Đầu tọa kỵ này cũng quá qua loa, thấy phàm nhân xâm nhập thủy vực huyền
vũ liền không nói tiếng nào, trực tiếp xông lên dùng miệng gặm. Nếu nó
có đồng bọn, đám người Ninh Tiểu Nhàn thực khó có thể đối phó.
Dù sao thể tích của yêu quái biển quá mức khổng lồ, hơn nữa nó lại có ưu thế ‘sân nhà’.
Cứ như vậy qua bốn mươi hai nhịp thở, bọn họ rốt cục tới bờ biển, mang theo nước biển từng bước bước lên.
Lúc này bọn họ đã thoát khỏi phạm vi của cuồng phong trên mặt biển, vì vậy
bờ biển yên bình, bọt sóng vỗ nhẹ vào đá ngầm cùng cát mịn, tái diễn
khung cảnh tiếng ca mềm nhẹ, yên bình như ru ngủ, nơi nào thấy nửa điểm
bộ dáng cuồng phong?
Đồ Tẫn đợi tất cả mọi người lên bờ xa xa mới xóa đi trí nhớ của cự cá mập, để nó rời đi.
Đường ven biển quanh co khúc chiết, bọn họ lên đến đất liền chính là một mảnh bờ cát trắng dài, phía sau là từng hàng dừa và cọ cùng các lùm cây. Mọi người hiện tại là thân thể phàm nhân, ở trong biểm nín hơi đi lại gần
bốn mươi phút, hiện tại đã mệt mỏi kiệt sức, ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi
một lát, mới đứng dậy đi vào trong lùm cây.
Sợ rằng ven biển có
hải yêu tuần qua, bọn họ xâm nhập nội địa chừng vài khắc, lúc này mới
chọn bãi đất trống dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi. Đồ Tẫn cùng Khách Xích
Cáp nhanh nhẹn như khỉ, bò lên cây dừa cao lấy xuống mấy trái. Ninh Tiểu Nhàn rút Răng Nanh ra, một đao cắt xuống đưa cho mọi người uống, ngay
cả hai đầu chư kiền cũng có phần. Mỗi người đều uống tới nửa quả dừa,
lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Khi bọn họ còn chưa tìm được nguồn nước nước dừa có thể dùng làm nước uống bổ sung, cùi dừa cũng có
thể ăn, chẳng qua là hiện tại ai cũng không đói bụng.
“Bốp”, một
con muỗi lớn như ngón út lảo đảo đậu xuống cánh tay trắng như tuyết của
nàng, còn chưa kịp hút mày đã bị nàng một phát đánh chết, sau đó nàng
phân phát cho mọi người khu trùng đan, loại thuốc này sau khi ăn vào
bụng, dược lực phát huy thông qua lỗ chân lông, muỗi sẽ không dám tới
gần, nếu không trong rừng rậm rất nhiều sinh vật hút máu mang theo mầm
bệnh.
Nhìn xem ngay cả muỗi vằn cũng to lớn đến kỳ dị, thấy bộ
dáng mọi vật xung quanh, Ninh Tiểu Nhàn biết, sợ rằng bọn họ đã tới hải
vực Nam Cương rồi.
Khách Xích Cáp đi vào trong rừng, tìm ra hai
bó lá ngải cứu để trên đống lửa đốt, sau đó rắc hùng hoàng xung quanh
khu vực nghỉ, để tránh côn trùng và rắn, lại nói “Màn thiên địa thứ ba,
tính cả lần này, Càn Thanh thánh điện mới chỉ trải qua tổng cộng năm
hồi, bản thân ta cũng chỉ trải qua hai hồi, tuy rằng nhìn rõ quy luật
nhưng cũng không phải luôn đối phó được. Chẳng qua vận may những lần
trước mười phần tốt, có một lần thậm chí bị truyền đến đảo nhỏ cách bờ
biển gần, trước khi bị hải yêu phát hiện cùng ta đã bơi tới bờ, khoảng
cách bất quá chừng mười dặm. Lần này …” Hắn cười khổ “Trực tiếp rơi vào
trong gió bão, nếu không phải trên người các vị có kỳ năng, sợ rằng
chúng ta đã sớm táng thân trong bụng cá. Có thể thấy muốn phá được đại
trận, vận may cũng rất quan trọng”
Mọi người đều bơi lặn qua
trong biển, từ dưới nước đi lên, trên người ẩm ước không thoải mái,
nhưng đã hơn nửa đêm, khắp nơi đều đen tối tìm không thấy nước ngọt, mọi người đều ngồi sát vào đống lửa, muốn lửa hong khô y phục trên người.
Ninh Tiểu Nhàn là cô nương, áo ướt đẫm lộ ra đường cong hân thể, vừa lên bờ Trường Thiên đã lấy áo ngoài bao bọc nàng, tránh lộ cảnh xuân.
