Nếu Trầm Hạ không nắm chắc tìm được Mộc Chi Tinh trong đệ tứ mạc thiên
địa thì có dù có Tức Nhưỡng cũng có tác dụng gì chứ?Cho nên chỉ cần tìm
được Trầm Hạ, Mộc Chi Tinh tất nhiên cũng ở trong tầm tay.
Nàng còn đang tự hỏi, Trường Thiên đã nhắm mắt lại, hô hấp cũng trở nên vững vàng, giống như đã ngủ rồi.
Người bệnh là quan trọng nhất, nàng thấy thế nên đành phải im lặng, thu hồi tất cả nghi vấn vào trong bụng.
Một giấc ngủ ngắn như vậy là không đủ, nàng cảm thấy Trường Thiên nhất định là đã lây bệnh ngủ cho nàng rồi, bởi vì chỉ qua một lát, nàng cảm thấy
mí mắt nặng trĩu.
***
Lúc nàng tỉnh lại, ngọn lửa đã tắt rồi, tàn khói còn lượn lờ.
Một góc bầu trời bên ngoài giếng trời vẫn còn tối đen, nhìn không ra đã qua bao lâu, chỉ có cảm giác mát mẻ ngẫu nhiên mà gió thổi đến.
Nàng cuộn lại trong ngực Trường Thiên, lắng nghe hô hấp đều đều của hắn,
tiếng tim đập vững vàng, trong thiên địa này tựa hồ chỉ còn lại hai
người họ.
Thật tốt, hắn còn sống.
Cái gì Quảng Thành Cung, cái gì Âm Cửu U, cái gì Man tộc, còn có Cố Ẩn Sơn Hà Trận chết tiệt,
trăm ngàn phiền phức nhất thời bị nàng ném ra khỏi đầu. Thời khắc này
chỉ cảm thấy bình thản yên vui, tựa hồ cứ làm phàm nhân cả đời,tương ôi
gắn bó như vậy cũng không có gì không tốt.
Đại Hoàng đã tỉnh lại, thấy nàng mở mắt ra thì mới đi đến, trước tiên cọ cọ hai cái, sau đó
lại vươn đầu lưỡi ra liếm. Thế nhưng còn chưa kịp hành động thì giọng
nói còn mang hai phần khàn khàn của Trường Thiên đã vang lên: “Cút
ngay!”
Hắn cư nhiên đã tỉnh lại, Đại Hoàng lại càng hoảng sợ, kêu chít chít hai tiếng, thức thời mà lui ra xa.
Người này ngay cả Chư Kiền mà cũng ăn dấm chua sao? Nàng mím môi cười cười,
sau đó phát hiện ra giọng nói của hắn đã có hai phần khí lực, không khỏi vui vẻ nói: “Chàng khôi phục thật nhanh.” Đưa tay ra kiểm tra thương
thế của hắn, quả nhiên miệng vết thương đã được Huyết Ngưng Hoàn bao
phủ, không bị sưng đỏ cũng không bị nhiễm trùng, mạch đập rất ổn, cư
nhiên trong thời gian ngắn như vậy đã trở lại bình thường.
Thân thể và ý chí của người này đều giống như làm bằng sắt.
Nàng cúi đầu xuống, lộ ra phần cổ trắng sáng mà ưu mỹ, cái cằm thon nhọn
xinh xắn như muốn đặt trên lồng ngực hắn, đôi mắt sáng chuyên chú.
Trường Thiên vốn muốn mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại rụt trở
về.
Nàng cơ hồ là ghé lên trên ngực hắn, nhan sắc xinh đẹp chỉ
cách hắn nửa xích. Sau khi kiểm tra thân thể hắn xong mới cảm nhận được
hắn từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nhưng ánh mắt sáng quắc đúng là chưa từng rời khỏi người nàng.
Ánh mắt như vậy nàng cũng không
xa lạ gì. Mỗi lần bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng đều cảm thấy bản
thân mình đang mặc “bộ quần áo mới của Hoàng đế”*… Thế nhưng người này
chỉ vừa mới bảo vệ được mạng của mình thôi mà đã dùng ánh mắt này nhìn
nàng là có ý tứ gì chứ?
*Bộ quần áo mới của Hoàng đế: lấy ý
tưởng từ truyện ngắn cùng tên, câu chuyện này kể về việc có hai người
thợ dệt hứa với Hoàng đế là sẽ may cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc
vào thì những kẻ bất tài hoặc ngu dốt sẽ không nhìn thấy được. Khi Hoàng đế mặc bộ quần áo đó vào thì không có ai dám nói rằng họ chẳng thấy gì
cả cho đến khi một đứa trẻ lên tiếng “Nhưng ông ấy có mặc quần áo đâu.”
