Đúng vào lúc này, Yến Linh Tuyết chậm rãi mở to mắt, kiều mỵ cười cười với hắn.
Nụ cười này như trăm hoa đua nở, khiến mắt hắn hỗn loạn. Vài phần rụt rè
của Hoàn Tùng Ngọc đã bị gió táp mưa sa thổi đi. Dục niệm sinh sôi nảy
nở, hắn cũng không khống chế mình được nữa, một tay ôm nàng vào trong
ngực, ngay sau đó cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Hắn lại không phải người ngu, trong lòng Yến Linh Tuyết có ý trung nhân, làm sao mà hắn không biết được?
Chỉ là người trong lòng nàng đúng là đối tượng mà phụ thân hắn hợp tác để
vào trận, lại là Thần Quân thanh danh lan xa, cho dù hắn đố kỵ người đó
đến tức giận thì cũng có thể làm được gì? Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi,
giai nhân đã nằm trong ngực mình, không bằng trực tiếp chiếm lấy thân
thể của nàng, cũng chặt đứt ý niệm lưu luyến người kia của nàng!
Vừa nghĩ như thế, hắn làm sao còn có chút cố kỵ nào?
Yến Linh Tuyết đã cảm thấy mơ hồ, đột nhiên cảm giác được lửa nóng trên
môi, ngay sau đó lại có một vật mềm mại linh hoạt dò xét mà vào, quấy
phá một phen. Nàng trợn mắt nhìn nhìn, lại thấy được khuôn mặt anh tuấn
đỏ bừng của Hoàn Tùng Ngọc, hắn ôm lấy nàng hôn không ngớt.
Đáng
ra nàng phải đẩy hắn ra, nhưng mà hai người môi lưỡi dây dưa, quanh thân nàng là một luồng lửa nóng, lại càng thêm vô lực, một đôi bàn tay nhỏ
bé chống đỡ nơi ngực hắn tính đẩy ra, nhưng không biết tại sao lại cứ
nắm chặt quần áo hắn không bỏ.
Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm
giác được nam nhân này ôm nàng lên, đi vào gian trong, sau đó cởi y phục của nàng. Nàng đang khô nóng, làn da tiếp xúc với không khí lạnh như
băng, nhịn không được thở dài một tiếng. Nam tử chậm rãi dựa bên người
nàng, nàng còn cảm thấy có vài phần nặng nề, nhưng ngay sau đó từng đợt
tê dại nhuyễn ngứa tràn ra theo động tác của hắn, quấy rối khiến vùng
bụng dưới của nàng xuất hiện từng đợt tê dại.
Yến Linh Tuyết duỗi cánh tay, ôm lấy hắn, giống như là Hoàn Tùng Ngọc cũng không khiến nàng cảm thấy quá chán ghét, ít nhất là bây giờ khiến toàn thân nàng cảm
thấy thoải mái. Sung sướng như vậy, nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Hoàn Tùng Ngọc lại có phản ứng mạnh mẽ đối với sự chủ động hùa theo của
nàng. Nữ tử trước mắt đã không còn một mảnh vải, bày ra đường cong ưu
mỹ, hắn hôn mấy ngụm đã cảm thấy hưng phấn khó có thể kiềm chế, nhịn
không được quỳ sát đến giữa hai chân nàng, tách ra hai chân non mềm, rồi sau đó xách súng lên ngựa.
Chính giữa thân thể đột nhiên có vật
cứng xâm nhập, Yến Linh Tuyết trợn to đôi mắt xinh đẹp, đau nhức hô ra
tiếng, thế nhưng mà giờ phút này nam nhân trên người đã bắt đầu đại
triển hùng phong rồi, làm sao có thể cố kỵ đến nàng?
Trong nháy
mắt này, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, đưa tay đẩy Hoàn Tùng Ngọc ra. Thế nhưng hắn một mực chế trụ nàng, càng xâm nhập không thôi. Nàng khóc lóc chịu đựng trong chốc lát, nước mắt cũng không có tác dụng gì, lại cảm
thấy chỗ tiếp hợp chậm rãi sinh ra tư vị uyển chuyển khó nói nên lời,
giữa thân thể cũng tuôn ra khao khát kỳ quái mà mãnh liệt.
