Nếu không phải hai vị chủ nhân còn ở chỗ này, Đại Hoàng đã sớm nhảy lên cây tùng rồi, làm sao còn cố cùng người phân cao thấp?
Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, tung người ngồi dậy, từ trong ngực lấy ra cái
bình nhỏ, đợi khải ngạc lần nữa há mồm liền văng mấy giọt vào trong
miệng nó. Hai tiếng tách tách vang lên đầu lưỡi Khải ngạc hiện lên khói
xanh, chỗ bị chất lỏng dính vào nhanh chóng biến thành màu đen, tan ra
nhanh chóng tạo thành lỗ thủng to, sau đó máu tươi chảy ra. Đây là loại
axit mạnh lúc luyện đan nàng tiện tay luyện chế thêm, mang vào Vân Mộng
Trạch phòng ngừa. Thứ này ngay cả đá tảng cũng có thể làm nát huống chi
là thân thể huyết nhục.
Khải Ngạc bị đau kêu to hai tiếng, vội
vàng ngậm miệng lại, nhưng thứ Ninh Tiểu Nhàn ném tới uy lực vô cùng
lớn, đem cằm nó làm thành một hố, hỗn hợp dịch axit và máu thịt nhỏ trên mặt đất, khiến nó đau tới phát điên. Mặc dù không biết thứ gì làm mình
bị thương nặng, nhưng hiển nhiên không thoát khỏi liên quan tới con mồi
này, vì vậy nó liều mạng lui về phía sau. Đáng tiếc đường phía sau có
đồng bọn chặn lại, nó nhất thời không tiến không lui được.
Đầu
Khải Ngạc này tương đối nhỏ, mới có thể chen lên trên đường mòn. Ninh
Tiểu Nhàn thăm dò nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.
Phía dưới là một mảng đen khôi giáp, sắc trời đã hơi
tối, nàng không đếm được có bao nhiêu, chỉ là nhìn thấy vô số cái đuôi
đang vung lên, đem chỗ nước cạn trên mặt đất chiếm không nhìn ra được
màu sắc, chỉ thấy Khải Ngạc đang xô đẩy lần nhau chen lấn, có con còn bị lật lên nhìn thấy cái bụng trắng.
Nhờ tảng đá ở trên cao, đường
lên lại chỉ có một nên những con Khải Ngạc kia không có lên. Nhưng họ
hàng trên dưới của chúng có biết bao nhiêu con. Nàng không cần suy nghĩ
cũng hiểu, nếu là con mồi bình thường thì dù có nhiều khải ngạc ít con
mồi hơn chúng cũng sẽ không đuổi tới tận cùng không buông. Đáng tiếc tuy mình và Trường Thiên tu vi bị Vân Mộng Trạch áp bức nhưng vẫn là một
thân máu cùng tinh khí khác hẳn người phàm, hơn nữa máu Trường Thiên
chảy vào trong nước, chỉ sợ có pha loãng gấp vô số lần thì những con
Khải Ngạc nếm thử cũng có thể được điểm hóa linh trí.
Những thứ
quái vật này trong nước nếm được ngon ngọt, từ đó nhớ mãi không quên,
ngay cả uy lực của bạo phá cổ cũng không thể khiến chúng bỏ chạy. Chúng
bơi quanh trong nước, không tạo ra một tiếng động, phải cố gắng mới nhìn rõ được. Loại này cùng Huyền Vũ đều chung huyết nhục hải tộc, những con Khải Ngạc này cũng có khát vọng bước lên yêu đồ, vì vậy vô luận như thế nào cũng muốn gặm họ một miếng.
Nàng làm bộ giơ bình lên, Khải
Ngạc bị nát miệng đã nhận biết thứ đồ chơi này cháy trên da thịt, trong
mắt hiện lên sự sợ hãi, không nhịn được thối lui một bước, nhưng lại
không thể tiếp tục lui về, đồng bọn phía sau lại chen chúc muốn nó đi
lên. Nó chậm chạp không tiến, Khải Ngạc phía sau nhịn không được dứt
khoát cắn một ngụm lên cái đuôi của nó. Nó bị đau tới mức muốn quay
người đánh nhau, đáng tiếc đường mòn này đối với nó thực sự quá chật,
ngay cả chỗ để xoay người cũng không có, chỉ có một con đường đi xuống,
nhưng đã bị cản lại.
Đồng bọn phía sau hiển nhiên tính nhẫn nại
cực kém, kêu lên hai tiếng, thấy kẻ đằng trước vẫn như đang đùa bỡn lười biếng, cho nên há to miệng gặm cái đuôi của nó, mới vài miếng đã thấy
xương. Khải Ngạc bị thương trong miệng đau gần chết, cái đuôi lại bị cắn nát nhừ, vốn đi tới không được, lui về phía sau lại không thể. Nó vốn
không phải sinh vật tốt tính gì, bị đau đớn giày vò như vậy, nhất thời
cuồng bạo, liều mạng xông về phía trước.
