Vô số đại thụ đổ, bị bẻ gãy, mặt đất vốn dạt dào sinh cơ bị tàn phá gần như không còn gì.
Cả Thổ Hợp Cốc hoá đất khô cằn.
Tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung tới trung tâm Thổ Hợp Cốc.
Không thấy Thổ Hợp bộ lạc.
Từ vị trí ban đầu, chỉ còn lại lốm đốm những hố lớn, lớn nhất như hình
tròn, từ chỗ bọn họ nhìn xuống lại không thấy đáy, nhìn ra độ sâu ít
nhất hơn ba mươi trượng. Cái hố này từ nơi đóng quân tới phía nam rừng
rậm, có thể thấy được hành trình của thiên thạch thế nào.
Thiên thạch rơi lả tả khắp Thổ Hợp cốc, đa số vẫn còn màu đồng đỏ, hiển nhiên nhiệt độ vẫn cao doạ người.
Trong không khí, khói xám trắng cuồn cuộn lên xuống, từng tảng rừng rậm bắt
lửa, đang thiêu đốt mãnh liệt. Có thể nghĩ ra, Những người ở chỗ Thổ Hợp bộ lạc đánh sống đánh chết với man nhân, những yêu quái này một khắc
đụng phải thiên thạch chỉ có thể bị nổ tung biến thành hơi nước, cho dù
là cầm yêu bay trên trời hay trốn chạy dưới đất cũng khó tránh khỏi kiếp số này. Cho dù cách xa nơi đó, khả năng sống sót chỉ sợ cũng không
nhiều, ngay cả đại lực kim cương vượn nằm ngoài cửa động bọn họ trốn, bị sóng xung kích đánh tới cũng hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Thổ hợp cốc lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Lúc này, mọi người lại nghe phía sau phát ra tiếng hét mang tính uy hiếp,
quay đầu lại, Tạ Hoàn Lang chẳng biết đã rời khỏi chỗ mọi người đứng từ
khi nào, cách mọi người ít nhất ba bốn trượng, hơn nữa từ trên mặt đất
nhặt lên một khối đá màu đen.
Khách Xích Cáp sửng sốt, sau đó giận tím mặt “Tạ Hoàn Lang, tên tiểu nhân bất lương này”
Ninh Tiểu Nhàn thoáng nhìn tới, đã biết vật trên tay Tạ Hoàn Lang là cái gì, chắc là một mảnh của thiên thạch, cũng chính là phù vật cần thiết để
thoát khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Đoán chắc là do lúc nổ tung, vừa vặn có
một khối rơi chung quanh đây. Có lẽ hắn nhớ được vị trí nó rơi xuống,
hiện tại thừa dịp mọi người không chú ý liền đi nhặt lấy.
Vật này đại khái vẫn rất nóng, Công Tôn Triển ngửi được mùi thơm như mùi thịt
nướng, nhưng Tạ Hoàn Lang vẫn nắm mảnh đá trong tay miết trong lòng bàn
tay, máu huyết nhất thời thấm ra, màu đá đen nhanh chóng bị màu máu đỏ
tươi bao phủ. Khách Xích Cáp còn đang mắng mỏ đã thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười châm chọc.
Nhưng nụ cười đột nhiên ngưng lại, da thịt trên mặt vặn vẹo, thân thể rũ xuống, tựa như nhận được thống khổ thật lớn.
Tiếp theo trong nháy mắt, thân hình hắn biến mất tại chỗ. Ai cũng hiểu được, kẻ này đã xuất trận. Đám Trường Thiên nhanh nhất cũng phải tới khi màn
thiên địa thứ ba kết thúc, cũng tức là mười hai canh giờ sau mới có thể
xuất trận, hắn có đầy đủ thời gian để rời Vân Mộng Trạch, tránh đi xa.
Ninh Tiểu Nhàn dò xét hắn thản nhiên nói “Ngươi rất hâm mộ hắn, cũng rất hận hắn đi?”
Tạ Hoàn Lang xuất trận, đối với hắn là bất lợi nhất. Lão tiểu tử đó sau
khi ra khỏi trận, còn không hãm hại hắn một phen sao, nói không chừng
còn nói Khách Xích Cáp hắn phản bội tông phái theo địch, vậy chẳng phải
bị cắn ngược một miếng. Bị hắn ác nhân cáo trạng trước, cao tầng trong
phái có ấn tượng rồi, sau khi Khách Xích Cáp ra ngoài muốn minh oan cũng khó khăn. Dù sao thủ hạ hai người dẫn vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận đều đã
chết, ai thay bọn họ làm chứng, nói đúng sai?
