Thế nhưng từ mà ngôn ngữ cơ thể của hai gã nam tử này, mọi người đều có thể xem hiểu: lấy đồ ăn ra.
Giờ phút này trước mặt bốn tu tiên giả này chỉ có hai lựa chọn: hoặc là lấy lương khô ra, phân cho những phàm nhân đói khát này, hoặc là, dùng vũ
lực mở đường,lại khiến cho đám gia hỏa khô héo như quỷ này biết rõ, bọn
họ cũng không phải dễ trêu chọc.
Trong nháy mắt, nam tử trung
niên cầm đầu đã làm ra quyết định, cho nên hai tiếng “bịch bịch” của nắm đấm đánh vào thịt nhẹ vang lên, hai phàm nhân ngăn trở đường đi đã bị
đánh bay ra ngoài. Chẳng qua là những người đói đến váng đầu khác cũng
đã xông lên, đưa tay sờ vào trong ngực của bốn người.
Nam nhân
cũng thôi đi, nhưng nữ tử kia chỉ cảm thấy trên người bị mấy cái tay bẩn sờ tới sờ lui, sờ đến chỗ không nên sờ, lập tức buồn nôn đến hét ầm
lên.
Đây là sợ tình huống phiền phức còn chưa huyên náo đủ lớn
sao? Ninh Tiểu Nhàn yên lặng che tai lại, thẫm nghĩ đây thật sự là đồng
đội ngu như heo a.
Chẳng qua là giá trị vũ lực của ba tên nam tu
vẫn tương đối cao, phàm nhân ở đây thiếu ăn thiếu mặc, thân thể lại suy
yếu, bởi vậy không tốn bao nhiêu thời gian đã bị đánh ngã xuống đất,
mười bốn, mười lăm người còn nằm ngổn ngang lộn xộn, kêu rên không
ngừng.
Hiển nhiên bốn người kia muốn thuận lợi chuồn đi, thình lình có một giọng nói hùng tráng vang lên:
“Đám dân đen kia, dám gây chuyện trên địa bàn của ta sao?”
Âm thanh như giống như là sét đánh, nổ vang khiến tai của mọi người ù ù không thôi.
Ninh Tiểu Nhàn cũng bị giật mình nảy người. Bởi vì một tiếng gầm này hiển
nhiên có trộn lẫn thần thông, có lực lượng chấn nhiếp nhân tâm. Vì vậy
đám người này rất tự nhiên mà tách ra, để lại một lối đi cho chủ nhân
của âm thanh kia.
Nhìn thấy người đi đầu tiên, Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn không được cau mày:
Người này cư nhiên là nữ nhân Man tộc, đầy mặt dữ tợn không nói, cao lớn như
lưng hổ gấu yêu, thân cao gần sáu xích, vòng eo cùng vòng mông cơ hồ là
thô như nhau, từ phía sau lưng nhìn lại, ai cũng sẽ không nghĩ nàng là
nữ nhân.
Nàng đứng giữa sân, tựa như một nửa cột điện bằng sắt,
mặc dù cũng là mặc y phục làm từ da thú, nhưng trên thân lại lõa lồ hơn
phân nửa. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt: hung khí
đồ sộ như vậy thật sự là không đành lòng nhìn thẳng a.
Phía sau nàng ta còn có hai tùy tùng, một người cơ bắp sục sôi, một người lại khô héo thon gầy.
Càng khiến cho nàng kinh ngạc chính là, phàm nhân nhìn thấy Man nữ hùng
tráng này xuất hiện, cư nhiên lại ôm đùi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, ánh
mắt nhìn về phía bốn tu tiên giả có chớp động chút ánh sáng hả hê, vốn
không có người nào dám ngăn ở trước mặt bốn người này, nhưng bây giờ
phàm nhân như là có chỗ dựa vào, bước nhanh đến, vây quanh mấy người kia chật như nêm cối.
Tiếp đó, đã một phàm nhân mặt đầy râu vụn vung tay múa chân, nước miếng tung bay, dùng loại ngôn ngữ khó đọc vừa rồi
kể lại mọi chuyện, bốn tên tu tiên giả tất nhiên sốt ruột, nhưng không
có cách nào chen miệng vào. Chẳng qua là Man nữ cũng có thể nghe hiểu,
không đợi hắn nói xong, đã giận tái mặt nói: “Mang về!!”
