Mà năm đó Âm Cửu U có thể nhốt Trường Thiên lại, nhưng không thể lấy mạng hắn.
Thế nhưng với sự gian khổ trong việc thai nghén hậu đại của Thần thú, Huyền Vũ không muốn buông tha cho đứa bé này.
Tại thời gian cuối cùng của sinh mệnh, rốt cục nàng đã làm cái gì?
Trầm Hạ trầm mặt nói: “Một trận chiến trước đó giữa mẫu thân và Man Tổ,
thương thể vẫn luôn không thể khỏi hẳn, sau đó lại bị trọng thương một
lần nữa trong cuộc chiến Thượng Cổ, rốt cục dầu hết đèn tắt. Khi đó
người vốn có thể dùng thượng binh giải pháp, thậm chí còn có một biện
pháp là bỏ lại toàn bộ thân thể sắp bị sát khi xâm lấn, rồi gây dựng lại huyết nhục một lần nữa, làm như vậy tuy khiến tu vi giảm mạnh nhưng ít
nhất có thể bảo trụ được tính mạng. Chẳng qua khi đó người vừa mới mang
thai, mà cả hai biện pháp này nếu muốn thi triển thì cần phải vứt bỏ hài tử. Mẫu thân… không muốn!”
Người nghe đều im lặng. Hai chữ
“không muốn” kia, chính là đại biểu cho việc người làm mẫu thân như
Huyền Vũ, cần phải trả một cái giá rất lớn.
“Cho nên sau khi
người rơi xuống mặt đất, thân hóa Vân Mộng Trạch, lại có ý tưởng đột
phát, đem năm chuyện lớn nhất được khắc sâu trong ký ức hóa thành mộng
cảnh, tức là Cố Ẩn Sơn Hà Trận sau này, rồi lại mang hậu đại đang được
thai nghén trong tử cung ra để dùng đại trận này bảo vệ nó. Cố Ẩn Sơn Hà Trận không phải trận pháp, không bị sát khí xâm lấn, bởi vậy vô luận là yêu quái hay Man nhân, chỉ cần không bắt được Mộc Chi Tinh thì không
thể lướt qua đó để xâm hại đến hậu đại của Huyền Vũ.”
“Lúc mẫu
thân vẫn lạc, chẳng qua cũng chỉ mới thụ thai. Người thay ta thực hiện
Thuật Hoán Huyết, thay thế huyết mạch của ta thành huyết mạch thuần
khiết của Huyền Vũ, sau đó thì hóa thành Vân Mộng Trạch, rồi mới có thể
tiếp tục dùng tinh hoa huyết nhục toàn thân để cùng cấp nuôi dưỡng ta.”
Trầm Hạ nói đến đây, sắc mặt bình thản, tựa hồ như chỉ đang kể lại câu
chuyện của người khác, “Dù sao người cũng đã qua đời quá lâu rồi, chất
dinh dưỡng không đủ, ta ở trong trứng ngây người hơn ba nghìn năm mới
tích góp được từng chút từng chút một đến khi năng lượng đầy đủ thì mới
phá xác mà ra.”
Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi động dung. Huyền Vũ đúng là không chút do dự nhường cơ hội sống sót cho hậu đại
trong bụng, tu vị cao đến tình trạng của nàng, đã là tạo hóa tham thiên
đại rồi, lại bước thêm một bước nữa, rất có thể đạt được Chân Thần chi
cảnh.
Một lịch trình tính mệnh tráng lệ như vậy, một tương lai
quang minh như vậy, nàng lại vì hài tử chưa từng gặp mặt, dứt khoát vứt
đi toàn bộ.Đây là tình thương của mẹ vĩ đại cỡ nào chứ?
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ thở ra một hơi nói: “Người đến từ bên ngoài Vân Mộng
Trạch, hết thảy sẽ biến thành phàm nhân, đây cũng là vì bảo hộ ngươi mà
thiết lập ra hay sao?”