Dưới tình thế cấp
bách, ánh mắt hắn không khỏi loạn chuyển, muốn nhìn một chút xem phụ
cận còn tàn dư của thiên thạch nào có thể lấy tới tay. Có cùng ý nghĩ
với hắn còn có Công Tôn Mưu, chẳng qua thứ nhất do vận may không tốt,
chung quanh chỉ có một miếng đá đã bị Tạ Hoàn Lang lấy đi rồi, thứ hai
ánh mắt người khác lại cực kỳ bất thiện, mơ hồ đem hai người vây lại
trung tâm.
Khách Xích Cáp cũng là kẻ khôn lanh, hiểu được không
thể làm một màn giống Tạ Hoàn Lang vừa rồi, không thể làm gì khác hơn là vung hai tay, cười khổ một tiếng.
“Cũng không cần lo” Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cười “Hắn mặc dù ra khỏi trận, cũng sống không được bao lâu”
Khách Xích Cáp lấy làm kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo mấy phần kinh nghi, lại nghe nàng giải thích “Ta đã hạ Hủ Tâm cổ trên người Tạ
Hoàn Lang, khi hắn trộm trốn khỏi đại trận, ta đã trước một bước hạ
lệnh. Dù sao thì sau khi hắn ra khỏi trận ra cũng không có cách khống
chế sâu độc. Đáng tiếc động tác của hắn quá chậm, trước khi hắn biến
mất, ta đã phát động Hủ Tâm cổ gặm cắn trái tim hắn. Đây là cổ thuật đã
trải qua huấn luyện, chỉ cần sâu độc còn sống, sẽ đem mệnh lệnh của chủ
nhân thi hành”
Nói cách khác, Tạ Hoàn Lang mặc dù trốn ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận, Hủ Tâm cổ cũng sẽ đem trái tim hắn gặm sạch. Hơn nữa từ Hồng Cốc tới cửa Vân Mộng Trạch, chỉ sợ có cưỡi Chư Kiền thì cũng cần
một hai canh giờ mới đủ. Tức là nói, Tạ Hoàn Lang chết chắc, trừ khi Càn Thanh thánh điện có kỳ nhân, có thể đem Hủ Tâm cổ trong trái tim hắn
trục xuất ra ngoài.
Nghe nàng nói như vậy, Khách Xích Cáp thở
phào nhẹ nhõm. Nếu như Tạ Hoàn Lang rời khỏi đại trận sẽ chết, như vậy
sẽ không có cơ hội cáo trạng hắn với bên trên; trên trán Công Tôn Triển
thấm ra mồ hôi lạnh, hy vọng tiểu cô nãi nãi này hảo hảo bảo vệ tính
mạng, tránh cho mình cũng bị vạ lây.
Lúc này từ các phương hướng trong rừng rậm người tu tiên lục tục đi ra tìm kiếm tàn tích của thiên thạch trên mặt đất.
Thật ra ở màn thiên địa thứ nhất đối với người tu tiên mà nói, chỉ cần rời
khỏi chỗ có Man tộc, tiến vào trong rừng như vậy nguy hiểm giao đoạn đầu cũng qua đi, phía sau chỉ cần cẩn thận một chút hẳn có thể bảo vệ tính
mạng.
Trong màn thiên địa thứ hai, người có kinh nghiệm sẽ tìm
chỗ thích hợp tị nạn tránh thiên thạch, đợi thiên tai qua đi lại tìm
kiếm vật xuất trận, nhưng đa số mọi người đi lại tập tễnh, hiển nhiên
màn thiên thạch va chạm vừa rồi đã khiến họ chịu chút tổn thương.
Mặc dù tràng diện Thổ Hợp cốc có nhiệt độ cao kinh người, nhưng động tác
của họ cũng nhanh, bởi vì có thể từ trong vụ nổ sống sót tất nhiên phải
là yêu quái cường đại hoặc man tộc, ví dụ như Huyền Vũ, nếu như chờ họ
hồi thần, những người phàm yếu ớt như họ có khác gì kiến hôi?
Ánh mắt mọi người trên lưng núi cũng nhịn không được nhìn về một mảnh vùng lầy phía đông.Vùng lầy đã hoàn toàn cứng lại, một lần nữa biến thành vùng đất bằng phẳng
kiên cố. Vùng đất cao nổi lên do Huyền Vũ cũng không thấy.
Trường Thiên đột nhiên nói “Nó trốn vào dưới đất”
Lúc vụ nổ xảy ra, Huyền Vũ tận dụng thiên phú hệ thổ nhanh chóng chìm vào
dưới lòng đất, cho nên sóng sung kích tạo thành thương tổn với nó thấp
hơn cho phàm nhân.
