Nàng thở dài, trong lòng
biết rõ dù chính mình cũng không có cách nào thay đổi được quyết định
của Trường Thiên, cho nên trừng đôi mắt đẹp, lui mà cầu rồi nói: “Vậy
thì bỏ đi, vô luận là có thể bắt được Mộc Chi Tinh hay không thì chúng
đều sẽ đợi đến trước khi kết thúc đệ tam mạc thiên địa thì xuất trận!”
Thiên kiếp nghe thì rất xa xôi, nhưng mà sau đệ tứ mạc thiên địa thì chưa
từng nghe thấy có người có thể còn sống đi ra, nàng lại không muốn để
cho Trường Thiên mạo hiểm như vậy.
Trường Thiên nghe ra ý kiên
quyết trong giọng nói của nàng, mỉm cười: “Được.” Quay đầu lại hỏi Khánh Xích Cáp, “Còn có chuyện gì chúng ta nên biết nữa hay không?”
“Có. Đây là hoài nghi của Công Tôn Bộ tiên sinh.” Khánh Xích Cáp thở ra một
hơi thật dài nói, “ Những thứ mà chúng ta lấy được từ Cố Ẩn Sơn Hà Trận, trừ phi là bảo vật còn sót lại của các tiền bối thì những thứ khác
không thể mang đi. Như vậy, Mộc Chi Tinh thì sao đây? Còn có, người và
vật ở trong mỗi một mạc thiên địa đều phải đợi đủ mười hai canh giờ mới
có thể thay phiên, vì sao Mộc Chi Tinh lại có thể biến mất sớm hơn? Quan trọng nhất là, trong mỗi một mạc thiên địa đều có đại yêu tồn tại, bọn
họ không giống với các tu tiên giả từ bên ngoài đến, không hề bị mất đi
pháp lực, nhưng chẳng lẽ bọn họ không gặp được Mộc Chi Tinh sao? Nếu có
thể thấy được, vậy thì tại sao ngay cả bọn họ cũng không bắt được nó
chứ?”
“Cho nên, Công Tôn tiên sinh cho rằng, giữa Mộc Chi Tinh và Cố Ẩn Sơn Hà Trận, có lẽ tồn tại một chút liên hệ. Đáng tiếc hắn chưa
kịp tìm ra điểm then chốt bí mật trong đó thì mất tích rồi.”
Mọi
người đều trầm mặc. Kết luận nghe luôn nhẹ nhàng linh hoạt như thế,
nhưng mà năm đó Công Tôn Bộ đã làm thế nào mà lại phát hiện ra điều dị
thường của Mộc Chi Tinh từ trong từng mạc thiên địa, từ ngàn vạn sự việc xảy ra, rồi lại có thể đem nó cùng với điểm then chốt bí mật của Cố Ẩn
Sơn Hà Trận liên hệ cùng một chỗ? Hắn đã hao phí bao nhiêu tâm huyết?
Cuối cùng vẫn là Trường Thiên hạ lệnh: “Nghỉ ngơi hai canh giờ, một mạc thiên địa này sắp kết thúc rồi.”
Nếu nói đệ nhất mạc thiên địa chỉ cần kiểm tra cẩn thận chút là có thể vượt qua được, như vậy khi đến đệ nhị mạc thiên địa, tu tiên giả đã không
phải chỉ lo cho thân mình là có thể an toàn vượt qua nữa rồi, độ khó của nó đã tăng lên, không còn như mức bình thường nữa. Đừng hoài nghi, tiếp theo mỗi khi một mạc thiên địa chuyển đổi, độ khó sẽ tăng lên một bậc
thang, hiện tại điều bọn họ cần làm nhất chính là nắm chặt thời gian
nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, chờ đợi đệ tam mạc thiên địa tiến đến.
Trường Thiên ngồi xuống tựa lưng vào đại thụ, sau đó ôm nàng vào trong ngực mình, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Ngực của hắn kiên cố ôn hòa, dựa vào thoải mái vô cùng. Lúc trước nàng bị
thương, lại phải vội vàng đi theo mọi người mấy canh giờ, thân thể đã
sớm mệt mỏi, cơ hồ là nhắm mắt thì giấc ngủ đã tìm đến tận cửa rồi, nàng còn nhớ mà níu lấy tóc hắn, nhỏ giọng cường điệu lại một lần: “Trước
khi đệ tam mạc thiên địa chấm dứt, chúng ta nhất định phải xuất trận!”
