Lối vào bí
cảnh “Thượng Thiên thê”, nằm ở phía sau núi Thanh Tịnh. Sáng sớm hôm
nay, dưới sự dẫn đầu của Điện Vân Tiêu, tứ đại tiên phái mang theo người phàm mà mình đề đạt đợi lối vào mở.
Ba tiên môn vốn có quan hệ
không tệ với Điện Vân Tiêu, từ bốn trăm năm trước đã bắt đầu cùng sai
người phàm tiến nhập bí cảnh tìm tòi. Điện Vân Tiêu dù sao cũng không
phải tiên môn lớn như Triều Vân tông, muốn một mình ăn mảnh “Thượng
Thiên thê” vẫn rất khó, vì vậy phải tìm mấy môn phái thân thiết cùng
hưởng.
Nào biết chỗ nào có người thì chỗ đó có cạnh tranh. Mấy
môn phái này tìm người phàm có khi soát được bảo bối vượt qua Điện Vân
Tiêu cả về chất lượng lẫn số lượng, vị lão đông gia này tất nhiên không
vui. Cái này giống như mọi người cùng vui vui vẻ vẻ chơi mạt chược,
nhưng có thể nhiều lần đẩy bài hô “ù”, mà mình lại không phải nhà cái.
Nhưng mà bạn bè cùng nhau chơi lại là do nó tìm, quy tắt lại do chính nó đề ra, lúc này mà sửa đổi thì không được tốt lắm.
Hơn nữa những
thứ “Thượng Thiên thê” trăm năm tạo ra trong mắt người phàm tất nhiên là kỳ trân dị bảo nhưng trong mắt tiên phái chắc gì đã là đồ tốt. Vì vậy
Điện Vân Tiêu có chút thờ ơ với chuyện tầm bảo trong bí cảnh này, lần
này phái ra chủ trì đại cục cũng chỉ là một trưởng lão Kim Đan kỳ. Kỳ
thực cái này cũng dễ hiểu, bí cảnh chỉ mở cho người phàm đã tạo phúc
rồi, còn muốn đổ đầy kỳ trân dị bảo kinh thiên khiến tu sĩ cũng phải đỏ
mắt, vậy thì không phải trợ giúp người phàm mà là mưu sát.
Mượn
chuyện Ninh Tiểu Nhàn nhất định phải có Chén Nguyệt Quang mà nói, cái
chén này hiển nhiên để cho yêu quái sử dụng, vì tu sĩ nhân loại không
thể làm ra chuyện hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. mà linh lộ ngưng tụ
trong chén, lại phải dùng trong vòng hai canh giờ kể từ khi rơi ra, bằng không sẽ lần nữa biến thành luồng tinh hoa bay mất. Cái này rất bất
tiện vì yêu quái có tu vi trung hạ đẳng trong vòng hai canh giờ sẽ không luyện hóa hết tinh hoa ánh trăng cho vào miệng mình, còn bảo nó đem
linh lộ đặt ở bên người thì chẳng khác gì bảo nó chỉ giương mắt nhìn mà
thôi. Còn yêu quái tu vi cao thâm lại chẳng cần dùng cái chén này vì có
phương pháp thu được lượng linh lực lớn, thường là cắn nuốt lẫn nhau, có lẽ tu luyện công pháp cường đại, có thể ăn một chút thiên tài địa bảo,
tinh hoa thu được mỗi đêm trăng rằm đối với việc đề thăng tu vi cũng có
hạn.
Chỉ có trường hợp đặc biệt như Trường Thiên, không thể tự
mình tiếp xúc với ánh trăng mới khát cầu cái chén này. Hắn dùng chén này không ở mục đích tu luyện. Mà để bổ sung thần lực tiêu hao. Cùng Kỳ
quên một chuyện, nếu có thể ăn thiên tài địa bảo, uống linh trà, rồi
nuốt trọn thần lực quy châu, lại có thêm Chén Nguyệt Quang tương trợ cho dù Trường Thiên bị Trói Long Tác trong Thần Ma ngục rút đi thần lực,
hai bên vẫn ngang bằng. Sau này nếu có cơ duyên, có thể chậm rãi tăng
trưởng một chút.
Nhận được tin này, nàng chỉ cảm thấy tảng đá đè
nặng trong lòng được hạ xuống. Cả người buông lỏng. Cũng vì vậy nàng
quyết định dù có muôn vàn khó khăn cũng phải lấy được Chén Nguyệt Quang
này, dù sau khi ra ngoài bị Trường Thiên treo ngược lên đánh đòn cũng
không sao!
Hiện tại nàng cũng đứng trong đội ngũ chuẩn bị tiến
nhập bí cảnh. Nếu hỏi nàng làm sao lẫn vào được? Nhắc tới cũng đơn giản, đã nhiều ngày qua, nàng chọn trong số nhiều người, cuối cùng chọn được
một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, diện mạo trung đẳng. Tên là Hác Tinh.