Hiện tại nàng vừa hong lửa, vừa hỏi Khách Xích Cáp “Hừng sáng, chúng ta tính toán như thế nào?”
Khách Xích Cáp đáp “Cách nơi này hai mươi dặm về phía tây nam có một bộ lạc
nhỏ, bọn họ đều là dân tự do, trước tới nơi đó hỏi thăm chút tin tức về
mộc tinh. Nếu không có, chỉ sợ phải nghĩ biện pháp tới Thất Túc đảo” Hắn thở dài “Phiền toái ở chỗ ngôn ngữ, nói chuyện với dân bản xứ rất khó
khăn, lần trước khoa chân múa tay thật lâu người ta vẫn không rõ ý của
ta”
Đồ Tẫn thản nhiên nói “Không vấn đề”
Khách Xích Cáp ngưng lại, lúc này mới nhớ tới sở trường của hắn.
Mọi người ngồi trong chốc lát, y phục cũng khô, lúc này mới lấy võng đã
dùng từ màn thiên địa đầu tiên ra treo lên, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức
Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt một lúc lâu lại không thể ngủ được, cho nên mở mắt
ra nhìn. Trường Thiên vừa vặn đối diện với nàng, một tay để sau gáy, mắt phượng nhắm lại, thần thái an tường như đang ngủ say.
Nhìn tới khuôn mặt tạo hình như mỹ ngọc, quả nhiên xem bao lâu cũng không chán.
Nàng đang ngẩn người nhìn hắn, dường như bị nhận ra, hắn đột nhiên mở mắt,
kim quang chớp động như thẳng tắp nhìn tới đáy lòng nàng.
Nàng sợ hết hồn, chỉ cùng hắn nhìn nhau một chút, đã cảm thấy đôi mắt hắn đem
thần hồn của nàng hút vào, cho nên không biết sao mặt lại đỏ lên, nhắm
chặt mắt lại không dám nhìn nữa.
Chỉ là như vậy, trên mặt vẫn cảm thấy nóng rát, cảm giác tầm mắt hắn vẫn đặt trên người nàng.Tim cứ như nổi trống, còn ngủ như thế nào? Nàng không thể làm gì khác hơn là xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Nơi này cách biển rất gần, trong gió mát xen lẫn vị tanh mằn mặn đặc trưng
của biển, nàng nghe được tiếng côn trùng kêu khẽ. Nơi xa, sóng biển nhẹ
nhàng vỗ bờ.
Đối với nàng mà nói đây chính là âm thanh quen thuộc như xâm nhập vào linh hồn. Ở Hoa Hạ trước kia, nàng chính là đứa nhỏ
lớn lên trên bờ biển.
Nàng nghe âm thanh đơn điệu một lúc lâu, rốt cục mơ hồ ngủ.
Một mảnh trầm tĩnh, Khách Xích Cáp đứng dậy đi vào trong rừng, lại phát
hiện một đầu Chư Kiền lập tức từ trên cây nhảy xuống đi cùng mình, con
ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm hắn không rời. Hắn cười khổ một tiếng,
biết đây là do người Ẩn Lưu không yên lòng hắn, phái súc sinh này theo
dõi.
Bọn họ rốt cục tiến vào màn thiên địa thứ ba, đa số người tu tiên không dám đứng trên đất, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối
phó … Khách Xích Cáp đã nói qua, ba trăm năm trước, bọn họ lần đầu tiên
theo sổ sách ghi chép của Công Tôn Bộ tới nơi này hơn nữa rất may mắn
mới có thể rời đi.
Mỗi màn thiên địa, nhân vận chính vẫn là Huyền Vũ, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng khác với hai màn trước
chính là lần này cảnh tượng phát sinh tại Nam Cương Thất túc đảo, là chỗ ở của bản thân Huyền Vũ, cũng là nơi nó độ kiếp.
Không sai, một màn thiên địa này chính là Huyền Vũ độ kiếp.
Kể từ ba trăm năm trước theo sổ ghi chép của Công Tôn Bộ Càn Thanh thánh
điện lần đầu tiên tìm được phù vật xuất trận ở màn thiên địa thứ ba, lúc đó rốt cuộc sự thần bí của các màn thiên địa mới được mở ra. Trong thời gian sau đó, Càn Thanh thánh điện tất nhiên cũng tìm lượng lớn tài liệu mới có thể biết được cảnh tượng này chính là ở phía nam của Nam Chiêm
bộ châu, là lãnh địa của Huyền Vũ.