Trường Thiên cầm tay nàng lên để bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái trên đốt
ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, ngữ khí thấp mà ôn nhu: “Được.”
Chuyện giữ chữ tín của hắn rất nổi danh. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới yên lòng,
tựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.
Cho đến sau khi nàng đi vào giấc mộng, Trường Thiên mới duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp của nàng.
Hắn nhìn thẳng về trước thật lâu. Tất cả đều chìm trong yên tĩnh, chỉ có ánh lửa vàng rực đang im lặng nhảy nhót.
***
Hai canh giờ đến rồi, vượn khổng lồ phát ra một tiếng thở rõ to từ trong
mũi. Với tư cách là lính gác, đầu yêu quái này luôn thanh tĩnh.
Trường Thiên đang chợp mắt cũng mở mắt ra, thấy được Ninh Tiểu Nhàn đang ngồi
dậy từ trong lồng ngực hắn, duỗi lưng một cái, cười cười thì để lộ ra
mấy cái răng đều đặn: “Ngủ thật ngon!” Hai gò má hơi hồng, khí sắc rất
tốt, hiển nhiên dưới sự trợ lực của linh dược và giấc ngủ thì tổn thương đã vơi bớt.
Khánh Xích Cáp đã sớm tỉnh lại, nằm ở biên giới cao
điểm ngắm nhìn một lúc lâu, giờ phút này mới trầm giọng nói: “Vừa rồi có một đầu nhện yêu đi qua.”
Nhện yêu thì làm sao? Mọi người quay đầu lại, đều chờ đợi hắn nói tiếp.
“Mấy lần tiến vào đệ nhị mạc thiên địa trước đây, cho đến khi chiến dịch ở
Thổ Hợp Cốc chấm dứt, ta nhớ rõ là không có bóng dáng của bất kỳ đầu
trùng yêu nào xuất hiện trên chiến trường.” Khánh Xích Cáp liếc nhìn
Trường Thiên, “Lúc này đại khái là do chiến dịch nổ ra trước thời hạn,
cho nên thiên địa này cũng có sự điều chỉnh tương ứng?” Hiện tại hắn đã
biết, chính là mấy người trước mặt này cải biến tiết tấu của cả chiến
dịch này.
Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày hỏi: “Kết quả của cuộc chiến sẽ không có bất kỳ thay đổi gì chứ?”
“Sẽ không đâu.” Khánh Xích Cáp nói một cách khẳng định, “Cuộc chiến ở Thổ
Hợp Cốc đã từng phát sinh ở trong lịch sử chân thật. Một mạc thiên địa
mà chúng ta đang trải qua, có lẽ là ở những chỗ chi tiết tỉ mỉ thì có
khác biệt, nhưng kết cục tất nhiên sẽ cố định không thay đổi, nếu không
bản thân mạc thiên địa này sẽ sụp đổ.”
Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi nói: “Vậy cũng có nghĩa là, viện quân của Man tộc cũng phải tăng
thêm.” Cả một chiến dịch đều diễn ra trước, cho nên theo lý luận mà nói, kết quả chiến đấu cũng có thể thấy được rõ ràng từ sớm.Hỏi như vậy thì
vấn đề đã có rồi, đây là một hồi chiến đấu đến cuối cùng cũng không thể
phân ra thắng bại, đệ nhị mạc thiên địa sao có thể không căn cứ mà bịa
đặt ra một người thắng chứ?
Đây chính là nguyên nhân Khánh Xích
Cáp thấy được một yêu chủng hoàn toàn mới – để duy trì kết cục cuối cùng không thay đổi, đệ nhị mạc thiên địa chỉ có thể khiến cho hai bên trong cuộc chiến Thổ Hợp Cốc tiếp tục tăng binh. Nói tương đối, một bên phía
Man tộc nói không chừng cũng xuất hiện tiếp viện hoàn toàn mới, nếu
không đã sớm bị Yêu tộc đánh bại tan tác rồi.