Ninh Tiểu Nhàn quan sát nàng ta cả ngày, từ giọng nói, biểu tình, cử
chỉ, bước đi, cách đối xử với người ngoài đều tỉ mỉ nhớ kỹ, lúc này mới
thừa dịp nàng ta bước vào phòng khách, chợt xuất thủ đánh ngất nàng ta.
Sau đó thu vào Thần Ma ngục.
Không thể so với thị nữ Bảo Châu của Ôn phủ, nữ nhân này phản ứng vô cùng linh mẫn, Ninh Tiểu nhàn còn phải
dùng An Hồn Hương mới cấp tốc đánh ngã nàng ta mà không kinh động người
ngoài. Nhưng Ninh Tiểu nhàn không giận mà còn vui, nữ nhân này tố chất
càng cao, vị trí của nàng trong tiểu đội tự nhiên cũng càng cao.
Nàng chọn cô gái này không phải không có nguyên nhân. Đầu tiên nữ nhân này
có chiều cao không khác nàng mấy, dịch dung đan có thể cải biến dung mạo nhưng không thể thay đổi chiều cao. Thông thường nữ tử hai mươi lăm
tuối hình thể thường thiên về mềm mại, nhưng Hác Tinh lại thon gầy, dễ
dàng để Ninh Tiểu Nhàn ngụy trang. Ngoài ra tính cách nàng ta cũng tương đối nội liễm, không thích nói chuyện với người khác, chính là đối tượng dễ mô phỏng.
Nữ nhân này là thành viên trong tiểu đội năm người. Đội viên khác thoạt nhìn thực lực tổng thể không thấp, đồng thời trong
đội cũng không có nam nhân nào bỉ ổi, người dẫn đầu kinh nghiệm cũng
phong phú. Quan trọng nhất là thân thủ của nữ nhân này tuy rằng cũng
không tệ nhưng càng giỏi chế độc, dùng độc, cũng đảm nhiệm vị trí này
trong đội. Dùng độc bây giờ với Ninh Tiểu Nhàn chỉ là bữa sáng, vì vậy
giả dạng Hác Tinh lại càng thuận buồm xuôi gió.
Vì vậy “Hác Tinh” đứng trong tiểu đội năm người, kỳ thực đã là Ninh Tiểu Nhàn, trừ diện
mạo tương đồng ra ngay cả quần áo, đồ trang sức đều giống như đúc, vạt
áo màu trắng trên người Ninh Tiểu Nhàn cũng dựa theo y phục của Hác Tinh chế thành. Hác Tinh thật đang ở ngủ mê man trong Thần Ma ngục do Cùng
Kỳ trông coi, bảo đảm trong vòng mười ngày bí cảnh mở ra nàng ta sẽ
không tỉnh lại.
Ninh Tiểu Nhàn dám dùng Dịch Dung Đan cao cấp
treo đầu dê bán thịt chó là nắm đúng lần này mấy người tiên môn phái ra
dẫn đội đều không vượt quá Kim Đan kỳ, nhìn không thấu ngụy trang của
nàng. Về phần đồng bạn khác trong đội ngũ này, có lẽ sẽ nghĩ hôm nay Hác Tinh đặc biệt trầm mặc, nhưng cũng không chỉ hôm nay. Nữ nhân này bình
thường cũng không thích nói nhiều, hôm nay là lúc “Thượng Thiên thê”
mười năm một lần mở ra, tâm tình khẩn trương cũng không có gì kỳ quái.
Vị trí nàng đang đứng là khoảng đất bằng phẳng sau núi Thanh Tịnh, khoảng
đất này rộng như sân bóng, cửa vào bí cảnh ở trước một gốc cây cổ thụ
trăm năm, mà đội ngũ của nàng là một trong sáu mươi đội đứng trước cây
này. Trừ người tiên phái, số người phàm định tiến vào bí cảnh ước chừng
hơn ba trăm người.
Con số này sau khi trải qua bốn tiên phái
nhiều lần thí nghiệm đã đưa ra kết luận, dù sao mỗi lần bí cảnh chỉ cho
mang ra năm món bảo bối, phái nhiều người vào hơn nữa cũng vô nghĩa. An
bài như thế người phàm tuyệt không phản đối. Nhân loại là sinh vật quần
cư, vốn không sống ở dã ngoại, tổ chức thành đoàn thể đánh quái loại
chuyện này mọi người rất hoan nghênh, dù sao nhiều đồng bạn sẽ có thêm
nhiều đảm bảo, bí cảnh mở ra đã hơn trăm lần, người phàm cũng tương đối
hiểu về nó. Nơi này nếu vào một mình, chỉ sợ sẽ bị chết rất thảm.
Thính lực của nàng rất tốt, thân ở trong đội ngũ cúi thấp đầu, cũng tỉ mỉ
lắng nghe đệ tử tiên phái nói chuyện. Chỉ nghe một trưởng lão của môn
phái khác nói với trưởng lão Điện Vân Tiêu: “Nếu lần này Tê Hà môn của
chúng ta được hơn một kiện bảo bối, lần sau ta sẽ nói với chưởng môn,
không cho nhiều người phàm vào nữa.” Bốn tiên môn cơ bản đều có thể lấy
được một món bảo bối, như vậy còn dư lại một cái. Tê Hà môn đã ba lần
đạt được hai kiện bảo bối ở Thượng Thiên thê, lời này mang ý tứ khinh
thường rất nhiều, trên mặt của ba người môn phái khác đều không vui.