Càn Thanh thánh điện cùng Âm
Cửu U vẫn duy trì liên lạc mật thiết, vì vậy không khó có được thông tin thời gian Huyền Vũ độ kiếp từ yêu nhân này, từ đó cũng biết được thời
gian màn thiên địa thứ ba phát sinh, cách xa màn thứ hai khi phát sinh
cuộc chiến ở Thổ Hợp Cốc, thời gian thực tế ít nhất cũng hơn ba nghìn
năm. Huyền Vũ là hệ kim và thổ, pháp khí bổn mạng là Sơn Hà Trận, lại
được thiên đạo ban thưởng, khi đó với nhanh chóng tu luyện tới độ kiếp
tiền kỳ đại viên mãn.
Sau khi thuận lợi độ kiếp Huyền Vũ mới mở
ra Thông Thiên chi đạp, sau đó tấn chức tiên cảnh, chân tiên chi cảnh
cuối cùng đạt được vị trí một trong bốn thần thú.
Thất túc đảo
của hải vực Nam Cương hình thành từ bảy ngọn núi. Hình dáng và vị trí
giống như bắc phương thất tinh túc hơn nữa lại linh khí bức người, cho
nên Huyền Vũ chọn làm lãnh địa của mình, cái này cũng giống như Ba Xà
lựa chọn rừng rậm phía tây, cùng là chiếm núi xưng vương.
Thất
túc đảo cách đại lục cũng gần, cách ven bờ biển ước chừng khảng mười dặm hải trình. Bất quá nơi đó là cấm địa của phàm nhân cùng man tộc, trên
đảo có thủ hạ của Huyền Vũ canh tuần, một khi lên đảo chính là giết
không cần hỏi. Vì vậy khi bọn họ tiến vào màn thiên địa mới cho dù gió
biển nổi lên cấp mười hai cũng không dám hướng tới nơi đó bơi lại, ngược lại bỏ gần tìm xa, tìm cách tới đại lục ven biển phía bắc.
Ở màn thiên địa thứ hai, người tu tiên nhất định có thể lẫn vào trong làng
xóm của phàm nhân. Nhưng trên thất túc đảo cơ hồ không có con người tồn
tại, người tu tiên một khi đặt chân lên thì không xác gì bọ chó trên đầu hói … rõ ràng muốn bị đánh chết. Nhưng nếu bọn họ bằng thân thể phàm
nhân có thể hoành hành trên thất túc đảo mà không bị phát hiện thì quả
thực chính là vũ nhục năng lực cùng trí tuệ của yêu quân Huyền Vũ. Cái
này so với khoảng thời gian trước khi Trường Thiên rời Thần Ma Ngục,
rừng rậm Ba Xà phong bế mấy nghìn năm, loài người không thể vào được có
cùng một đạo lý.
Như vậy theo ý tứ của Khách Xích Cáp, trước hết
bọn họ tới làng xóm của phàm nhân gần đó tìm hiểm tin tức của mộc tinh,
nếu có thể tìm được thì còn cần thiết tới Thất túc đảo sao?
......
Phía đông vừa tảng sáng, bọn họ lên đường, thuận tiện xóa đi dấu vết trên đất.
Trải qua ba canh giờ nghỉ ngơi hồi phục, tinh thần của tất cả mọi người được phục hồi, ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận không ít. Khi màn thiên địa
thứ hai dần qua đi, di chứng thân thể người phàm bị xung kích của thiên
họa khiến bị thương, hôn mê dần hồi phục thì màn thiên địa thứ ba cũng
tới. Như vậy cần nhanh tĩnh dưỡng, một giấc ngủ tốt chính là cách trị
liệu tốt nhất.
Khách Xích Cáp phân biệt phương hướng một chút,
lại dẫn mọi người dọc theo đường ven biển, dưới sự che chở của rừng núi
đi về phía tây nam.
Tối hôm qua khi bọn họ lên bờ, sắc trời đen
nhánh, cũng không thể cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hiện tại
tinh tế nhìn lại, cảnh tượng ven biển mười phần phong tình. Sau khi bỏ
lại bãi cát trắng, hiện tại bọn họ đi tới bãi đá san hô, trên bãi đá có
những vũng nước lớn nhỏ, chỗ sâu nhất cũng vượt quá một trượng, chỗ nông lại chỉ có mấy tấc.
Ninh Tiểu Nhàn từ nhỏ lớn lên bên bờ biển,
chỉ nhìn địa chất liền hiểu tại sao loài người lại chọn cư ngụ tại đây.
Đoán chừng do tác dụng của muối biển và hải sản. Ven biển thì muối làm
chủ, thổ nhưỡng tại đây cằn cỗi, hoa màu tất nhiên không mọc được. Cho
nên nhân loại ven biển muốn lấp đầy cái bụng thì không thể hoàn toàn dựa vào nghề nông, lựa chọn tốt nhất chính là lấy nguồn cung từ biển.