Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng nói: “Chúng ta cũng không phải nô tài gia
sinh dưới tay ngài, ngài dựa vào cái gì mà la lối om sòm với chúng ta
chứ? Ngài nhanh đưa tiền công cho chúng ta, chúng ta đi ngay bây
giờ!”Nói xong thì hắn lặp lại một câu, “Trả thù lao!” Tiền công của thời điểm này tất nhiên không phải ngân lượng tiền đồng, mà là lương thực.
Lão dê yêu tức giận nói: “Ta xử lý hai người các ngươi còn cần kinh động
Tất Phương đại nhân hay sao? Có ai không ——” một chữ “vậy” cuối cùng lại hóa thành một tiếng thét cao vút. Có mấy người hầu vạm vỡ cao lớn nghe
thấy âm thanh chạy đến, đã thấy hai bờ môi của tổng quản run rẩy không
ngừng, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được.
Chỉ là một việc
nhỏ, lão đầu tử này chỉ cần trực tiếp đưa người cho mình là được. Đôi
tiểu tình nhân này còn có thể lựa chọn sao? Khỉ La phu nhân nhịn không
được nói: “Tổng quản,ngươi ngược lại phải sảng khoái chút. Hai người
này, cuối cùng là ngươi có cho ta hay không?”
Nào biết lão dê yêu lại run rẩy hai cái, khóe miệng đột nhiên sùi bọt mép, hai mắt khẽ đảo, té xuống đất. Thị nữ chung quanh lập tức la hoảng lên, mấy yêu quái
ngồi ở các bàn tiệc gần đó nghe thấy, đều đến thăm dò.
Ninh Tiểu Nhàn kinh nghi nói: “Đại tổng quản, đại tổng quản không phải là bị giậtkinh phong chứ?”
Một đầu đại yêu ở bàn bên cạnh đi tới, yêu khí cường đại đẩy đám thị nữ
phàm nhân ngã trái ngã phải, tranh thủ thời gian nhường đường cho hắn.
Hắn cúi đầu đảo hai mắt nhìn rồi nói: “Tuy sắc mặt hắn tím xanh, bờ môi
cũng xanh đen, nhưng đồng tử lại thu nhỏ lại, không phải bị dương giác
phong mà là trúng độc!” Ánh mắt quét qua Ninh Tiểu Nhàn, điềm nhiên nói, “Tiểu cô nương, ngươi hạ độc hắn sao?”
Ninh Tiểu Nhàn bị dọa nên trốn ra sau lưng Trường Thiên, run giọng nói: “Ta, ta lấy cái gì mà hạ
độc hắn chứ? Ta đứng rất xa hắn đó, không chạm được hắn nữa mà!”
Nàng cùng tổng quản dê yêu đúng là cách xa nhau khoảng một trượng, chính
giữa còn có nhiều người, nếu nói là khoảng cách này có thể hạ độc thì
nàng cũng không còn là phàm nhân nữa rồi. Đại yêu cũng chỉ hỏi như vậy,
thuận tay cắt một vết thương trên đầu ngón tay của tổng quản dê yêu, sau đó bàn tay dán ở sau lưng hắn bắt đầu vận khởi yêu lực. Chỉ một lúc
sau, chỉ thấy vẻ tím xanh trên mặt tổng quản dê yêu tan đi, vết thương
trên đầu ngón tay ngược lại chảy ra vài giọt máu đen như màu mực.
Quả nhiên là trúng độc!
Lúc này đã có vài tên Yêu Vệ nghe tiếng mà đến, nhìn thấy cảnh tượng này,
đầu lĩnh lập tức tạ ơn đại yêu kia, sau đó đỡ tổng quản dê yêu ngồi dậy. Đại yêu kia hắc một tiếng nói: “Nếu như là ở chỗ của ta, những phàm
nhân này đều là thuận tay giết chết đấy!” Yêu quái giống như hắn, làm
sao quản phàm nhân có oan uổng hay không, thà rằng giết lầm một trăm.
Khi tổng quản dê đã thở được hai lần mới hữu khí vô lực nói: “Có cái gì đó
đâm vài trái tim ta, cực kỳ lợi hại!” Rồi lại kéo y phục trên ngực ra,
mọi người quả nhiên nhìn thấy trên lông ngực khô quắt của hắn có một con ong đã chết. Con ong mày nhỏ bằng một nửa so với ong mật bình thường,
thân thể tròn vo, màu sắc toàn thân là màu đỏ thẫm lại có thêm vằn đen,
mới nhìn là biết không dễ chọc rồi. Đại yêu đang ngồi ở đây đều có nhãn
lực rất tốt, đã có người chỉ ra và xác nhận: “Là Đinh Ninh Phong!”
“Lần này bị chích rất mãnh liệt!” Đinh Ninh Phong không giống với ong mật
bình thường, sau khi đốt người xong thì vẫn có thể sống tiếp, trừ phi là trong thời gian ngắn đã đánh hết tất cả độc tố vào trong cơ thể con
mồi, nửa giọt cũng không để lại. Đây chính là dùng hết sức lực a, hết
lần này đến lần khác lại là vị trí ngay tim, độc tố lập tức theo huyết
dịch đánh vào tim, khó trách tổng quản dê yêu gục nhanh như vậy.
Nhìn đến đây, thật ra tất cả mọi người cơ bản đã loại trừ nhân tố phàm nhân
ra tay rồi.Đùa sao, Đinh Ninh Phong là một loài ong có tính cách cực kỳ
ác liệt, phàm nhân có thể thuần hóa nó được sao? Ánh mắt của mọi người
đổi tới đổi lui, trái lại chuyển đến trên người một lão đầu tử diện mạo
khô gầy đang ngồi cách đó bảy tám bàn.