Trong trường hợp này Ninh Tiểu Nhàn muốn nói nàng có cảm giác như không
mặc quần áo.
Ninh Tiểu Nhàn bị nhìn nên sắc mặt đỏ lên, rụt
cổ về sau nói: “Nhìn ta như vậy làm gì chứ?” Aiz, nàng có gì phải sợ
chứ, người này bị thương nặng đến đứng lên cũng không nổi.
Hắn tự tay vuốt ve ngực phải, phát hiện hô hấp thông thuận hơn rất nhiều: “Ta khôi phục được một chút khí lực rồi.”
“Cho nên?” Nàng cảnh giác mà nhìn qua hắn, trên đầu chữ sắc có cây đao. Hắn
sẽ không phải là còn không thanh tỉnh đến mức làm ra chuyện xấu gì chứ?
Khục, vậy cũng xem hắn có làm được hay không.
Hắn nhìn ra sự đề phòng trong mắt nàng, buồn cười nói: “Có một chuyện muốn thương lượng với nàng.”
“Nói đi.” Lúc này nàng ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
“Không sợ ta nữa?” Hắn thấy được bộ dáng này của nàng, không khỏi bật cười.
Ninh Tiểu Nhàn chán nản, nàng sợ hắn chỗ nào chứ. Nàng sợ chính hắn thật đúng là muốn chết dưới hoa mẫu đơn, trở thành quỷ phong lưu. Nhưng mà
khi ngẫm lại, Trường Thiên luôn luôn hiểu rõ đại cục, làm sao có thể làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy vào lúc này chứ?
Hắn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Ta có một biện pháp, có thể khiến thân thể
nhanh chóng khôi phục.Nếu không có gì ngoài ý muốn, ở đệ tứ mạc thiên
địa chúng ta sẽ xuất trận.”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tiểu Nhàn đã
bổ nhào đến trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì, chàng
lặp lại lần nữa?” Nếu không phải thấy thương thế của hắn quá nặng, nàng
thật muốn túm cổ áo của hắn liều mạng lay động!Hắn có biện pháp mà sao
lại không dùngsớm,còn khiến bản thân bị thương nặng như vậy, nàng cũng
bị giày vò theo!
Trường Thiên thấy mắt hạnh của nàng trợn lên,
biết được suy nghĩ trong nội tâm nàng, tranh thủ thời gian làm sáng tỏ:
“Muốn dùng biện pháp này, ta cần khôi phục chút ít thể lực, hơn nữa cũng cần nàng phối hợp.”
Muốn nàng phối hợp? Nàng hồ nghi nhìn qua
hắn, không tiếp lời, cho nên Trường Thiên đành phải nói tiếp: “Sau khi
chúng ta tiến vào Vân Mộng Trạch, thần lực đều bị quy tắc ở chỗ này trói buộc, không sử dụng được, thân thể phàm nhân khôi phục quá chậm.” Hắn
thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu mới tiếp tục nói: “Nhưng là có một loại sức
mạnh lưu động mà quy tắc do Huyền Vũ thiết lập không thể ngăn cản được.”
Hô hấp của nàng dừng lại một chút.
“Đó chính là Đông Phương Thất Túc tinh lực, chính là Ất Mộc sinh trưởng chi lực.” Trường Thiên thở ra một hơi thật dài rồi nói, “Quy tắc của Vân
Mộng Trạch, là người ngoài vào đây đều biến thành phàm nhân, mà một
trong những quy tắc của Ất Mộc sinh trưởng chi lực chính là vào thời
điểm âm dương điều hòa, tinh tú chi lực cần phải trải qua song tu chi
pháp để lớn mạnh. Cho dù Thiên Đạo của thế giới này có quản rộng đến mức nào cũng tuyệt đối không quản được chuyện này.”
Miệng nhỏ của
nàng mở to rồi khép lại, sắc mặt bỗng chốc hồng lên như son. Hắn đã nói
trắng ra như vậy, nàng làm sao mà không hiểu chứ? Pháp tắc của Ất Mộc
chi lực là do Thiên Đạo ở Nam Chiêm Bộ Châu quy định, đẳng cấp của nó
cao hơn Vân Mộng Trạch do Huyền Vũ sáng lập rất nhiều. Chuyện này giống
như là hiến pháp của Hoa Hạ, có hiệu lực pháp luật cao nhất, tất cả
những pháp luật bình thường mà có mâu thuẫn với nó đều mất đi hiệu lực.