Bốn tu
tiên giả này vốn không có ý định dừng lại trong doanh địa, thầm nghĩ đến đệ nhị mạc thiên địa tầm bảo, lại thừa dịp đại chiến mà đi vào trong bộ lạc tìm phù vật trở về.
Giờ phút này có chuyện ngoài ý muốn xảy
ra, còn có thể nói gì, tất nhiên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, bởi vậy nháy mắt ra dấu với nhau, bước chân xông về phía trước.
Hai
tu tiên giả ở trước dùng khuỷu tay đánh quyền, cường hành mở đường. Lực
lượng của bọn họ đầy đủ, phàm nhân chặn đường bọn họ bị đâm cho ngã trái ngã phải. Nữ tử trong đội ngũ có một thân công phu tinh xảo, nhẹ nhàng
khéo léo giẫm lên bả vai của mấy nam nhân, đảo mắt đã nhảy ra trước được bảy, tám trượng. Tuy tình thế khẩn cấp, nhưng bọn họ cũng biết được,
không thể lộ ra binh khí để phân cao thấp với mấy phàm nhân trước mắt,
nếu không khi vũ khí không thuộc về thời đại này xuất hiện thì chỉ sợ
kết cục của mấy người mình có thể đáng lo rồi.
Chỉ trong thời gian mấy hơi như vậy, bọn họ cũng sắp đột phá vòng vây
Lúc này đại hán đứng sau lưng Man nữ mới hừ nở nụ cười một tiếng, đi lên
trước, xương cốt toàn thân nổ răng rắc một trận. Ngay lúc Ninh Tiểu Nhàn cho hắn sẽ xuất ra một đại chiêu gì đó, thì một giây sau vị nhân huynh
này lại dồn mông về phía sau, làm một tư thế ngồi xổm xuống, sau đó –
dùng sức giậm chân, nhảy lên khỏi mặt đất!
Cú nhảy này, cao
khoảng chừng bốn, năm trượng, trực tiếp bay qua bức tường người, ầm ầm
nện ở trước mặt mấy tu tiên giả! Hắn nhân cao mã đại, tính cả trọng lực
gia tốc lúc rơi xuống, cả mặt đất đều bị thể trọng của hắn ép đến rung
động lắc lư không thôi.
Đầu của Ninh Tiểu Nhàn tựa vào trong ngực Trường Thiên, run run không ngừng. Người bên ngoài tưởng rằng nàng đang sợ hãi, cũng chỉ có Trường Thiên mới biết nha đầu này đang nín cười,
véo nhẹ lên cổ nàng nhắc nhở, nhưng khóe miệng của chính mình lại yên
lặng cong lên.
Không trách nàng cười đến khoa trương như vậy,
thân thể của đại hán này bày ra hình thức như trâu điên, nhưng lại có
động tác như ếch xanh: ai có thể tưởng tượng được tràng cảnh một con
trâu nhảy lên trời chứ? Vị trước mắt này làm được đó. Trường Thiên thấp
giọng nói: “Lúc này có rất nhiều thần thông pháp thuật chưa hình thành,
dùng ra đều rất thô lậu.”
Bọn họ đương nhiên biết rõ, đại hán này ngưng tụ sát khí đến hai chân mới có thể nhảy cao đến vậy. Nhưng cách
dùng thô thiển thế này, đặt ở trong mắt Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn
thật sự là trăm ngàn chỗ hở, Trường Thiên thì đừng nói rồi, Ninh Tiểu
Nhàn tự nghĩ nếu như có thần lực thì…, chí ít có hơn năm mươi loại
phương thức dùng lực vượt trội hơn hắn nhiều, ít nhất nàng không nhảy
cao được như vậy – ngoại trừ có hiệu quả truy cầu thị giác như là một cú nhảy về trước của người khổng lồ xanh, vì như vậy sẽ lãng phí đại lượng thần lực, không thể nghi ngờ là không có lợi nhất. Huấn luyện của
Trường Thiên đối với nàng ở gia đoạn Độ Kiếp tiền kỳ, một mực đều thiên
về kỹ xảo tinh tế tỉ mỉ, mà cảnh giới tăng lên, sự dựa vào việc thành
thạo về mặt kỹ xảo càng tăng.
Chẳng qua lúc đại hán này rơi xuống đất không có việc gì, đã nói rõ gân cốt của hắn cũng được sát khí rèn
luyện cường tráng rồi, nếu không với thân thể của người thường mà rơi
xuống từ độ cao tương đương với lầu bốn, không phải bán thân bất toại
thì ít nhất cũng là gãy xương nát bấy a.