Lão nhân này vốn đang rung đùi đắc ý phẩm rượumật, thấy mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn chăm chú thì nhịn không được nhảy dựng lên nói: “Các ngươi nhìn ta như vậy
là có ý gì?”
Có người tiến lên hỏi: “Phong lão nhân, con ong này không phải là của nhà ngươi chứ?”
Phong lão nhân cả giận nói: “Nói hươu nói vượn!” Bước đến để con ong trên đầu ngón tay rồi quan sát, “Ong ta nuôi làm sao có thể giống như vậy, như
vậy… Ồ!” Không nhìn còn đỡ, một khi quan sát kỹ thì ánh mắt lập tức
ngừng lại, không thể rời khỏi được, dứt khoát đặt con ong ở trong lòng
bàn tay nhìn nhìn.
“Làm sao vậy?”
Phong lão lẩm bẩm nói:
“Đinh Ninh Phong vốn không có điểm gì đặc thù, thế nhưng con ong này
đúng là loại biến chủng, ngươi xem phần bụng này, xem cánh này, xem
đường cong này!” Vẻ mặt hắn si mê, người bên ngoài lại chỉ cảm thấy đây
là một con ong chết, đâu có gì đáng xem, có thể mọc ra thêm một chân
sao? Nhưng thấy Phong lão cẩn thận hít hà: “Sau khi con ong này biến
chủng ít nhất đã được nuôi đến đời thứ tư! Đinh Ninh Phong muốn biến
chủng, ít nhất phải hái qua bảy trăm loại kỳ hoa dị thảo, ta cũng không
tin trong vườn của vị Yêu Vương nào gần đây có thể trồng ra nhiều tiên
thảo như vậy!”
Hắn còn nâng xác của con ong này trên tay, xem như trân bảo, đám yêu quái hai mặt nhìn nhau. Bảy trăm loại? Trong vườn của bọn họ có thể trồng được trăm loại đã không tệ rồi. Bảy trăm loại, trừ
phi là trong Tiên Thảo Viên đại danh đỉnh đỉnh của Huyền Vũ đại nhân a.
Chỉ có điều đây là hiện trường hôn lễ của nàng ta, nàng có cần phải thả
ra Đinh Ninh Phong để giết hại thủ hạ của ái lang không?
Càng tính toán thì càng thấy phi lý!
Ninh Tiểu Nhàn nhìn qua Phong lão, thầm khen đây thật sự là tổ hợp tạm thời, đồng đội như thần a! Cho tới bây giờ, cũng sẽ không còn ai liên hệ con
ong này với một phàm nhân như nàng cả. Không nghe Phong lão nói gì sao,
con ong này ít nhất đã hái qua bảy trăm loại hoa cỏ quý hiếm. Nếu phàm
nhân thật sự có bản lĩnh nuôi dưỡng một con ong như vậy thì đám yêu quái bọn họ phải để mặt ở đâu nữa chứ?
Đương nhiên, vật nhỏ gây tai
họa này chính là nàng sai sử đó. Nói trắng ra, phân lượng phàm nhân
không có ý nghĩa, vô luận là nàng và Trường Thiên có phải người tự do
hay không thì câu nói đầu tiên của tổng quản dê yêu cũng đã đưa bọn họ
cho Khỉ La phu nhân. Ninh Tiểu Nhàn lại càng phiền não hơn, cách thời
gian chuyển đổi mạc thiên địa tiếp theo còn đến mấy canh giờ, vạn nhất
con nhện cái này xuân tình nhộn nhạo, không quan tâm gì mà ăn hết Trường Thiên thì phải làm sao đây?
Cho nên nàng nói chuyện với tổng
quản dê yêu chỉ để kéo dài thời gian thôi, để Đinh Ninh Phong có thể bò
qua mặt đất, rồi chui vào trong ống quần của tổng quản dê yêu, cuối cùng bò đến chỗ trái tim, một kim đâm xuống! Nọc độc của một đầu Đinh Ninh
Phong có hạn, không thể đâm chết lão dê yêu này, nên nàng mới hạ tử
lệnh. Trong chỗ bầy yêu đến đến đi đi thế nào, yêu quái nào cũng không
tiện dùng thần niệm để quét qua toàn trường, nếu không sẽ bị coi là đang khiêu khích tất cả mọi người. Bởi vậy trước khi con ong phát tác thì
xác xuất nó bị phát hiện là rất nhỏ.
Tổng quản dê yêu thở hổn hển cả buổi rốt cục cũng thở lại bình thường, bắt đầu ra lệnh: “Hôm nay là
ngày đại hỉ của Tất Phương đại nhân, không nên thấy máu. Các ngươi áp
giải những phàm nhân này xuống, rồi phái người đến phòng bếp kiểm tra!”
Không phải do phàm nhân làm thì sao, vạn nhất không tra ra chân tướng,
hắn cũng cần một con dê gánh tội thay. Lão tổng quản nghĩ nơi nguy hiểm
nhất chính là phòng bếp, nếu phòng bếp bị người khác động tay động chân, vậy thì hậu quả cực kỳ khủng khiếp, thức ăn của rất nhiều Yêu Vương đều đi ra từ nơi đó.
Nói xong, Yêu Vệ nhao nhao tiến lên, chế trụ phàm nhân, trong đó tất nhiên có cả Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên.