*Tha sơn cho thạch,
khả dĩ công ngọc: nghĩa là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng
ngọc bích, ý chỉ người hoặc một ý kiến nào đó có tác dụng trợ giúp mình
sửa đổi khuyết điểm.
Đừng nói là người bên ngoài, chính bản
thân Huyền Vũ cũng là bởi vì xuất hiện muộn nên mới may mắn thoát khỏi
oanh kích của vẫn thạch, chiếm được tiện nghi.
Đầu yêu quái này
cũng không tính là đến muộn, nhưng mà bầy yêu đã đi vây công bộ lạc Thổ
Hợp, trong rừng này còn đồng bạn nào nữa chứ? Cho nên sau khi nó đến thì tiếng kêu mới tràn đầy mê hoặc như vậy, chờ đến nửa ngày sau cũng không nhận được sự trả lời của yêu quái khác nên có chút lo lắng.
Nếu
cứ mặc kệ mà đi tiếp, thì yêu quái này đại khái sẽ đi về hướng nam,
trong chốc lát là có thể thấy được hiện trường chiến đấu ở phía trước.
Nhưng khóe miệng của Khánh Xích Cáp lại lộ ra vẻ tươi cười, dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía thủ hạ của mình.
Mỗi một đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện đều bị ánh mắt của hắn đảo qua, sau
lưng đều nổi da gà. Quả nhiên, ánh mắt của Khánh Xích Cáp cuối cùng dừng lại trên một người, chậm rãi nói: “Vương Cửu, bình thường ta đối đãi
với ngươi như thế nào?”
Vương Cửu biến sắc, thân thể đều run nhè
nhẹ, nhưng vẫn đáp lại: “Ân trọng như núi! Lúc mười ba tuổi ta vào tông
môn, đàn chủ chiếu cố nhà ta, năm mười lăm tuổi quê nhà có lũ lụt, là
ngài phái người tìm được di thể của phụ mẫu ta rồi an táng.”
Khánh Xích Cáp thở dài nói: “Ngươi còn có tâm nguyện gì không?”
Giọng nói của Vương Cửu chuyển thành nức nở nói: “Đệ đệ của ta chưa từng tu
tiên, năm nay đã tám mươi hai tuổi, tóc bạc răng rụng. Sau này không còn ai trợ giúp hắn, cầu trong tông cho hắn một số bạc…”
Khánh Xích
Cáp ngắt lời nói: “Ta sẽ cho người đón hắn đến ở tại Trấn Trường Thạch
dưới chân núi Thánh Điện, lại cho hắn bốn ngàn lượng bạc. Cho nhiều hơn, không phải là phúc của hắn…”
Vương Cửu chỉ đành thấp giọng nói: “Đa tạ!”
Khánh Xích Cáp liền chỉ về hướng phát ra tiếng rống to kia rồi nói: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi đến làm mồi sống, đem yêu quái này dẫn đến
chỗ của Hám Thiên Thần Quân.”
Vương Cửu lấy một khung nỏ ngắn, dắt theo một đầu Cự Giác Dương (dê sừng lớn) để cưỡi, hai chân kẹp lấy rồi xông ra ngoài.
…
Đám người Khánh Xích Cáo tất nhiên là nấp đi.
Yêu quái cách chỗ của họ của không xa. Ước chừng trôi qua khoảng sáu mươi
nhịp thở, bọn họ lại nghe thấy tiếng rống to kia một lần nữa!
Một tiếng này bao hàm cả kinh ngạc lẫn phẫn nộ, lại không có nhiều đau đớn, hiển nhiên mũi tên mà Vương Cửu bắn ra không đủ để xuyên thấu làn da
của tên kia, nhưng quả thực đã khiến nó nổi giận rồi.
Lúc trước
nghe thấy âm thanh thô bạo của yêu quái này cũng đoán được tính tình bạo tàn của nó. Hiện tại thì tốt rồi, nó không đi tìm người ta gây chuyện,
ngược lại có một phàm nhân cầm vũ khí thấp kém đi công kích nó, nó không tiễn con kiến nhỏ này đến Tây Thiên thì cũng thật có lỗi con kiến kia
đó.
Một lát sau, mặt đất khẽ run lên, ngay sau đó bọn họ đã nghe
được âm thanh gót chân của Cự Giác Dương đạp trên mặt đất, chẳng qua là
lập tức đã bị tiếng vang rung động che mất.