Đơn giản một ý nghĩ trong đầu nó: Xông lên, cũng không cần chịu khổ nữa.
Ninh Tiểu Nhàn chính là sợ nhất như vậy. Tảng đá chỉ chứa được ba người nằm, với nơi như thế này Khải Ngạc chỉ cần nhào đầu về phía trước là có thể
cắn được hai người. Đầu Khải Ngạc vọt tới với cái miệng mở ra ngậm lại,
tiếng lạch cạch như sấm vang lên, tiếp theo lại hất cái đầu. Nếu không
phải nàng nhanh tay lẹ mắt, đem thân thể Trường Thiên kéo tới, hắn đã bị Khải Ngạc này cắn chân vứt xuống bãi đá phía dưới.
Phía dưới chi chít Khải Ngạc, r hậu quả ơi xuống còn phải nghĩ sao?
Mắt thấy nó công kích không thành, mấy lão Khải Ngạc lớn hơn phía dưới kêu
rống to, lộ vẻ tức giận, Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới hiểu, thì ra là tiểu Khải Ngạc bị trưởng bối bức bách, muốn nó đi lên đẩy người xuống, để
trưởng bối lớn hơn ăn.
Đại Hoàng tức giận rống một tiếng, mắt
thấy đuôi dài của Khải Ngạc vung lên, sắc bén như châm đâm vào trong
mắt, nó nhảy lên lưng Khải Ngạc, hung hăng cắn vào cổ. Cho dù da thịt
Khải ngạc dày, cũng không thể chịu nổi, theo bản năng giãy dụa, nhưng vị trí của nó vốn đã lệch, hơn nữa không gian nơi này nhỏ hẹp, nó vừa
nghiêng người thân thể cũng lệch đi, hơn phân nửa rơi ra ngoài.
Con Khải Ngạc xui xẻo này rơi xuống.
Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi kêu “Đại Hoàng” đầu Chư Kiền này trung thành hộ chủ, hiện tại lại là chiến lực mạnh nhất, nàng cũng không muốn nó bị bầy
Khải Ngạc xé xác ăn.
Kết quả Đại Hoàng cũng cơ trí, trong nháy
mắt Khải Ngạc rơi xuống, nó tung người nhảy lên, hai chân trước sau bám
trên vách đá, nhảy một cái liền lên lại tảng đá.
Nàng lại không thể buông lỏng một hơi, bởi vì con Khải Ngạc tiếp theo đã tới.
Tiếp tục như vậy khi nào mới xong?
Ninh Tiểu Nhàn cắn răng, từ trong ngực lấy ra một quả Bạo phá cổ, hung hăng ném xuống phía dưới tảng đá.
Đùng một tiếng vang thật lớn, ghềnh đá vụn xuất hiện một rãnh to, bốn năm
con Khải Ngạc trực tiếp bị nổ bay cao trên trời, rơi xuống phơi cái
bụng, màu sắc rực rõ, nội tạng cũng rơi ra đất.
Tiếng vang như
thiên lôi đánh xuống. Những con đang bò sát lên đường mòn, lập tức lấy
tốc độ không tương xứng với thân hình, nhanh nhẹn như thằn lằn nhảy khỏi đài, trực tiếp trốn vào trong nước.
Nàng nặng nề thở ra, dựa vào tường ngồi nghỉ một lát mới đưa tay sắp xếp lại đám củi bị Khải Ngạc
làm loạn lên, gom lại một chỗ đốt lửa lại. Hiện nay chỗ này ẩm thấp, ban đêm nếu không có lửa giữ ấm, thương thế của Trường Thiên có thể chuyển
biến xấu.
“Đại Hoàng, ngươi trước hết canh chừng”. Âm thanh của
Trường Thiên truyền tới, Chư Kiền nhất thời ngồi chồm hổm ở lối lên của
đường mòn. Ninh Tiểu Nhàn theo tiếng nhìn lại, lại thấy đôi mắt vàng
cũng vừa lúc nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối
phương là mệt mỏi thật sâu.
Mới vừa rồi Bạo phá cổ làm ra tiếng vang thật lớn, không đánh thức người mới là lạ.
“Tới đây” Trường Thiên khẽ giơ tay, Ninh Tiểu Nhàn liền chuyển tới bên cạnh
hắn, cầm tay của hắn, song ngay sau đó lời của hắn làm nàng kinh hãi
“Máu của ta còn chưa ngừng chảy”
Máu của hắn chưa ngừng? Nàng rõ
ràng đã xử lý vết thương của hắn, đối với thủ pháp của bản thân từ trước tới nay nàng rất tin tưởng, huống chi lại là chữa trị cho Trường Thiên, quả thực chính là lấy ra toàn bộ tinh thần.
Nàng ngay cả thời gian mở miệng cũng không có, nặng nề mở rộng quần áo của hắn, vừa nhìn liền than không ổn.