Mà mấy tên tu tiên giả đối mặt với hắn lại cười không nổi.
Mức độ sử dụng lực lượng của kẻ này còn ở vào giai đoạn nguyên thủy, đặt ở
trong mắt bọn họ đều sơ hở chồng chất, nhưng có câu nói “nhất lực hàng thập hội” (*) đặt ở trong tình huống này thật quá phù hợp. Phải biết, tu tiên giả ở chỗ
này chỉ có sức lực của phàm nhân, mà đại hán Man nhân này lại không bị
loại trói buộc này, có thể hoàn toàn phát huy mười phần chiến lực của
mình. Thân hình như nửa cây cột điện bằng sắt của hắn từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi xuống trước mặt một tu tiên giả, hai người gần nhau
đến nỗi hai cái mũi dán sát vào nhau.* Nhất lực hàng thập hội: sức lực một người có thể dàn áp được cả mười
người. Ở đây có ý là chỉ một Man nhân này nhưng có thể đối phó cả nhóm
người.
Trong nháy mắt tiếp theo, nắm đấm còn lớn hơn cái bát đã mang theo âm thanh rét lạnh của gió tiến đến, “bịch”một cái đánh lên trên bụng của hắn, loại chấn động lặng yên trong nội tạng khiến cho
người bên ngoài cũng phải biến sắc.
Sau đó tu tiên giả này giống
như những phàm nhân mà hắn đánh lúc nãy, bay lùi ra ngoài hai trượng
(nửa mét), đụng ngã hai ba phàm nhân đang vây xem rồi mới trùng trùng
điệp điệp rơi xuống đất, nghiêng người ói ra. Trong bãi nôn có đồ ăn, có mật, còn có máu màu đỏ tươi!
Ninh Tiểu Nhàn bám vào bên tai
Trường Thiên, tinh tế nói mấy chữ: “Sức lực còn được a!” Nàng du lịch
đại lục lâu vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy được Man nhân ra tay, mà
ngay cả Hoàng Phủ Minh cũng chưa bao giờ động thủ trước mặt nàng, trước
mắt vừa vặn quan sát một phen
Sát khí tựa hồ vẫn còn phá hư thân
thể của người này. Thấy hắn cả buổi không dứng dậy được, ba tu tiên giả
khác đều kinh sợ, nam tử trung niên cầm đầu không có một lời, thừa dịp
đại hán còn chưa quay người lại, hai ngón tay trái duỗi ra, như linh hạc bắt cá, muốn đâm vào hai mắt người kia. Hắn đã nhìn ra tráng hán này
dùng sát khí cường hóa cơ bắp gân cốt toàn thân, lấy khí lực bây giờ của mình, chỉ sợ có đánh lên thân thể của hắn cũng không có tác dụng quá
lớn, cho nên lựa chọn phần mắt yếu ớt nhất.
Quả nhiên tráng hán
vô ý thức mà nghiêng đầu, dưới sườn phải có sơ hở, một tên tu tiên giả
khác thừa cơ vung quyền đánh đến, sau đó thỏa mãn mà nghe được một tiếng kêu gào, trên người tráng hán nhiều thêm bốn lỗ máu.
Mọi người
nhìn kỹ, mới phát hiện trên nắm tay của tu tiên giả này đeo thứ gì đó
đen nhánh, hình dáng giống chiếc nhẫn, lại có chứa gai nhọn. Giờ phút
này máu tươi đang từ bên đinh nhỏ giọt xuống. Người từ bên ngoài đến đều có thể nhận ra đó là chỉ hổ, là đồ vật bọc ngoài của thiết quyền. Thời
đại ngày ngay cả đồ đồng cũng chưa được phát minh ra, thân thể của tráng hán có cứng cỏi, thì cũng không ngăn được vũ khí sắt đến từ đời sau.
Lúc này sắc mặt của Man nữ cường tráng như gấu kia đã tái nhợt. Khu vực bần dân của phàm nhân này nằm trong phạm vi quản hạt của nàng, ở chỗ này
nàng đã sớm tạo lập được quyền uy của mình, có phàm nhân nào nhìn thấy
nàng mà không kính sợ giống như nhìn thấy Man Tổ chứ? Mấy người kia
bướng bỉnh khó quản, ở trước nhiều người hạ mặt mũi của nàng, quả thực
là nên bị cắt đứt tứ chi ném vào chuồng vịt.