Chỉ nghe Trường Thiên nói tiếp: “Chúng ta dùng biện pháp này, đợi sau khi
Ất Mộc chi lực điều hòa lẫn nhau rồi trở về đan điền, ta sẽ mượn cơ hội
giữ nó lại để tu bổ thương tổn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì thương thế này chỉ là chuyện nhỏ.”
Nói đến đây, tay hắn nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, giọng nói trầm thấp: “Bé ngoan, nàng có muốn giúp ta không?”
Nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chàng xác định là hữu dụng?”
“Xác định.”
Liên quan đến tính mạng, Trường Thiên tất nhiên sẽ không lấy việc này ra đùa giỡn. Đã có thể làm thân thể của hắn khôi phục, nàng như thế nào cũng
nguyện ý cả, huống chi đây cũng không phải là chuyện khổ sai gì. Trong
miệng nàng có chút khô khan, lời nói đến bên miệng lại trở thành:
“Chàng, chàng có thể làm sao?” Làm chuyện này cực kỳ hao tổn thể lực,
thương thế của hắn đã như vậy, sẽ không phải là trị không hết bệnh ngược lại còn góp cả mạng vào chứ?
Khuôn mặt anh tuấn của Trường Thiên lập tức đen lại: “Nàng thử đi là biết!”
Nàng có vài phần đã hiểu rõ, tiến đến trước mặt hắn thăm dò: “Vậy, ta đến hả?”
Hắn nghiêm mặt lại, cả buổi sau trong mũi mới hừ ra một tiếng: “Ừ.” Trong âm thanh đó tràn đầy sự không cam lòng.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ hắn còn không đứng dậy nổi, chỉ có thể để nàng hỗ trợ.
Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu xuống, Trường Thiên chỉ cảm thấy vai nàng run run.
Biết rõ nàng đang cười trộm, tức giận nói: “Xú nha đầu, cười xong thì
đến!” Mà thôi, cũng không phải là lần đầu, tự ái của hắn đã bị hung hăng gọt qua một lần, lúc này lại hao tổn thêm cũng không cảm thấy khó chịu.
Ninh Tiểu Nhàn cắn môi nín cười, từ trong lòng ngực lấy ra mấy viên đan
dược, đút cho hắn ăn từng viên. Những thứ này đều là thuốc bổ, đều là để nâng cao tâm lực, bảo vệ gan. Trường Thiên mở miệng tiếp nhận, nhưng
đến một viên cuối cùng, hắn lại đóng chặt miệng, quay đầu qua nói: “Lấy
cái này ra.”
Nàng ra vẻ vô tội nói: “Có thể trợ giúp cho chàng đó.”
Hắn trừng mắt nhìn viên đan dược mà đỏ trong tay nàng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần!” Nếu như hắn dùng thứ này, chính là vết bẩn không bao giờ rửa sạch của danh dự cả cuộc đời!
Viên đan dược
màu đỏ trong tay nàng là bản cải tiến của Lãnh Hương Hoàn, cũng là loại
đan dược thiết yếu cho các nam tu luyện tập phòng trung thuật. Đan thuật của Ninh Tiểu Nhàn là do hắn dạy, tất nhiên vừa ngửi liền biết.
“Không dùng thì không dùng.” Ninh Tiểu Nhàn nhún vai đánh giá, xác nhận dược
vật mà hắn vừa vào đã phát huy hiệu lực, khiến cho hai má tái nhợt của
hắn có chút ửng đỏ.
Mặt của nàng cũng nóng hôi hổi, do dự nói: “Vậy, vậy bắt đầu nhé?”
Hắn bỗng dưng vươn tay phải còn hoàn hảo ra, cầm chặt lấy cần cổ xinh đẹp
của nàng để kéo nàng lại gần hơn, sau đó ngăn chặn môi của nàng.
Ít nhất thì lần đầu tiên này, hắn còn có quyền chủ động.
Người nam nhân này, luôn có biện pháp khiến nàng quên đi thân mình.
Nàng rút đi y phục, chậm rãi khóa ngồi lên trên người hắn, sau đó nghe được âm thanh hút khí thật dài của hắn.
Đây là bảo địa mà hắn ngày ngày khát vọng được vùi sâu vào, khi nghĩ đến thì thân thể và cả tim đều đau đớn.