“Không chỉ vậy.” Trầm Hạ lắc đầu, “Không
có một quy tắc nào là luật thép cả, ngươi cũng nhìn thấy tình cảnh ở đệ
tam mạc thiên địa rồi. Chính là bởi vì chiêu thức mà các ngươi chỉ cho
Già Tì La nên độ khó khi Huyền Vũ độ kiếp đã tăng nhiều. Không nói đến
chuyện thời gian của một mạc thiên địa kia kéo dài mà Huyền Vũ còn suýt
chết nữa. Bởi vậy người tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận có năng lực càng yếu
thì ảnh hưởng đối với mộng cảnh càng nhỏ, xác suất bắt được Mộc Chi Tinh cũng càng thấp. A, kết quả là trên đời này còn có loại quái vật như các ngươi, cư nhiên chỉ cần động động miệng là có thể cải biến tiến trình
của thiên địa.”
Trong nội tâm nàng khẽ động hỏi: “Kết quả của đệ tam mạc thiên địa, chúng ta không nhìn thấy được, đến cùng là thế nào?”
Trầm Hạ thản nhiên nói: “Huyền Vũ sống qua được một lần kiếp lôi cuối cùng,
nhưng lại không tiếp được chiêu thức đánh lén của Gìa Tì La, nếu không
phải do ta ra tay thì nàng đã phải chết dưới “Xích Luyện” rồi!”
Hóa ra, bọn họ đã cải biến tiến trình của thiên địa đến mức đó, khó trách
dẫn đến thiên đạo ở đây tức giận. Nàng nghĩ nghĩ, lại nghĩ ra một chuyện mấu chốt: “Không đúng, Cố Ẩn Sơn Hà Trận này vốn dùng để bảo hộ ngươi,
như thế nào ngược lại đã giam cầm ngươi ở trong đó chứ, ngươi không
thoát ra được sao?”
“Cố Ẩn Sơn Hà Trận đã có trách nhiệm bảo hộ,
cũng có thể khiến cho ta giải thích được cuộc đời của mẫu thân, quan
trọng nhất là có thể quan sát Man nhân, phương thức chiến đấu của Man
Tổ. Vài vạn năm nay, Man nhân vẫn luôn hô phong hoán vũ ở Nam Chiêm Bộ
Châu, mẫu thân hi vọng thời điểm ta ra khỏi Vân Mộng Trạch thì đã hiểu
rõ sâu đậm bộ tộc này!” Trên mặt Trầm Hạ lộ ra vẻ kỳ quái, “Dựa theo sắp xếp trước kia của mẫu thân thì dù không có Mộc Chi Tinh trong tay, sau
khi ta khám phá xong đệ ngũ mạc thiên địa thì cũng có được thực lực ra
ngoài lang bạt, mà Cố Ẩn Sơn Hà Trận cũng sẽ bị phá vỡ. Vậy thì mấy ngàn năm Vân Mộng Trạch được sinh ra này cũng chính là thời gian Man tộc tàn sát bừa bãi. Thế nhưng… thế nhưng Vân Mộng Trạch tự chủ vận hành lâu
như vậy, cư nhiênđã diễn sinh ra thiên đạo quy tắc coi một khâu này như
là điểm không trọn vẹn nên đã bổ sung sửa đổi toàn bộ!”