Nam tử thon gầy đứng ở bên cạnh nàng không cần nàng lên tiếng, đã lấy ra bốn năm hòn đá nhỏ
lớn cỡ khối than từ trong lồng ngực, nâng ở trong lòng bàn tay, trong
miệng thì thào không ngớt, niệm khẩu quyết. Lúc này nữ tử đứng ở một bên lược trận nghe được động tĩnh trong miệng hắn, không chút lưỡng lự là
giơ tay ra, ba phiến thiết liên có hình tam giác đánh tới nhanh như
chớp.
Quyết chú của Man nhân thon gầy còn chưa niệm xong, lần này nếu bị cắt đứt phải niệm lại từ đầu, còn có thể chịu chút lực phản phệ. Chẳng qua là trong không khí có một bóng đen hiện lên, bắt đầu vặn vẹo
giống như rắn, ba tiếng “Ba~” “Ba~” vang lên, đánh rơi cả ba miếng thiết liên.
Chính là Man nữ xuất thủ, trong tay nàng cầm một cây roi
dài, chất liệu cũng không biết là làm từ gì, thoạt nhìn ngăm đen tỏa
sáng, người bên ngoài cách thật xa cũng có thể nghe thấy được mùi máu
tanh nhiễm tỏa ra, hiển nhiên đã được tẩm không ít máu người.
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ ồ lên một tiếng, không ngờ đến nữ nhân này thoạt nhìn tục tằng như gấu, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, nếu không chiêu thức ra
roi ấy cũng sẽ không đánh tốt như vậy.
Thiết liên đã bị ngăn lại, nam tử thon gầy nhanh chóng niệm xong khẩu quyết, ném mấy viên đá tròn
lên mặt đất. Nói đến cũng lạ, sau khi mấy viên đá kia rơi xuống đất
ngược lại giống như rơi vào trong nước, cơ hồ không nhận được chút lực
cản nào mà chìm xuống. Sau đó mỗi một chỗ mặt đất đó bắt đầu lõm xuống,
một lượng lớn bùn cát tụ lại, nhanh chóng tạo thành tứ chi và đầu của
con người. Thứ này thân cao năm thước, chỉ là trên mặt là một mảnh mơ
hồ như bảng trắng, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng.
Khôi lỗi đất (con rối làm bằng đất)
Tên này lại là một Khôi Lỗi Sư. Ninh Tiểu Nhàn có kinh nghiệm chiến đấu
phong phú, từ lúc hắn lấy đá ra thì đã biết rõ, hơn phân nửa là hắn muốn dùng Khôi Lỗi Thuật rồi, loại đá này chính là hạch tâm để cho khôi lỗi
hành động, được gọi là “Thạch Xu”. Khôi Lỗi Sư mà nàng đã từng giao thủ
lúc trước, quyết sẽ không dùng loại đá bình thường như vậy để làm Thạch
Xu, bởi vì chất lượng của thứ đồ này liên quan trực tiếp đến uy lực của
khôi lỗi. Giống như Khôi Lỗi Sư mà Phủ Phụng Thiên xuất động trong chiến dịch đánh Tẩy Kiếm Các, loại khôi lỗi đất có thể công kích được Thiên
Cương Kiếm Trận chính là dùng “Thanh Kim Thạch” làm Thạch Xu.
Mà
khôi lỗi đất Man nhân thon gầy này triệu khống, nhiều nhất cũng chỉ có
sức lực giống như người bình thường, chẳng qua là hành động lại rất
nhanh chóng, một khi thành hình liền im lặng gào thét thoáng một phát,
sau đó xông lên trước, đi trợ giúp tráng hán. Năm khôi lỗi đất đối phó
với ba tu tiên giả, lập tức liền sửa chữa được ưu thế về nhân số, khiến
cho đối thủ phải luống cuống tay chân.
Lúc này tu tiên giả trên
mặt đất muốn bò lên, Man nữ cười lạnh một phát, một chân giẫm lên trên
lưng của hắn. Cũng không biết nữ nhân này có bao nhiêu khí lực, dù sao
trên người tu sĩ này vang lên âm thanh rắc rồi không thể nhúc nhích được nữa.
“Phế vật.” Từ trong kẽ răng của nàng bài trừ ra hai chữ
này, cũng không biết là mắng thủ hạ của mình hay mắng đám tu tiên giả
kia.