Lúc này đây không giống với bất kỳ lần nào trước đó, nàng phải tự mình gánh chịu tất cả thể trọng, không thể chuyển sang người Trường Thiên được,
không thể lại để cho thương thế của hắn nặng thêm. Mười ngón tay của
nàng đều móc chặt vào các khe hở của tường đá phía sau lưng hắn, hai
chân kẹp chặt, đầu gối chống đỡ trên mặt đất, không để cho mình hoàn
toàn ngồi trên người hắn.
Nói thật, nàng cũng không muốn pittong lần đầu tiên của hai người là do nàng làm được.
Lồng ngực của hắn phập phồng rất nhanh, phổi truyền đến từng cơn đau đớn,
lại không vượt qua được khoái hoạt dưới thân. Thương thế không cho hắn
thở quá nhanh, nhưng sự mị hoặc của nàng như muốn đoạt đi hô hấp của
hắn.
Hắn cơ hồ không thể cảm nhận được thể trọng của nàng. Nàng
chỉ dựa vào sức lực của chân và eo mà tùy ý phập phồng trên người hắn,
một chút lại một chút, vũ mị lại ngây thơ, ôn nhu lại cuồng dã, hung
mãnh mà vô hại. Nàng chuyên chú như vậy, tuy đang là đầu xuân nhưng mồ
hôi cũng đã làm ướt thân thể uyển chuyển. Mái tóc dài ẩm ướt, quấn hai
người lại một chỗ, nàng phảng phất như là hải yêu chui ra từ trong nước, trời sinh là khắc tinh của nam tử.
———— ta là đường nhắc nhở vô cùng thuần khiết, mọi người không phát hiện ra ta đâu — A, mau vào,
mau vào, mau vào, chuyện quan trọng nói ba lần ————
Diễm
tình như vậy, dù là đang bị thương nặng thì hắn vẫn không có biện pháp
trung thực được, bởi vậy vết máu bên trên băng gạc nhanh chóng mở rộng.
Nhưng mà thời khắc đó cuối cùng đã đến, trong đan điền yên lặng đã lâu
của hai người quả nhiên có động tĩnh, ánh sáng màu xanh như được dẫn
dắt, hội tụ trong đan điền của nàng, một lần nữa chuyển hóa thành đại
thụ xanh tươi không có quả. Nó tựa hồ càng thêm nguy nga, càng thêm rõ
ràng, chẳng qua chỉ là một hư ảnh, nhưng lại cho người khác cảm giác che khuất bầu trời, trên cành cây mơ hồ có kim quang nhàn nhạt hiển hiện,
mặc dù không rõ, nhưng lại khiến cho đại thụ này càng thêm y nghiêm.
Trong tích tắc, cự mộc biến mất, hai đạo ánh sáng xanh tách ra một lần nữa,
tiếp tục tung tăng chơi đùa như cũ, sau đó men theo đường cũ quay trở
lại trong cơ thể của chủ nhân.
Động tác của Ninh Tiểu Nhàn chậm
tãi ngừng lại, trông thấy hô hấp của Trường Thiên mặc dù dồn dập, nhưng
mắt đã nhắm chặt lại, không khỏi cảm thấy thấp thỏm không yên. Hai người cố gắng lâu như vậy, thành bại đều phải xem lần này. Miệng vết thương
của hắn lại vỡ ra lần nữa, nếu là hắn thất bại… bọn họ lại không thể
thoát ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận rồi.
Thân thể còn đang chìm đắm
trong dư vị khoái hoạt, run lên nhè nhẹ, tâm tình lại giống như đang
dứng ở dốc núi nguy hiểm, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là có thể
khiến cho nàng ngã xuống vực sâu vạn trượng.
May mắn là thời gian chờ đợi cũng không dài. Trường Thiên rốt cục mở mắt, mỉm cười nhìn nàng.
Trong cổ Ninh Tiểu Nhàn vang lên hai tiếng khanh khách, nói không ra lời.
Trường Thiên đưa tay nắm lấy vòng eo nàng, để cho nàng an ổn ngồi ở trên người mình— dùng tay trái.
Nàng cắn môi, đầu ngón tay có hai phần run rẩy, nhẹ nhàng tháo bỏ băng gạc trên ngực hắn ra.
Bên dưới là một mảnh da thịt bóng loáng, nào có nửa điểm dấu vết của vết
thương? Miệng vết thương dữ tợn khiến cho nàng cơ hồ muốn tuyệt vọng,
không ngăn được máu tươi chảy ra, phảng phất chỉ là ảo giác.