Ở một phía rừng cây,
Vương Cửu cưỡi Cự Giác Dương nhảy đi, không ngừng nghỉ mà chạy về hướng
Chư Kiền rời khỏi. Tuy hắn tự nguyện làm mồi nhử, nhưng đến thời khắc
sống còn, cơ bắp trên mặt cũng không ngừng nảy lên, Khánh Xích Cáp nấp ở sau rừng cây thấy được rõ ràng.
Ước chừng qua được nhịp thở, hai khỏa đại thụ đột nhiên bị đụng gãy, hai tiếng “răng rắc” vang lên, nửa
trên của thân cây bị đánh bay ra ngoài ba trượng, rồi bị những cái cây
khác ngăn lại. Ngay sau đó yêu quái kia liền chui ra từ trong rừng cây.
Tên này thân cao vượt qua bốn trượng (13m), thân hình giống người, lại
khoác một bộ lông màu trắng xõa tung như giáp trụ, càng hiển lộ rõ thân
hình bàng nhiên của nó, khuôn mặt tương tự như vượn khỉ, hàm trước nhô
ra, trên trán có điểm màu lựu đỏ tươi, thoạt nhìn càng thêm dọa người.
Hai cái răng nanh thật dài lộ ra ngoài miệng, mắt nhỏ hung quang bốn
phía, những nơi lộ làn da ra ngoài như khóe mắt, ngực, bụng… thì được
bao trùm bởi những mảnh giáp như là vẩy cá; hai cẳng tay rủ xuống mặt
đất, không ngờ còn dài hơn cả chân sau, hai tay đều có năm ngón, ngón
giữa có màng, khi chạy thì hai bàn tay nắm thành quyền, dùng các đốt
ngón tay thứ ba trụ vững để di chuyển.
Nhìn tư thế di chuyển của
nó, tựa như là một ngọn núi nhỏ ầm ầm chuyển động về phía trước, ngốc
nghếch nói không nên lời. Hết lần này đến lần khác thân hình của nó quá
lớn, mỗi lần nhảy lên đều đạt đến khoảng cách năm trượng (16m), khi rơi
xuống đất vang lên âm thanh ầm ầm, cả rừng rậm cơ hồ cũng chấn động theo đó, tốc độ thực sự là nhanh hơn tuấn mã.
Càn Thanh Thánh Điện
cũng là yêu tông, nhìn thấy hình tượng của yêu quái này đều thầm hô một
tiếng, tốt lắm, lại là Đại Lực Kim Cương Viên (vương đại lực kim cương). Khánh Xích Cáp lại âm thầm kinh ngạc với vận may của mình!
Đại
Lực Kim Cương Viên vốn là một loại yêu quái rất cổ xưa, lực lượng của nó to lớn, thậm chí có thể mạnh mẽ ngăn trở Man Hoang cự tượng (voi lớn ở
Man Hoang), hơn nữa cường độ thân thể vô cùng cứng rắn, ngoài thân còn
bao trùm các mảnh giáp vẩy cá, ở tại thời đại viễn cổ xa như vậy, ngoại
trừ một ít pháp khí bản mạng của số ít các yêu quái thì không có gì có
thể tạo thành tổn thương hữu hiệu cho nó. Hết lần này đến lần khác tên
này còn là tam tê, lại là trời sinh có sở trường với nước, yêu quái hoặc Man nhân bị nó ghi hận cũng sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa tên này
còn có thiên phú “Huyết Liệt”, lúc nổi giận thì lực lượng có thể tăng
lên gấp đôi.
Đáng tiếc từ trước đến nay đầu óc của Đại Lực Kim Cương Viên không quá linh
hoạt. Nếu theo lý giải của Ninh Tiểu Nhàn thì chính là dung lượng não
của nó quá nhỏ, nếu không, rõ ràng là gấp rút đi tiếp viện bầy yêu tấn
công bộ lạc Thổ Hợp, sao lại bị người ta bắn một mũi tên là đã không
quan tâm mà đuổi theo sát, đặt đại sự ở một bên chứ? Có thể thấy được
gia hỏa cơ bắp toàn thân này thật là đơn thuần.
