Lão thao đều biết, có một câu tục ngữ nói là “Thịt rồng trên trời, thịt
lừa dưới đất”, ý chỉ hương vị của thịt lừa thì ngon hơn so với các loại
thịt đỏ thông thường. Trong hôn lễ của bậc đại yêu như Huyền Vũ, cũng
chỉ có thịt lừa mới có thể đại biểu cho các loại thịt trên thế gian xuất thủ.
Nói thực ra thịt lừa hầm cách thủy nát như vậy thì đã rớt
hạng trong mắt nàng rồi. Chẳng qua mùi hương bay ra từ trong chiếc nồi
kia đã nói rõ, món ăn này chính là “thịt lừa ngũ hương”, tức là thêm vào trong nước canh các loại hương liệu như trần bì, thảo quả, hương diệp,
quế bì, đại liệu để thêm hương thêm sắc. Phải biết tràng cảnh này phát
sinh cách đây vài vạn năm trước, mỹ thực thường là do nhân loại sáng tạo ra, bởi vậy ít nhất có thể nói rõ, Tất Phương quản lý nhân loại trong
lãnh địa của mình cũng tương đối rộng rãi. Nếu không thì phàm nhân chỉ
lo lấp đầy bụng mình chứ đâu còn thời gian rút tinh lực ra nghiên cứu
thức ăn như vậy?
Nàng cầm lấy kỳ dưa dị quả trên bàn, Trường Thiên tiện tay nâng một chồng chén rồi đi theo đội ngũ ra ngoài.
Ninh Tiểu Nhàn lầu bầu nói: “Ta còn tưởng rằng người tu tiên rất đạm mạc với các việc hôn khánh chứ. Cứ nghĩ là trước kia khi hai người Tất Phương
và Huyền Vũ kết thành đạo lữ thì cũng không quá đáng là uống chén rượu
hợp cẩn cho xong việc thôi, sao còn có thể phô trương như thế này?”
“Ngây thơ.” Trường Thiên không khỏi cười nói: “Việc này sợ là hai người bọn họ không thể không làm.”
“Đều là đương thế đại yêu, có ai còn có thể bắt buộc bọn họ sao?” Chỉ cần
nói đến giá trị vũ lực của hai người này thì có thể miểu sát đa số địch
nhân thành cặn bã a?
“Nàng nghĩ quá đơn giản rồi. Lúc này Man
nhân và Yêu tộc đã có địa vị ngang nhau, đều ngỗ nghịch Thiên Đạo. Nếu
lấy nhân số và khí thế thì Man tộc lại mạnh hơn một bậc. Dưới hoàn cảnh
thế này, Yêu tộc càng cần đoàn kết một lòng, nếu không khó mà địch lại
Man nhân. Huyền Vũ và Tất Phương kết thành đạo lữ chính là đại sự của cả Yêu tộc. Có lẽ hai người họ cũng muốn đơn giản, tiếc rằng lúc đó không
ai đồng ý. Lần đại hôn này đã là Yêu tộc chú mục rồi, cần phải mời nhiều khách đến đây. Nếu không, yêu tộc lại mất đi một cơ hội tốt ngàn năm
khó gặp để dung hợp, kết minh với nhau.”
Nàng lập tức hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Trường Thiên. Thiên tính của yêu quái là thích
tản mạn, có ý thức lãnh địa nồng hậu dày đặc, vừa thích làm theo ý mình, dù là Yêu tộc của thiên hạ đều tụ tập làm thủ hạ của một Yêu Vương
cường đại thì giữa các Yêu Vương vẫn thường không chào đón lẫn nhau. Đại hôn của Huyền Vũ và Tất Phương vừa vặn có thể lôi kéo các Đại yêu xưa
nay ít gặp mặt tụ cùng một chỗ, có lẽ sẽ nói thành nhiều minh ước, đốc
thúc rất nhiều Yêu Vương hợp tác với nhau đối kháng với quân đội của Man tộc.
Vậy thì lại giống như ở Hoa Hạ hiện đại, có rất nhiều phú
hào bề ngoài thì muốn cưới vợ gả con gái nhưng thực ra các khách mời đến tham gia hôn lễ hơn phân nửa là mang theo những mục đích không đơn
giản, có lẽ là muốn mượn cơ hội xâm nhập xã hội thượng lưu, có lẽ là
muốn đàm phán thêm nhiều buôn bán lớn hơn.
Dưới bối cảnh thế này
thì hôn sự của Tất Phương và Huyền Vũ quả nhiên không có cách nào đơn
giản được rồi, đây là yêu cầu của Yêu tộc, cũng là yêu cầu của cả cách
cục đại lục.
Nàng thở ra một hơi. Mạnh mẽ như Huyền Vũ và Tất
Phương nhưng ngay cả hôn sự của mình cũng không thể tùy ý an bài, quả
nhiên trên thế giới này không có tự do tuyệt đối. Nàng thầm nghĩ có được tự tại, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới được như nguyện
đây?
Hai người vốn định bắt một phàm nhân đến chỗ vắng vẻ để đánh ngất xỉu rồi dùng sưu hồn đại pháp tìm kiếm vị trí của tân phòng, nhưng một đường đi đến đều là người đến người đi, yêu đến yêu đi, ngay cả một nơi yên tĩnh cũng không có, đành phải đi theo các phàm nhân vào trong
sảnh yến tiệc.
Căn phòng này cực kỳ rộng lớn, chiếm diện tích ít
nhất cũng bằng một sân bóng. Trên mặt đất được lót đá bạch ngọc không
chút tỳ vết, khắp nơi trong sảnh treo hồng kết thải (vải màu đỏ kết
thành hoa giăng trang trí). Nàng liếc nhìn qua thì chấn động.