Tạ Hoàn Lang đành
giới thiệu: “Có một lần, chúng ta nằm ở biên giới phía tây rừng nhiệt
đới, nhìn ra xa thấy được tình hình chiến đấu trong bộ lạc Thổ Hợp. Khi
đó yêu quái đã đột nhập vào tường cây, chỉ là cửa lớn của bộ lạc giống
như Đoạn Long Thạch, trong khoảng thời gian ngắn không thể mở ra được,
cho nên đám yêu quái bọn họ muốn trèo qua tường cây để vào trú địa
trước, vì vậy cho nên Man tộc cũng có được chút ít thời gian giảm xóc.
Nếu bàn về chiến lực riêng lẻ: thủ đoạn công kích của những Man nhân này chỉ có một, xa không bằng được với Yêu tộc. Nhưng mà Man nhân trời sinh có tính bưu hãn, ở đây có hơn một ngàn năm trăm người, ngoại trừ trẻ em tuổi nhỏ, ngay cả phụ nữ và người già đều có thể ra trận, cho nên chiến lực có thể đạt đến hơn một ngàn ba trăm người, như vậy sự đối lập về
nhân số của hai bên là ba đối một mới miễn cưỡng đánh ngang tay. Chúng
ta đứng ở cách xa vạn dặm, tuy ánh mắt bị tường cao ngăn cản, nhưng lại
có thể nghe thấy trong trú địa luôn truyền ra tiếng gào thét thê lương,
thấy được máu tươi không ngừng chảy xuống từ trên tường cây.”
Ở
nơi mà bọn họ không nhìn thấy được, cuộc chiến diễn ra đằng sau tường
cây lấp kín kia, lại thảm thiết như thế nào chứ? Một bên là muốn báo thù rửa hận, một bên thì muốn chém giết yêu quái, bảo vệ gia viên. Nói cho
cùng, đây chính là cuộc chiến sinh tồn trần trụi mà tàn khốc.
“Sau đó hai bên cũng đều có tiếp viện đuổi dến, có lẽ bộ lạc Thổ Hợp cũng
phái người phá vòng vây, chạy đi xin giúp đỡ với một bộ lạc hữu hảo nào
đó, như vậy sau khi chém giết được mười một canh giờ, vẫn thạch mới từ
trên trời giáng xuống, biến trú địa thành một nơi hỗn độn hư không, đồng thời cũng đốt sạch vùng rừng nhiệt đới phía nam.”
Bọn họ đã ở
trong đệ nhị mạc thiên địa đủ mười canh giờ rồi, tức là muốn nói, tối đa chưa đến hai canh giờ nữa là đến thời khắc chuyển giao trời đất. Ninh
Tiểu Nhàn nhịn không được hỏi: “Vậy rốt cục phù vật của đệ nhị mạc thiên địa là cái gì?”
“Mảnh vỡ của vẫn thạch.” Tạ Hoàn Lang hất cằm về hướng nam rồi nói, “Sau khi vẫn thạch đụng vào đại địa, thì vỡ tan
thành vô số mảnh vỡ, chỉ cần bôi máu của mình lên một khối trong đó là
có thể bình yên trở về rồi. Cho nên người muốn xuất trận, hiện tại đang
tiến về hướng bộ lạc Thổ Hợp, chờ đợi vẫn thạch giáng xuống. Phong hiểm
cần trải qua chính là, cần phải đến được bộ lạc Thổ Hợp trước khi Huyền
Vũ và những yêu quái, Man nhân khác đến được đó, nếu không ở một khắc
khi Huyền Vũ lấy đi Tốn Kim thì trời đất sẽ chuyển giao.”
Đang nói chuyện thì Trường Thiên đột nhiên quát: “Đừng lên tiếng!”
Mọi người lập tức ngậm miệng lại, chỉ thấy Đại Lực Kim Cương Viên vốn đang
ngồi ở phía sau đại thụ đã đứng lên, lông trắng toàn thân chuẩn bị dựng
thẳng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ: “Man nhân!”
Vừa dứt lời, trong bụi cây trước mắt có hơn hai trăm bóng dáng bưu hãn của Man
nhân xuất hiện một cách quỷ mị, một người cầm đầu thân cao vượt qua một
trượng, trong tay cầm một thanh trường mâu màu đen, xem chất liệu tuy là bằng đá, nhưng mà bên trên lưỡi mâu bén nhọn lại có hắc khí lượn lờ,
lúc nào cũng ngưng tụ thành hình, giống như vô số mặt người đang khóc
thét.