Không
lâu sau, khoát hoạt phô thiên cái địa mà đến, một lần nữa đánh tan thần
trí. Trước lúc chìm trong vào trong cơn ác mộng bất tỉnh một lần nữa,
một ý nghĩ cuối cùng trong đầu nàng là: “Bình Nhi đâu rồi? Đến cùng là
ta bị làm sao vậy?”
***
Phó Điện chủ Hoàn Công Thế của Càn Thanh Thánh Điện tới có chút vội vàng.
Một khắc chung trước, Bình Nhi đến báo, nói Yến Linh Tuyết cho mời.
Nói thật ra, sắp đến lúc vào trận, hắn cũng không có tâm xã giao, nhưng mà
Thiên Lăng Các là minh hữu trọng yếu của Càn Thanh Thánh Điện, Yến Linh
Tuyết lại là người trong lòng của nhi tử, về tình về lý, hắn cũng phải
thu xếp công việc bớt chút thì giờ mà đến, nghe xem nữ tử này muốn nói
gì.
Hắn quả nhiên rất nhanh đa nghe thấy được, chỉ là đối phương cũng không dùng phương pháp “nói”.
Phía trước chính là lều trướng của Yến Linh Tuyết. Nhưng bây giờ có rất
nhiều người đứng xung quanh, chỉ trỏ, hiển nhiên bên trong đã xảy ra
chuyện gì đó, có người còn cười nói: “Đã được một canh giờ rồi, chậc
chậc, quả nhiên là diễm phúc, cực kỳ mãnh liệt a!”
Nhìn thấy hắn
đến gần, người không có phận sự rất nhanh lui ra, chỉ là trên mặt mọi
người đều mang theo thần sắc cười đùa. Trong nội tâm Hoàn Công Thế không biết thế nào, đột nhiên có chút dự cảm không tốt.
Chờ hắn đến
gần thêm chút nữa, lúc đi đến lối vào của lều trướng, bên trong truyền
đến động tĩnh kỳ quái, không chơ hắn phân biệt được là gì, đột nhiên
nghe được bên trong truyền đến một tiếng duyên dáng gọi to của nữ tử!
Âm thanh này là của Yến Linh Tuyết. Tuy nghe có vài phần cổ quái, chẳng
qua là từ trước đến nay giọng nói của Tiểu Các chủ cũng là nũng nịu.
Nghe thấy nàng giống như là gặp chuyện không may, Hoàn Công Thế chưa kịp nghĩ nhiều, duỗi tay ra chỉ về phía lều trướng, hộ vệ phía sau hắn lập
tức xông lên trước, đi vào.
Màn cửa dày đặc bị xốc lên, âm thanh
lập tức rõ ràng hơn rất nhiều. Động tĩnh bên trong vừa truyền đến, sắc
mặt Hoàn Công Thế lập tức trở nên rất đặc sắc. Âm thanh vừa rồi của Tiểu Các chủ là gặp nạn ở đâu chứ? Rõ ràng là tiếng thét thoải mái lúc nam
nữ hoan ái. Hắn không chỉ nghe thế tiếng vang khi nam nữ dây dưa cùng
một chỗ mà còn nghe thấy tiếng gầm của nam tử bên trong.
Âm thanh này hắn lại cực kỳ quen thuộc rồi, chính là con của mình, Hoàn Tùng Ngọc!
Dù là hắn kiến thức rộng rãi, nhất thời cũng sững sờ ở chỗ này, không thể
hiểu được ý đồ của Yến Linh Tuyết, mời hắn đến nghe âm thanh đùa giỡn
trên giường sao? Trong ấn tượng của hắn, tuy Tiểu Các chủ là một nữ tử
có tâm kế, nhưng cũng ôn thục biết lễ, không có dính dáng gì đến bốn chữ “hành vi phóng đãng”, lại càng không đề cập đến hành vi không thể tưởng tượng nổi của hiện tại. Lại nói tuy là lều trướng đặc chế của Càn Thanh Thánh Điện dày đặc, nhưng dù sao cũng không thể bằng với phòng ốc, hiệu quả cách âm rất kém. Trận trò hay này, cũng không biết đã bị người khác nghe bao lâu rồi.
Quả nhiên hộ vệ đi vào hỏa tốc lui ra, thấp
giọng nói: “Hoàn Phó Điện chủ, bên trong là công tử cùng Tiểu Các chủ,
đang, ách…” Hắn còn có hai phần nhanh trí, lại tìm một từ ngữ thích hợp, “Hoan hảo.”
