Nhiều lần trong đầm truyền ra tiếng ào ào, như có người dùng mái chèo
đập nước. Ninh Tiểu Nhàn hít một hơi dài, đè nén kích động trong lòng
nói “Đi thôi”
Nàng và hắn biết, đầy không phải âm thanh của mái
chèo, mà là tiếng Khải Ngạc cắn xé đồng bọn. Bọn chúng giống như cá sấu
bình thường, đối với con mồi lớn thường tận dụng thân thể khổng lồ của
mình, cắn con mồi xoay vòng vòng, lợi dụng quán tính từ trên thi thể để
cắn thịt, sau đó nuốt xuống, ăn hết, con mồi rơi xuống phát ra tiếng
nước như vậy.
Thi thể Khải Ngạc từ đâu mà có? Tự nhiên là mấy con ăn trúng thi thể của Khải Ngạc bị hạ thuốc. Máu đông lại, theo đó tiến
vào dạ dày nhanh chóng có hiệu lực, đem những con Khải Ngạc này tươi
sống giết chết, lần nữa trở thành bữa ăn cho đồng bọn khác.
Đây chính là kế hoạch của Ninh Tiểu Nhàn.
Muốn pha loãng thuốc đông máu thì cần lượng lớn nước. Nhưng nước trong tay
nàng không đủ, lại không lấy được nước phía dưới, cho nên linh cơ vừa
động, đã đem ý này tính lên trên người đám Khải Ngạc.
Bất cứ sinh vật nào cũng vậy, chiếm tỉ trọng lớn nhất chính là máu.
Máu cũng là chất lỏng, có thể dùng để pha loãng thuốc đông máu. Mà trong
đầm có mấy chục con Khải Ngạc, mỗi một con đều nặng mấy ngàn cân, máu
trên người bọn chúng, chẳng lẽ lại không đủ cho nàng dùng.
Khải
ngạc là động vật bậc thấp, trí lực rất thấp, lại theo chủ nghĩa cơ hội,
có nghĩa là chúng sẽ không bỏ qua cơ hội với thức ăn sẵn có. Khải Ngạc
trong đầm nhiều như vậy, bình thường nhất định thường xuyên chịu đói,
một khi có thịt để ăn sẽ tiến lên. Nàng biết đa số Khải Ngạc trong miệng sẽ có vết thương, thứ nhất là do cách cắn xé thức ăn, thứ hai là do
tranh giành thức ăn giằng xé với đồng loại, điều này sẽ khiến cho thuốc
đông máu thừa dịp len vào. Nếu không đi vào dạ dày phải đợi dịch dạ dày
mới có tác dụng.
Lợi dụng đặc tính này để pha loãng thuốc, chẳng
phải quá vi diệu sao? Quan trọng nhất là, thứ này truyền đi như ôn dịch, từ một thành hai, hai thành bốn, chỉ cần Khải Ngạc ăn thi thể đồng bọn, sẽ bị trúng độc mà chết, mà Khải Ngạc chết càng nhiều, số lượng đồng
bọn ăn phải thi thể có thuốc càng nhiều, đối với hai người uy hiếp sẽ
càng nhỏ. Từ đó, nàng cùng Trường Thiên có thể tránh khỏi họa sát thân.
Trong đầm sâu, âm thanh quay cuồng cùng giãy dụa, còn có tiếng Khải Ngạc gặm
cắn đồng bọn càng ngày càng lớn, giống như bản hòa tấu kinh dị. Nhưng
Ninh Tiểu Nhàn lại cảm thấy, từ khi nàng chào đời đây là những nốt nhạc
tuyệt vời nhất.
......
Không biết qua bao lâu, âm thanh trong đầm ngày một nhỏ, rốt cục lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Nàng một mực vận hành bí quyết dẫn đường, giờ phút này đã khôi phục chút ít
thể lực, cho nên sai Đại Hoàng tránh ra, đi nhanh xuống đường mòn, từ
trong miệng Khải Ngạc rút ra Nam Minh Ly hỏa kiếm
Ghềnh đá vụn im ắng.
Nàng tiện tay lấy hòn đá ném ra xa, ùm một tiếng, rung động lan rộng, lại
không thấy Khải Ngạc nào phản ứng. Ninh Tiểu Nhàn lấy Răng Nanh ra, đi
vào chỗ nước không quá mắt cá chân, cúi người dùng chủy thủ áp trên mặt nước, vỗ lên bọt nước.
Nếu là lúc bình thường, đây chính là tần số sóng để Khải Ngạc mở bữa ăn.
Da thịt toàn thân nàng căng cứng, đã làm xong công tác chuẩn bị. Ai cũng
biết Cự Ngạc có thể từ trong nước lao ra trong nháy mắt, uy lực kinh
người, nhưng khi rình đợi lại cực kiên nhẫn.