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu. Xem ra “Thượng Thiên thê” đã không được tiên phái
coi trọng, không thì Tê Hà môn cũng không phái một người tâm tính, tu
dưỡng đều không thành, ngu ngốc có thừa tới đây dẫn đội.
Hình
trưởng lão lạnh lùng nói: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết, Chiêm đạo
hữu không ngại thì mở mắt mà trông.” Lão nói tuy mạnh nhưng nghĩ đến
việc môn phái lại cử mình đi chủ trì Thượng Thiên thê, trong lòng cũng
cảm thấy không thích, một trưởng lão khác bình thường không hợp hôm qua
đã khởi hành đi Thiên Thần trụ ở phương bắc, tham gia thiên hạ hội do
danh môn đại phái chủ trì. Người so với người sao lại có đãi ngộ khác
biệt lớn đến vậy?
Trong thời gian ngắn, trong sân không ai nói
gì, đệ tử tiên phái hết hứng thú, nhưng trước cửa vào người phàm đều xoa tay. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm lắc đầu, cảm thán tiên phàm quả nhiên kính
vị sâm nghiêm, một trời một vực. Người phàm vì chút lợi nhỏ mà đi vào
muốn sống muốn chết, đồ lấy ra lại để tu sĩ chọn ra kén vào.
Thời gian lặng lẽ trôi. Hình trưởng lão đặt xuống đất một cái đồng hồ cát, hiển nhiên hạt cát cuối cùng đã rơi xuống.
Giờ tỵ đến! (9h sáng).
Ninh Tiểu Nhàn trợn to mắt, chuẩn bị nhìn xem mở bí cảnh như thế nào. Chỉ
thấy trên quảng trường bên cạnh cái cây, không khí đột nhiên xao động
tựa như gió nhẹ thổi qua, gợn sóng dao động với biên độ ngày càng lớn,
trong đó loáng thoáng xuất hiện cảnh trí khác, nhưng vẫn không thấy rõ
lắm.
Hình trưởng lão lúc này mới trầm giọng nói với thủ hạ phàm nhân: “Chuẩn bị cho tốt, sắp vào rồi.”
Không có dị tượng trời long đất lở, thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng
không có. Lại qua hơn mười hơi thở cửa vào mới ổn định, chiều rộng có
thể để ba chiếc xe ngựa song song cùng đi vào, đội ngũ Ninh Tiểu Nhàn
đối diện lối vào này, nàng đã có thể nhìn được bên trong là một mảnh cây cối tươi tốt, cảnh tượng thủy thổ giao nhau, trừ cái đó ra không còn gì đặc biệt.
“Đây là … đầm lầy?” Nàng không xác định nghĩ.
Lúc này, người dẫn chi đội ngũ này của nàng – Bàng Hải quát một tiếng:
“Đi.”, rồi cất bước trước đội ngũ. Không chỉ hắn, sắc mặt của người phàm ở đây đều nặng nề, nối đuôi nhau đi vào cửa bí cảnh.
Lúc này,
sát biên giới đột nhiên xôn xao một trận, mấy đội ngũ đột nhiên tán
loạn. Sắc mặt đệ tử tiên phái căng thẳng nhưng chờ thấy rõ tình thế
trong sân lại không nhịn được cười nhạo: “Người phàm cứ thích ngạc
nhiên, đến Kỳ đại nhân giá lâm mà cũng sợ gần chết?” Ngược lại trưởng
lão Điện Vân Tiêu hừ một tiếng: “Kỳ đại nhân sao hôm nay lại đột nhiên
quay về thế?”
Bên sân đột nhiên xuất hiện thân ảnh năm màu cao
lớn, đó không phải là kỳ lân từng mua Vịt muối ở thành Song Ngư đó sao?
Ánh mắt nó lấp lánh nhìn cửa vào bí cảnh, lại nhìn mọi người trong sân,
đến lúc nhìn về phương hướng của Ninh Tiểu Nhàn ánh mắt đột nhiên sáng
ngời, rồi lại lập tức bình thản nhìn ra chỗ khác.
Nàng mơ hồ có
chút bất an. Nghe ý của Hình trưởng lão, Kỳ lân này cũng không thường
tới nhìn bí cảnh mở ra, hôm nay sao lại đặc biệt quay về? Sự bất thường
tất có biến, hơn nữa Cùng Kỳ sớm nói với nàng, Kỳ lân mặc dù được xưng
nhân thú nhưng bản thân vẫn là một yêu quái không hơn a!
Hình trưởng lão đề khí, cung kính với Kỳ lân: “Kỳ đại nhân hôm nay giá lâm là có chỉ thị gì?”