụ thành
hình người. Hắc phát diệu mục (tóc đen mắt đẹp), tuyết phu xích túc (da
trắng chân trần), một bức dung nhan xinh đẹp lại lạnh như băng, không
phải Huyền Vũ thì còn có ai?