Nhưng đợi hồi lâu,
mặt nước tối đen cũng không có nửa điểm động tĩnh. Lúc này nàng mới yên
tâm đem chủy thủ ngậm trong miệng, bước vào đầm nước.
Khi nàng
lấy Oánh Quang thảo ra, khiến cho vùng nước sáng lên, mặc dù đã sớm
chuẩn bị tư tưởng những quang cảnh chung quanh vẫn khiến nàng sợ hãi.
Mấy chục thân thể khổng lồ không trọn vẹn nằm im không nhúc nhích dưới đáy
đầm, không một chút sinh cơ. Đa số Khải Ngạc có động tác cuối cùng là há to miệng, hiển nhiên trước khi chết muốn hớp vài hớp không khí. Trong
số đó, hình thể lớn nhất có chiều cao hơn sáu trượng, gai trên lưng dày
hơn một trượng. Bơi tới gần nhìn như ngọn núi khổng lồ. Hình thể của nó
chính là ưu thế, cự thú như vậy nàng cùng Trường Thiên ở trong nước
tuyệt đối không đấu lại.
Nàng xem thấy cảnh này đáy lòng phát
lạnh, thì ra trong đầm còn cất giấu quái thú lớn thế. May là đường mòn
quá nhỏ, chúng không lên nổi, cũng may bọn họ không có ý định bơi qua
đầm nước, nếu không giờ phút này đã sớm thành thức ăn trong bụng chúng.
Nàng tiếp tục bơi, tìm kiếm con mồi mình muốn.
Thủy vực này rộng lớn, nàng lặn xuống ba lần, nạp thêm dưỡng khí hai lần rốt cuộc mới tìm thấy mục tiêu.
Một con Khải Ngạc đang có quắp
Con Khải Ngạc này nhỏ, cao không tới ba thước, trong quá trình tranh giành
đồ ăn không có ưu thế, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, cho nên nó luôn
ăn cuối cùng, hơn nữa trước đó nó luôn bị mấy con khác khi dễ. Máu đông
trong cơ thể nó không có bao nhiêu, chưa phát huy tác dụng, uy lực của
thuốc lại theo máu trung hòa dần giảm đi tác dụng, đến thời điểm con
Khải Ngạc nhỏ này ăn thì đã giảm bớt rất nhiều, nên lúc này khi Ninh
Tiểu Nhàn tìm được nó thì còn chưa có chết.
Độ ảnh hưởng của dược liệu đã giảm, chính là mức nàng cần. Ninh Tiểu Nhàn mừng rỡ, đem nó lôi lên bờ, tất nhiên là cần có Đại Hoàng giúp sức, đem tiểu Khải Ngạc này
mang lên chỗ tảng đá.
Khi nàng lấy được máu của nó, máu này rất nhanh đong lại mềm dẻo trên tảng đá.
Thời gian quý giá, nàng nhanh tay lột xiêm y của Trường Thiên, đem dược vật
toàn bộ gỡ ra, lại thoa thuốc tê sau đó động thủ. Khi nguy cơ vừa qua
đi, ngay khi nàng xuống nước Trường Thiên không kiên trì được nữa đã
ngủ mê man, lúc này yên lặng mặc nàng định đoạt.
Lần này nàng
dùng thời gian ngắn hơn, tay nghề cũng ổn hơn. Khi kết thúc hết thảy
nàng mang máu đông của Khải Ngạc đặt lên vết thương ở ngực và lưng, rất
nhanh máu của Trường Thiên phát sinh phản ứng, đọng lại.
Quả nhiên hữu hiệu!
Pháp khí của Trầm Hạ có đặc hiệu gây chảy máu, đặc hiệu đông máu của Phệ Yêu Đằng vừa vặn khắc chế lại nàng trung hòa tới tỷ lệ nhất định, vừa tiếp
xúc đã tạo nên hiệu quả, sẽ không làm hại tới người bệnh. Nếu ở Hoa Hạ,
mất máu quá nhiều trong thời gian dài sẽ khiến các cơ quan nội tạng suy
kiệt, may mà nàng dùng linh đan diệu dược của Ẩn Lưu hiệu quả, có thể
tránh được hậu hoạn.
Mệnh của Trường Thiên, có thể bảo vệ được.
Nàng ngồi bệt dưới đất, thở ra thậ dài, lúc này mới phát giác trên mặt đã
ướt. Ninh Tiểu Nhàn đưa tay sờ, hẳn là quá vui mừng không để ý.
Giờ khắc này vừa nghĩ đã muốn ngửa mặt lên trời cười to, rồi lại muốn khóc rống, tư vị trong đó thật khó nói nên lời.