Khuôn mặt người này nhìn qua thì thô kệch như nham thạch,
giờ phút này ngửa đầu nhìn qua Đại Lực Kim Cương Viên đang đứng ở trên
cao điểm, chỉ một ngón tay nói: “Giết!” Man binh sau lưng cùng hô lên,
lao đến như nước chảy!
Tuy thân hình của vượn khổng lồ rất lớn,
sức lực lại vô cùng, nhưng mà Man nhân ngửa mặt lên trời nổi giận gầm
lên một tiếng, thân hình cũng có thể tăng vọt lên, hơn nửa đừng quên
rằng, tinh binh Man tộc ở đây có số lượng quá nhiều, vượn khổng lồ không có nửa điểm phần thắng.
Đại Lực Kim Cương Viên dưới sự khống chế của Đồ Tận lại bình thản tự nhiên không lo sợ, quay đầu nhìn về phía
Ninh Tiểu Nhàn, trong cổ họng nặng nề phát ra một chữ: “Chạy!”
Sau đó, nắm đấm khổng lồ còn lớn hơn thùng gỗ đập bang bang hai cái trên
lồng ngực của mình, phảng phất như là tiếng trống trước khi chiến
đấu,sau đó gào thét một tiếng, chân sau dùng lực, trực tiếp nhảy xuống
khỏi cao điểm, như sao băng nhào về hướng mặt đất phía dưới năm trượng
kia!
Tiếng ầm ầm nổ vang, lúc nó rơi xuống thì mặt đất hiện lên
vô số vết rạn nứt như mạng nhện. Tuy địch nhân tránh né được, nhưng mà
Man nhân trong phương viên năm trượng (16m) đều bị sóng xung kích như
thái sơn áp đỉnh này chấn đến ngã trái ngã phải. Nó thừa cơ duỗi cánh
tay quét qua, ba tên Man binh bị man lực của nó trực tiếp đánh bay ra xa hơn mười trượng!
Thời điểm nó gầm lên thì đám người Ninh Tiểu
Nhàn đã dứt khoát xoay người bỏ chạy. Bây giờ bọn họ là phàm nhân, thân
phận này chính là một sự yểm hộ không thể tốt hơn được nữa, có đại yêu ở bên cạnh, sao Man tộc lại tốn sức đuổi theo một đám nhân loại vô cùng
hèn mọn thế này chứ?
Thế nhưng thành môn thất hỏa (cửa thành nổi
lửa), luôn xảy ra tai bay vạ gió, hai kẻ địch này xưa nay chiến đấu đều
gây ra lực phá hoại vô cùng lớn, bọn họ đứng gần trung tâm cơ bão này
cũng không phải là điều tốt.
Quả nhiên khi bọn họ vừa chạy trốn thì thủ lĩnh Man nhân đã nhìn thấy, nhưng chỉ là nhướn mí mắt, không hề để ý đến nữa.
Đám người Ninh Tiểu Nhàn đã chạy ra xa gần một dặm mới quay người lại dò xét.
Lúc này Đại Lực Kim Cương Viên đã nhổ tận gốc một cây đại thụ, coi đó như
là côn gỗ mà vung đến xé gió vù vù. Lực lượng của yêu quái này thật là
lớn đến kinh người, thủ lĩnh Man nhân nhìn thấy vậy gân xanh trên thái
dương giật giật vài cái, đột nhiên cao giọng quát lớn.
Khoảng
cách giữa hai bên quá xa, Ninh Tiểu Nhàn không nghe thấy rõ tên kia nói
cái gì, nhưng ngay lập tức đã có mười mấy Man binh xông đến. Dáng người
của bọn họ gầy còm, so với vẻ cường tráng phổ biến của Man nhân thì
thoạt nhìn khá nhỏ bé, thậm chí còn không cao bằng nam tử bình thường
của nhân loại, nhưng thân hình của bọn họ lại linh xảo nhanh nhẹn, vượn
khổng lồ vung quét mấy lần đều không đánh trúng được họ, ngược lại bị
bọn họ lấn đến, ra sức cào trên ngực và sau lưng nó.
Lúc này mới
nhìn ra, trên ngón tay của bọn họ là những căn móng tay màu đen sắc
nhọn. Bên dưới da lông của vượn khổng lồ có mọc vảy mịn, chắc chắn như
sắt tinh luyện, cho nên bọn họ chuyên chọn vùng cổ và những vùng có nếp
gấp để ra tay, một trảo chính là một vết máu.