Trong cuộc chiến
Thượng Cổ, loại yêu quái cường lực này với tư cách là người tiên phong
trong quân đội cơ hồ đã chết hết rồi, hiện tại ở Nam Chiêm Bộ Châu đã
không còn Đại Lực Kim Cương Viên huyết thống tinh khiết nữa rồi, chỉ có
trên người các loại yêu quái như Bạo Viên, Thông Tí Viên là còn lưu lại
một bộ phận huyết mạch, dù là như thế thì chiến lực của những yêu quái
này cũng rất cương mãnh.
Vương Cửu cưỡi Cự Giác Dương chạy băng
băng trong rừng, ngược lại bị yêu quái này càng đuổi càng gần. Tất cả
mọi người thay hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, trên mặt đất trong rừng này
toàn là rễ cây to lớn rập rạp, đầu dê kia chỉ cần hụt chân một cái thì
mọi chuyện đều xong rồi.
May mắn loại tình huống này không xảy
ra. Vương Cửu cũng vô cùng cẩn thận, tuy bị vượn khổng lồ truy đuổi càng ngày càng gần, nhưng vẫn không ngã xuống.
Một đuổi một chạy, tốc độ đều vô cùng nhanh, chạy thẳng về hướng Chư Kiền đang đi.
Thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Khánh Xích Cáp rốt cục cũng thư giãn
xuống. Hắn nghĩ hết biện pháp trái kéo phải kéo, chẳng qua là vì đợi mấy tên yêu quái mới đến này lên sân khấu, lại dẫn chúng x thay hắn làm cục đá mò đường mà thôi.
Hắn đã đi qua đệ nhị mạc thiên địa nhiều
lần, hiểu rất rõ một điểm, chính là cuộc chiến ở bộ lạc Thổ Hợp là một
chiến dịch mở, vô luận là Yêu Tộc hay Man Tộc, trong mấy canh giờ giằng
co trong chiến đấu thì luôn có viện quân cuồn cuộn không dứt gia nhập,
tiếp viện của Man Tộc chính là những bộ lạc kết minh khác đến từ bên
ngoài cốc, mà hậu viện của yêu quái chính là đuổi đến lẻ tẻ, lục tục gia nhập, nếu không phải cuối cùng có vẫn thạch rơi xuống cuốn đi tất cả
thì trận chiến này còn không biết sẽ diễn ra trong mấy ngày mấy đêm nữa.
Điểm này cũng nói rõ, rừng rậm phía bắc Thổ Hợp Cốc không phải yên tĩnh an
toàn, còn có yêu quái không ngừng chạy đến tham gia vào tình cảnh này.
Mà những yêu quái này chính là thẻ đánh bạc sau cùng của Khánh Xích Cáp
hắn! Vốn hắn đã tính toán tốt, chỉ cần Công Tôn Mưu có thể bày trận vây
khốn được Hám Thiên Thần Quân, thì căn bản là không cho hắn có thời gian phá giải, lập tức đưa đại yêu quái vào trận giết chết!
Đáng tiếc là chiến dịch của hai tộc Man Yêu xảy ra sớm hơn dự kiến, kế hoạch của
hắn nhất thời bị quấy rầy. Nhưng mà không sao, bây giờ hắn lại một lần
nữa đem lộn xộn chỉnh cho ngay ngắn trở lại, hơn nữa vận khí của hắn vô
cùng tốt, yêu quái bị dẫn đến là Đại Lực Kim Cương Viên, ở trong cuộc
chiến Thổ Hợp Cốc này đều được xưng là yêu chủng có sức lực lớn!
Đây gọi là tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc.
(Trường hợp này là do nghĩa là khi có con vượn yêu này đến thì kế hoạch của tên này hoàn hảo hơn đó.)
Không phải là Hám Thiên Thần Quân đã bố trí bẫy rập, có đoán được hắn sẽ
không dám không theo đến sao? Bây giờ hắn đến rồi, chẳng qua là nhờ đầu
Đại Lực Kim Cương Viên này đi trước mở đường thay hắn thôi. Có lời nói
là nhất lực hàng thập hội (sức lực của một người cũng có thể đánh bại
được tất cả mọi người), lấy tính tình cùng lực lượng của yêu quái này,
bẫy rập mà phàm nhân bố trí làm sao có thể vây được nó? Tựa như mũi tên
kia của Vương Cửu, chỉ làm tăng thêm cơn giận của nó thôi.