Hoàn Công Thế còn nghe được âm thanh dâm đãng bên
trong vẫn còn tiếp tục, mặc dù mặt hắn có dày, cũng có vài phần không
được tự nhiên, ho một tiếng nói: “Bọn họ thấy ngươi, có dừng lại hay
không?”
“Không, không có ạ!”
Đây cũng không phải phản ứng
của người bình thường, trong lòng Hoàn Công Thế thấy có khác thường,
tranh thủ thời gian nói: “Đi vào trong.”
Mấy người đi vào, thấy
được rượu và thức ăn còn chưa dùng hết trên bàn bát tiên ở bên ngoài,
trong mũi còn ngửi được mùi thơm chỉ ở khuê phòng của nữ tử. Hoàn Công
Thế nhẹ nhàng ngửi ngửi, cảm nhận được vài phần kỳ quặc: huân hương này
thực ra rất thanh đạm, nhưng mà trong không khí còn có một tia ngọt
ngấy, mùi hương còn chưa kịp tán đi, ngửi như mùi hương hoa quế. Nhưng
mà thứ rõ ràng nhất trong lều trướng này vẫn là động tĩnh do đôi nam nữ
kia tạo ra.
Giờ phút này màn cửa lại bị xốc lên, Bình Nhi từ bên
ngoài vào. Nàng đỡ lấy đầu, giống như là có chút choáng váng, lúc nhìn
thấy đám người Hoàn Công Thế thì sững sờ, nghe được động tĩnh truyền đến từ gian trong, thoáng cái hoảng sợ đến nỗi mặt trắng như giấy, sợ run
nói: “Đây, đây là xảy ra chuyện gì?”
Hoàn Công Thế giận tái mặt
nói: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đấy!” Cuối cùng cũng là do hắn đã thấy qua không ít sóng gió, cũng hiểu được cần phải đợi hai người bên trong
thanh tỉnh lại rồi hỏi cũng không muộn, vì vậy từ trong lòng lấy ra một
bình ngọc ném cho nàng, “Đây là Tỉnh Thần Đan, ngươi đi cho bọn họ ăn
đi!” Mấy người bọn họ đều là đại nam nhân, cũng không thể đi vào nhìn
thấy thân thể của Yến Linh Tuyết?
“Được ạ, được ạ.” Bình Nhi đã
sớm bị biến cố này dọa đến hoang mang lo sợ, lúc nhận lấy bình ngọc thì
bước chân phù phiếm đi vào, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Đám
người Hoàn Công Thế chờ ở gian ngoài hơn mười nhịp thở, nghe được động
tĩnh giao hợp rốt cục cũng dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc trùng
trùng điệp điệp, đại khái là Bình Nhi đã cho hai người ăn đan dược. Lại
qua thêm giây lát, mới có một âm thanh khi tát người hữu lực vô lực
truyền đến, cuống họng của Yến Linh Tuyết mới hô to, giờ phút này chỉ có thể suy yếu khàn giọng nói: “Cút ra ngoài!” Sau đó khóc đến cạn kiệt.
Hoàn Tùng Ngọc nhỏ giọng nhận lỗi, Yến Linh Tuyết là sao chịu nghe, chỉ
nức nở nói, “Cút! Cút đi! Đừng chạm vào ta, ta không muốn thấy ngươi
nữa!”
Hắn đành phải sốt ruột mặc y phục, dính đầy bụi đất mồ hôi mà đi ra gian ngoài gặp phụ thân.
Nghe được tiếng khóc bi ai gần chết ở gian trong, Hoàn Công Thế mặt trầm như nước hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Hắn nói rõ chuyện này từ đầu đến cuối, rồi sau đó cười khổ nói: “Con vốn
tưởng là uống rượu quá chén, thân thể phàm nhân không thắng nổi tửu
lực.”
Hoàn Công Thế trừng mắt liếc nhìn hắn rồi nói: “Đầu óc con
cũng hồ đồ rồi sao? Sau khi uống rượu thân thể sẽ tê liệt, con có thể
chống đỡ được một canh giờ sao? Vừa rồi hộ vệ đi vào, con có thấy
không?”
Hoàn Tùng Ngọc ngượng ngùng nói: “Thấy được, nhưng mà trong thân thể như có nhiệt lưu thúc giục, không dừng lại được.”
Hoàn Công Thế lạnh mặt nói: “Đó chính là do con bị người thiết kế hạ độc.”