Nói đến
đây, cơ bắp trên mặt Trầm Hạ cũng bắt đầu vặn vẹo, hai hàm răng nghiến
chặt kêu lên “ken két”: “Ba vạn năm! Thế giới mẫu thân xây dựng để bảo
hộ ta cư nhiên lại biến thành lao tù giam giữ ta suốt ba vạn năm! Hết
lần này đến lần khác ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này, Mộc Chi Tinh cũng
được hưởng tự do giống như ta, vô luận ta cố gắng như thế nào thì cũng
không bắt được thứ quỷ này!”Dù là chán ghét người này, nhưng giờ khắc này Ninh Tiểu Nhàn vẫn có chút
đồng tình với hắn. Huyền Vũ vì bảo vệ Trầm Hạ mà hao tổn khí lực lớn như vậy, hiển nhiên ước nguyện ban đầu cũng không phải là muốn giam giữ hậu đại duy nhất của mình. Chỉ có điều bởi vì bản thân nàng bị trọng thương nên không kịp hoàn thiện bước cuối cùng, hoặc là bản thân nàng cũng
không ngờ đến Thiên Đạo vận hành căn bản không theo ý mình, thậm chí
không dựa theo quy hoạch ban đầu của nàng để tiến hành, lúc này mới xuất hiện hậu quả không biết nên khóc hay nên cười.
Thiên Đạo vận
hành, ý nguyện của con người căn bản không thể chuyển dịch được, cho dù
là bản thân Huyền Vũ sáng chế ra tiểu thế giới này cũng vậy thôi.
Nhưng bất kể thế nào, dù sao Trầm Hạ cũng đã ở ngồi trong đại lao này ba vạn
năm rồi, thời gian dài đến nỗi có thể liều mạng với Trường Thiên rồi.
Trường Thiên một mực giữ im lặng, giờ phút này đột nhiên cất giọng nói: “Nói
như vậy, bảo vật xuất hiện trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này cũng là do người
giở trò?”
Hắn nói chuyện luôn đâm thẳng vào yếu điểm. Sắc mặt
giận dữ trên mặt Trầm Hạ hơi tán đi, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy,
đương nhiên là ta. Bằng vào Sơn Hà Trận mà mẫu thân để lại cho ta, ta có thể tự do ra vào đại trận, không bị quy củ ở đây trói buộc, nhưng ta đã thử lâu như vậy rồi mà vẫn không thể phá trận, đành phải mượn nhờ ngoại lực. Thế nhưng người ở Nam Chiêm Bộ Châu, đã biết rõ Cố Ẩn Sơn Hà Trận
bên trong Vân Mộng Trạch chính là tuyệt trận, có vào mà không có ra,
không ai muốn đến mạo hiểm. Cho nên——”
“Cho nên ngươi mới lấy bảo vật còn sót lại của người từ bên ngoài đến vứt vào trong từng mạc thiên địa để hấp dẫn thêm nhiều người từ ngoài đến.” Ninh Tiểu Nhàn thay hắn
nói tiếp.
“Đây chính là pháp khí đã được ta sàng chọn qua rồi mới lấy ra, phẩm chất rất cao.” Trầm Hạ cười cười nói, “Một khi tin tức
trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận có thể nhặt được pháp khí cấp cao truyền ra, tất nhiên sẽ có những kẻ không sợ chết đưa tới cửa. Ngươi nói vì sao đại
trận này lại có phù vật xuất trận cho từng màn chứ? Mẫu thân chỉ mong
muốn có thể bảo hộ ta an toàn mà thôi, lại biết rõ ta có Sơn Hà Trận
trong tay, có thể tự do ra vào, tại sao lại thiết trí thứ này?”
Thì ra là thế. Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Lại là ngươi?”
“Tất nhiên vẫn là ta.” Trầm Hạ nhổ cây cỏ bỏ vào ở trong miệng nhai nhai.
Động tác vô lại như vậy lại bị hắn thực hiện mang theo sự tùy tính và
không trói buộc, quả nhiên mỹ nam tử làm cái gì cũng đều đẹp cả, “Cố Ẩn
Sơn Hà Trận vốn luân phiên chuyển đổi, một màn này kết thúc thì sẽ bị
truyền đến một màn khác. Tu tiên giả từ bên ngoài tiến vào đó chỉ có một con đường chết, dần dần, trong trận này không phải là không còn người
sống nào dám tới hay sao? Ta liền phải tạo ra thứ gọi là “phù vật” này
cho từng màn thiên địa, khiến người khác có một tia sinh cơ xuất trận.”