Cho dù đối thủ có là Hám Thiên Thần Quân thì sao chứ? Hắn ta đã không hỏi thế
sự hơn ba vạn năm rồi, mà Ninh Tiểu Nhàn bên người hắn tuổi còn quá nhỏ, nghe nói còn chưa đến hai mươi, sự hiểu biết về Vân Mộng Trạch của hai
người này chẳng qua chỉ giới hạn ở những tin vỉa hè, làm sao có thể tinh tường nắm chắc tỉ mỉ từng chi tiết như một người đã tự mình kinh
nghiệm, lý giải sâu sắc về nó như hắn chứ?
Lần này, hắn cũng muốn xem xem địch nhân phía trước cầm đá đập vào chân mình.
Khóe miệng Khánh Xích Cáp chứa vẻ cười lạnh, sau khi thấy một người một vược ở trước đã chạy xa thì mới phát lệnh cho thủ hạ đuổi theo.
…
Công Tôn Triển cưỡi trên người Chư Kiền, nhất thời xuân phong đắc ý.
Mới ở trong lòng hung hăng nhục nhã huynh đệ đồng tộc của hắn, chính là
Công Tôn Mưu được gia tộc coi trọng nhất đó, sao không khiến cho hắn
lòng đầy đắc ý được chứ? Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp như vậy, hắn
vào trận liền nhận ra đây là Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận.
Thời điểm hắn ở trong nhà đi theo phụ thân Công Tôn Bộ thì tuổi còn nhỏ, có một lần nhi tử của nhị bá là Công Tôn Mưu đến lãnh giáo trận pháp, lúc đó coi như
hắn đã dùng qua Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận.
Đối với trận pháp này thì
Công Tôn Bộ khen không dứt miệng, còn lấy ra dạy học cho Công Tôn Triển, gọi đây là một trận pháp tốt hiếm thấy trong số các trận pháp của phàm
nhân.Trong lĩnh vực trận pháp Công Tôn Triển có trí nhớ siêu quần, lại
có phụ thân âm thầm nhấn mạnh như vậy nên đã đem trận pháp kia nhìn ở
trong mắt, lưu vào trong lòng, từ đó về sau đã cân nhắc nhiều lần, rốt
cục để cho hắn nghĩ ra phương pháp phá giải.
Không nghĩ đến mấy
trăm năm sau lại có một ngày, không nghĩ đến ở trong Vân Mộng Trạch xa
mấy mươi vạn dặm, hắn lại đích thân trải nghiệm trận pháp này, thực hiện từng cái phỏng đoán và nghiên cứu lúc trước.
Nói thật ra, Cửu
Quỷ Tỏa Âm Trận cũng không dễ phá giải, nếu là lần đầu vào trận, hắn
thật không nắm chắc. Trận pháp này so với thời điểm Công Tôn Bộ đưa cho
hắn thì đã được cải tiến không ít, ít nhất đã tăng thêm mười loại biến
hóa, đừng nói là phàm nhân, chính là yêu quái có tu vi Vạn Tượng Kỳ trở
xuống mà vào trận thì cũng bị trói tay trói chân khắp nơi, hơi không lưu ý là sẽ bị thương.
Hắn vốn chướng mắt Công Tôn Mưu. Nhưng dưới
tình huống không thể sử dụng linh lực mà có thể bố trí trận pháp lô hỏa
thuần thanh như vậy, đủ để chứng minh người này vẫn có chút tài năng,
Công Tôn Triển đối với vị huynh đệ đồng tộc này ngược lại phải nhìn cẩn
thận.
Về phần Quỷ Vụ Huyết Sát Đại Trận khảm ở bên ngoài kia, tuy là phí chút tay chân, nhưng lại không thắng được hắn. Hai người bày
trận, phá trận đều xuất thân từ cùng một nơi, Công Tôn Triển tất nhiên
biết rõ căn cơ của Công Tôn Mưu, lúc này tỷ thí còn chưa bắt đầu, nhưng
thật ra Công Tôn Mưu đã thua rất thảm rồi.
Đang lúc hắn đắc ý,
đột nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh “lộc cộc” của loại động vật có móng phi nước đại, sau đó lại bị âm thanh vang dội chấn động tập kích.
Công Tôn Triển quay đầu lại nhìn, lúc này kinh hãi đến hồn vía lên mây.
Vương Cửu đánh dê chạy thục mạng, nhưng mà tốc độ của con quái vật như tòa
núi nhỏ sau lưng lại càng thêm kinh người, lúc đang chạy đến gần, những
nơi nó đi qua là một mảnh cây đổ đá nghiêng.