Mà trên mặt đất bằng của vùng lầy đột nhiên
xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó những cánh tay vươn lên, một số người
nhảy lên mặt đất.
Có yêu quái, có man tộc, là những người mới
trước đó trong phạm vi bị Huyền Vũ vùi lấp, vây trong đầm lầy. Bọn họ
cũng coi như trong họa gặp phúc, khi bị chôn dưới đất vừa vặn tránh được thiên tai tàn sát, mang về được cái mạng. Huyền Vũ đã rời đi, vùng lầy
biến thành đất rắn sẽ không trói buộc được họ.
Sau khi thoát
khốn, cảnh tượng bên ngoài khiến họ khiếp sợ, nào còn tâm tư tiếp tục
chiến đấu, tự mình nhìn mấy lượt, tan cuộc thôi.
Đến lúc này,
tình cảnh của người tu tiên là xui xẻo nhất, những yêu quái đang đầy
bụng tức giận không tìm được nơi trút, thấy những phàm nhân bên cạnh
rãnh đất Thổ Hợp cốc liền tiến đến, nhảy vào trong bắt lấy người gặm
cắn.
May là tới lúc này, số lượng người tu tiên còn sót lại sau
màn thiên địa thứ hai rất ít, bị hành động của yêu quái làm cho sợ hãi,
động tác tìm kiếm trong tay càng nhanh.
Lực chú ý của đám người Ninh Tiểu Nhàn lại ở hố sâu Thổ Hợp Cốc.
Trong đáy hố khổng lồ kia, tựa như có vật thể màu đen đung đưa, sau đó lại không thấy nữa.
Nếu không sai, đó hẳn là Huyền Vũ. Nó lợi dụng thuật độn thổ tránh né tấn
công của thiên thạch, sau đó lại thuận thế độn thổ tới đó, kiểm tra xem
cái gì vừa mới tạo thành hố đen này.
Vô luận đối với yêu quái nào mà nói, tràng diện thiên địa xung động lớn như vậy là cực kỳ hiếm thấy, Huyền Vũ hiếu kỳ cũng là hợp lý.
Khách Xích Cáp nhẹ nhàng hít vào một hơi “Màn thiên địa thứ hai sắp kết thúc rồi”
Như để xác minh lời hắn nói, ước chừng ba mươi hơi thở sau, sương mù trắng dày đặc đột nhiên từ bốn phương tám hướng tràn tới.
Xem ra, hài cốt Huyền Vũ sau khi chết đi được để ở chỗ khá đắc địa.
Mọi người chặt chẽ đứng một chỗ, e sợ bị tách ra ở màn thiên địa tiếp theo. Khách Xích Cáp biết rõ màn thiên địa tiếp theo hiểm ác, một mình một
người đích thị là chết càng nhanh, cho nên cũng chặt chè dựa sát vào.
#####
Sương mù dày đặc chậm rãi tản ra, thiên địa chuyển đổi kết thúc.
Màn thiên địa thứ ba mở ra.
Một màn thiên địa này trực tiếp xảy ra ở chỗ Thổ Hợp bộ lạc, lần này, ngay
cả cơ hội đặt chân trên đất cũng không có. Sương mù vừa tan đi, mọi
người thấy dưới chân mềm nhũn, sau đó ngạc nhiên phát hiện, mình ngâm
trong nước.
Gió thổi tới, mọi người vừa ngẩng đầu liền thấy tường nước cao ít nhất 6m đập tới.
Nàng nghe thấy Đồ Tẫn hung hăng mắng một tiếng “Xui xẻo”
Sau đó, đầu sóng cao hướng họ đập tới, Trường Thiên mới vừa vặn nắm lấy tay nàng, sóng lớn đã cuốn toàn bộ họ đi.
Mặc dù nàng đã hít sâu một hơi, cũng không chú ý uống vào một ngụm. Nước vào mặn chát, chính là nước biển.
May mắn trong sáu người có hai thú thủy tính không tệ, mặc dù bị sóng lớn cuốn đi nhưng vẫn nhanh chóng bơi lên.
Lúc này nhìn hoàn cảnh chung quanh mới phát hiện vận khí bọn họ thật không
tốt. Một màn này vừa qua, trên trời lại xuất hiện gió lốc bầu trời đầy
mây, không chỉ gió mạnh mà bọn họ còn bị đưa tới vị trí trung tâm xoáy
nước.
Trên đại dương bao la, mấy tia chớp xuất hiện như ngân
long, sau đó tiếng sấm đinh tai nhức óc truyền tới. Cuồng phong trên
biển nhấc lên sóng to gió lớn, cao ít nhất gần ba trượng, hơn nữa có dấu hiệu ngày một cao lên.