Sau đó Lợi Xá Cơ đi qua, cây roi mang theo gào thét, không
đầu không đuôi mà đánh tới. Tráng hán dưới tay nàng giờ phút này cũng
phục hồi tinh thần lại, tên tu sĩ đeo chỉ sáo đánh một quyền trên bụng
hắn, kết quả là hắn liều mạng cứng rắn ăn tổn thương của chỉ sáo sắt
này, năm ngón tay mở ra, bắt lấy cổ của người này, dùng sức bẻ một cái.
Rắc một tiếng, tu sĩ này lập tức mất mạng.
Man nữ cả giận nói: “Ta cần sống!”
Tráng hán lớn tiếng đáp: “Vâng! Lợi Xá Cơ.”
Tên của Man nữ này, cư nhiên gọi là Lợi Xá Cơ, Ninh Tiểu Nhàn nghe được thì cảm thấy một trận ác hàn. Giờ phút này bốn tu tiên giả trong trận, một
chết một bị thương, còn lại một nam một nữ, nếu lại ứng phó với nam nữ
Man tộc cường tráng thần kỳ này, lại thêm bốn, năm khôi lỗi đất nữa,
tình thế lập tức xoay chuyển. Nếu như đang ở Nam Chiêm Bộ Châu, địch
nhân như vậy mà nhiều hơn vài lần thì bọn họ cũng có thể thu thập, đáng
tiếc đây là Vân Mộng Trạch, là ở trong đại trận của Huyền Vũ, tuy chiêu
pháp kỹ xảo của đối phương thô không chịu nổi, nhưng mà sát khí bám trên quyền cước và roi lại là hàng thật giá thật, trong thoáng chốc bọn họ
đều lần lượt không dậy nổi!
Cho nên cũng không lâu lắm, nữ tử
trước tiên bị Lợi Xá Cơ đánh ngã xuống đất, đau đến toàn thân run rẩy.
Nam tử trung niên cầm đầu bốn người thấy tình thế không ổn, cũng chỉ có
thể nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy ra phía ngoài.
Hắn mượn cú nhảy này lộ ra diện mạo vốn có, cư nhiên là một đầu Bạch Hạc cánh giương đạt đến hai trượng!
Nhìn thấy đồng bạn đều đã ngã dưới chân Man nhân, hắn tự biết song quyền khó địch tứ thủ, cũng chỉ có thể vỗ cánh bay lên bầu trời, lưu lại một
tiếng kêu vang, trong tiếng kêu tràn đầy sự buồn giận khó tả. Hắn cũng
không phải là lần đầu tiên tiến vào đệ nhị mạc thiên địa của Cố Ẩn Sơn
Hà Trận, nhưng là một hành động nhỏ như vậy của đồng bạn lại khiến cho
tất cả mọi người rơi vào trong khống chế của Man nhân. Dù là đệ nhị mạc
thiên địa lặp lại vô số lần, những… Man nhân này cũng vượt xa đám dị thú đầm lầy ở đệ nhất mạc thiên địa.
Mất đi sự khống chế của chủ nhân, khôi lỗi đất lập tức co quắp rơi xuống hóa thành cát đá.
Đây lại là yêu quái! Sắc mặt ba người Lợi Xá Cơ thoáng cái tràn đầy sợ hãi. Quản giáo phàm nhân yếu ớt là một việc, nhưng mà trong doanh địa lẫn
vào yêu quái, đây lại là một việc khác rồi. Man tộc và Yêu tộc ở Thổ Hợp Cốc có mâu thuẫn rất sâu, nói một cách khác, cũng hiểu nhau rất sâu,
rất nhiều Man nhân đều yêu thích khoác lác mà nói: “Cho dù có cách xa
thế nào, ta cũng có thể ngửi được mùi trên người của yêu quái.”
Hết lần này đến lần khác trên người mấy người này lại không có nửa điểm yêu khí! Nếu không phải Bạch Hạc hóa ra chân thân, Lợi Xá Cơ chỉ coi hắn
như làm phàm nhân, có trời mới biết được trong đám phàm nhân này lại có
bao nhiêu mật thám Yêu tộc trà trộn vào? Chỉ cần tưởng tượng như vậy,
nàng đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, càng đừng nói là chỉ sáo sắt trong tay người bị tráng hán vặn gãy cổ mà chết, căn bản chính là một loại vũ khí mà nàng chưa bao giờ thấy qua!