Quay đầu nói với hộ vệ, “Đem rượu và thức ăn mang về kiểm tra.” Nghĩ đến một tia mùi hương ngọt ngấy trong không khí, lại nói, “Đem hương liệu
còn thừa trong Huân Lung về kiểm tra luôn đi.” Hộ vệ đáp lại, tranh thủ
thời gian bắt tay làm việc.
“Người thiết hạ bẫy rập, không biết
là muốn đối phó Càn Thanh Thánh Điện chúng ta hay là đối phó Thiên Lăng
Các, chẳng qua là xét thấy tình hình trước mắt này, khả năng Thiên Lăng
Các chọc phải cừu gia lợi hại nào đó lớn hơn một chút.” Lúc này Hoàn
Công Thế mới nói với nhi tử, “Trước mặt mọi người xảy ra chuyện như vậy, chúng ta phải cho Thiên Lăng Các một công đạo, sau khi cha ra khỏi Vân
Mộng Trạch liền cầu hôn với Yến gia. May mắn con vốn cũng hợp ý nha đầu
kia, môn đăng hộ đối, lấy nàng về cũng không tính là chịu thiệt.” Sắc
mặt hắn nghiêm nghị, cũng đang cười lạnh, vốn là Yến Hải Thanh muốn dùng muội muội bảo bối của hắn để lôi kéo Hám Thiên Thần Quân, bây giờ ngược lại làm cho con mình lấy được chỗ tốt. Như vậy cũng tốt, Thiên Lăng Các cũng không còn cách nào khác.
Hoàn Tùng Ngọc đáp ứng một tiếng,
tuy đi đứng còn có chút phù phiếm, nhưng mà nhớ tới cảm giác khi điên
loan đảo phụng cùng Yến Linh Tuyết trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ
tươi cười.
Hoàn Công Thế ở chỗ này cũng xấu hổ, lại biết rõ trước mắt quan trọng nhất là để cho nhi tử tranh thủ thời gian trấn an Yến
Linh Tuyết, vì vậy dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
Hoàn
Tùng Ngọc xoay người tiến vào gian trong, Yến Linh Tuyết cũng được Bình
Nhi hầu hạ mặc y phục, nằm ở trên giường khóc đến ruột gan đứt từng
khúc, như hoa đào gặp mưa. Nghĩ đến chuyện từ nay về sau tiểu mỹ nhân
sắc nước hương trời sẽ thuộc về mình, trong lòng của hắn âm thầm cảm
thấy thoải mái không thôi, trên mặt lại làm ra vẻ tự trách, đi qua ôn
nhu an ủi.
Đáng tiếc là cho dù hắn có khuyên thế nào, Yến Linh
Tuyết đều là ôm gối đưa lưng về phía hắn, không muốn để ý đến. Hắn tự
tay ôm vai nàng, nàng đều tránh như rắn rết. Dù sao Hoàn Tùng Ngọc bình
thường ở trong Càn Thanh Thánh Điện đã quen với kiểu kiêu ngạo chúng
tinh phủng nguyệt, cứ khuyên nàng một khắc chung như vậy nhưng lại không thấy hiệu quả, kiên nhẫn cũng không còn nữa, không khỏi âm thầm tức
giận nói: “Là nàng câu dẫn ta trước, vừa rồi ở trên giường còn kêu la
đến phá trời, hiện tại còn giả trang cái gì tam trinh cửu liệt chứ?”
Chỉ là vừa rồi hắn cũng đã hưởng qua, tư vị của nữ nhân này đúng thật là
rất tốt, cứ đánh mắng như vậy cũng không nỡ, vì vậy nhẹ nhàng giận dữ
nói: “Linh Tuyết muội muội, ta phạm phải sai lầm lớn, tự xin muội hãy
trách phạt.” Từ trong lòng lấy ra một thanh dao găm, nhét vào trong tay
Yến Linh Tuyết, “Nàng hận ta, liền đâm chết ta đi.”
Đầu ngón tay
của Yến Linh Tuyết vừa chạm đến chuôi dao, chỉ một mực cầm chặt, ngay
sau đó xoay người một cái, dao găm đã chống sát trên ngực của hắn.
Bình Nhi bị dọa đến kêu khẽ một tiếng, nhào lên giữ chặt cánh tay nàng nói: “Tiểu thư, không thể được.”