Tổn thương đã không còn.
Ất Mộc chi lực, quả nhiên có tác dụng! Nàng thở dài một hơi, rốt cục yên
tâm đem sức nặng toàn thân nàng đều giao cho hắn, lại tùy ý vô biên để
ngực của mình được điền đầy.
Không biết tại sao, trong nháy mắt này có nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt.
Hắn đưa tay vuốt trán nàng, lướt qua cánh tay, cuối cùng bao trọn đầu gối
ngọc. Bởi vì mới vận động kịch liệt, đầu gối chống đỡ tường đá của nàng
đã bị rách da. Nơi đó truyền đến cảm giác ngứa nhẹ. Nàng biết rõ đây là
biểu hiện miệng vết thương bắt đầu khép lại, bởi vậy an tâm cuộn trong
lồng ngực của hắn, cũng không gãi.
Trường Thiên điều chỉnh tư
thế, để cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng dựa vào cổ mình thì mới nhẹ
nhàng ôm nàng, hôn nhẹ lên khuôn mặt của nàng rồi trìu mến nói: “Đa tạ.”
Nàng mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt ra, cảm thấy rất khoan khoái. Ít nhất hắn đã không có việc gì rồi, mặc dù không thể biết trước tương lai,
nhưng nàng cũng không cần một mình đối mặt nữa.
“Mệt chết ta.”
Nàng rầm rì nói, “Hiện tại phải làm gì đây?” Sau một hồi triền miên,
nàng không muốn động cả đầu ngón tay. Nhưng mà thương thế của hắn đã tốt hơn rồi, nên đi tìm phù vật của đệ tứ mạc thiên địa đi chứ? Nếu không
thì hai người họ chỉ còn một con đường chết. Thời gian có thể đã qua một nửa, nhưng nàng còn không cảm thấy lo lắng, ngược lại chỉ muốn nằm mãi
trong ngực hắn thôi?
“Đi tìm phù vật. Thứ này phải tự mình động thủ mới tương đối chân thật.”
Cái gì gọi là tương đối chân thật? Nói như là có người sẽ đem phù vật đưa
đến cửa vậy đó. Nàng ghé vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn
đã trở nên mạnh mẽ hữu lực: “Chưa từng có ai thành công ra khỏi đệ tứ
mạc thiên địa, chúng ta có vận may đó sao?”
“Bất luận là tuyệt
cảnh gì, đều có phương pháp cầu đường sống trong chỗ chết, không phải
hôm nay nàng không ngừng chứng minh điều này hay sao?” Hắn chỉ chính là
chuyện nàng dùng Huyết Ngưng Tề giết chết Khải Ngạc, rồi sau đó lại nói, “Đời ta tu tiên chính là nghịch thiên cải mệnh. Chỉ cần còn lại một hơi thở cuối cùng, làm sao có thể biết được là sẽ không liễu ám hoa minh
(còn có hi vọng trong hoàn cảnh khó khăn)?” Cả đời của hắn chinh chiến
vô số, nếu như có một lần nào dễ dàng bỏ cuộc, hiện tại cũng sẽ không có nàng tương bồi rồi.
Nàng vốn là sầu lo thương thế của Trường
Thiên, hiện tại hắn đã khôi phục lại, trong lòng nàng cũng được rộng mở, cũng không cảm thấy mạc thiên địa này đáng sợ thế nào, tư duy lại khôi
phục linh mẫn: “Người tiến vào đệ tứ mạc thiên địa không chỉ có chúng
ta, ít nhất còn có một Trầm Hạ! Nói như vậy, hắn ít nhất có thể phá giải đệ tứ mạc thiên địa sao? Chậc chậc, thật là lợi hại, thật sự là nhìn
người không thể nhìn bề ngoài.” Cố Ẩn Sơn Hà Trận đến bây giờ vẫn chưa
bị phá vỡ, nhất định là quá trình Trầm Hạ bắt Mộc Chi Tinh đã có chuyện
ngoài ý muốn, hắn nhất định còn có thể quay người đến tìm bọn họ.
Chỉ là nàng có chút bất an, Trầm Hạ cư nhiên không bị Cố Ẩn Sơn Hà Trận
cướp đi lực lượng, nếu hắn quay người đối phó bọn họ, bọn họ có thể là
đối thủ của hắn sao?
Trường Thiên thản nhiên nói: “Hiện tại hắn vội vàng tìm kiếm Mộc Chi Tinh, chỉ sợ trong chốc lát không thể để ý đến chúng ta.”