Sảnh yến tiệc thiết kế theo kiểu một khách một bàn. Mà mấu chốt chính là,
trên mỗi một chiếc ghế ở đây đều có một yêu quái đang ngồi! Phóng mắt
nhìn qua thì trong sảnh này có không biết bao nhiêu là đại yêu, đây quả
thực là tân khách như mây (khách đến như mây: rất đông khách)!
Có thể thấy rằng chiếm được một chỗ trong yến thính đại hôn của Huyền Vũ
thì tất nhiên không phải là yêu viên bình thường. Kẻ có tư cách ngồi ở
chỗ này ít nhất đều là đại yêu hoặc Yêu Vương quát tháo một phương cả.
Yêu khí dày đặc bốc lên từ trên người bọn họ đã khiến cho nội khí của
toàn bộ yến thính ngưng trệ, ngay cả gió cũng không lưu động được. Nến
được các thị nữ cầm trên tay, ánh nén đều thẳng tắp, không có nửa điểm
lay động.
Trường Thiên nói không sai, ở đây quả nhiên là bầy yêu
tập trung. Hơn nửa phần đông đại yêu đều đang nói chuyện nhỏ nhỏ với
nhau, đại hôn của Huyền Vũ cho bọn họ một cơ hội gặp mặt nói chuyện vô
cùng tốt.
Một nhóm phàm nhân bê đồ vào có khoảng trăm người, thế
nhưng khi tiến vào yến thính này thì lập tức như suối chảy vào biển,
tiêu tán vô hình. Ninh Tiểu Nhàn cực kỳ thỏa mãn với tình hình thế này,
càng nhiều người, cục diện càng hỗn loạn thì bọn họ càng dễ ẩn hình, lúc đó mới dễ dàng đục nước béo cò. Phiền toái chính là thời gian hôm nay
đã qua được một nửa, còn lại chưa được năm canh giờ để thăm dò, hơn nữa
một mạc thiên địa này lại cực kỳ đặc thù, ai mà biết được Huyền Vũ vào
động phòng lúc nào chứ? Khi đó bọn họ khẳng định không thể ở lại tân
phòng rồi, cho nên thời gian sưu tầm phù vật lại bị rút ngắn.
Nàng và Trường Thiên đi cùng một chỗ, mỗi khi đến một bàn thì Trường Thiên
lại bày một cái chén, nàng lại dâng lên hoa quả cho yến khách. Vốn tưởng rằng người này không quen làm việc hầu hạ người khác, nào biết được khi bắt đầu làm rồi thì hắn cũng làm đúng cách, lại nhanh nhẹn vô cùng.
Sau khi đi như vậy được mấy bàn thì thấy được bốn phía của đại điện có
không ít cửa vào, duy chỉ có một lối đi ở đầu tiên là không có khách mời ra vào, ngay cả phàm nhân cũng ít đến gần, lại có thêm hai tên yêu quái ở đó thủ vệ. Có phải lát nữa sau khi Huyền Vũ kết thúc buổi lễ thì sẽ
đi ra từ lối đó không?
Lại sắp xếp xong một bàn, trong lúc nàng
đang suy nghĩ quay người rời đi thì lại có một đôi tay tinh xảo mềm mại
không xương duỗi qua, nâng lên đưa về phía cổ tay của Trường Thiên.
Hắn làm sao có thể để cho người khác bắt được chứ? Chỉ vừa thu tay lại phía sau là đối phương đã bắt hụt, sau đó nhẹ ồ lên một tiếng.
Đôi
bàn tay trắng nõn này thu lạivề,ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn đảo qua chỗ
đó, mới nhìn đến vị khách quý đang ngồi ở bàn này, là một mỹ nhân đẹp đẽ tận xương. Viên mâu đào tai (mắt tròn má đào), gò má hơi cao, sóng mắt
lóng lánh, giống như có thể nhỏ ra nước. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy y phục của nàng ta, đều cảm thấy mặt mình đỏ lên, nữ tử này vậy mà mặc một bộ
sa mỏng màu hồng nhạt, hai luồng thịt mềm tuyết nị (trắng bóng tinh tế)
bên trong như ẩn như hiện, độ đầy đặn không thu kém Cưu Ma chút nào,
vòng eo tinh tế, mông đẹp lại tròn, một mảng hương thơm lan tỏa, đúng là thân thể của phụ nhân thành thục.
Phong nhũ phì đồn (ngực lớn
mông cong). Bốn chữ này chợt lóe lên trong đầu Ninh Tiểu Nhàn, ngay sau
đó đã nghe thấy nữ nhân này nói với Trường Thiên: “Nô nhi, ngươi tên là
gì, nói cho Khỉ La phu nhân nghe một chút nào?”Giọng nói mềm mại vừa ỏn
ẻn vừa xốp giòn, hàm chứa bảy phần xuân ý, ba phần vui mừng.
Lông mày của Trường Thiên nhíu một cái, lạnh lùng liếc qua nàng, tự nhiên là không đáp lại. Mà Khỉ La phu nhân này cư nhiên cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Còn là một kẻ có tính cách nữa, tốt lắm.” Liếc nhìn qua thấy Ninh Tiểu Nhàn đứng cạnh Trường Thiên, sắc mặt hơi trầm xuống nói,
“Tiểu nha đầu, ngươi là gia sinh tử (con của người hầu) hay là phụ nô?”
Ninh Tiểu Nhàn nhập đạo rất sớm, diện mạo bây giờ nhìn như chỉ có mười
bảy tuổi.
Nàng cũng biết rõ gia sinh tử theo lời của nữ nhân này, chính là chỉ con cái của gia nô của Hỏa Điểu Tất Phương.