"Nương nương….."
Tấn vương phi cười đến mức thở không ra hơi, vẫn là Tử Yên đỡ lấy nàng
ta, nàng ta mới ngưng cười: "Khi ấy ả vào phủ, ngươi nói với thân phận
của ta thì cần gì tranh với ả, nói ả nhảy nhót không được mấy ngày, nhìn đi, đây không phải là ví dụ chói lóa đó sao, Tử Yên, ta nói cho ngươi
biết, một khi bước vào hậu trạch, không phải là gió đông thổi bạt gió
tây thì chính là gió tây áp đảo gió xuân, cho dù ngươi không muốn đấu,
cũng có vô số người bức ngươi phải đấu, ngươi không đấu, ngươi chỉ có
thể chờ chết….."
Tử Yên nghĩ tới mấy lời người cấp dưới báo lên trong mấy ngày nay, nói
người của Hồ trắc phi kiêu ngạo lớn lối, thường xuyên đối chọi gay gắt
với người của các nàng, lại lôi kéo không ít hạ nhân, Tử Yên cảm thấy
không biết phải nói gì.
Là tầm mắt nàng thiển cận, nhưng nàng vẫn muốn nói, nếu như nương nương
đã không thích mấy chuyện này, sao không tránh xa một chút, với thân
phận của vương phi, căn bản là Hồ trắc phi dao động không được địa vị
của ngài, nhưng chẳng qua chỉ mới hơn một năm thời gian, thực tế đã hung hăng quăng cho nàng một cái tát.
Hồ trắc phi bỉ ổi ti tiện thì thế nào, có vị kia chống ở phía sau, cho
dù nàng ta xuất thân là kỹ nữ, nàng ta cũng có thể đè ở trên đầu Tấn
vương phi cao quý.
"Năm đó, nương ta chính là ăn loại thiệt thòi này, tự cho rằng thân phận cao quý, ai cũng dao động không được địa vị, đè nén hơn nửa đời người,
trơ mắt nhìn người kia tử nữ song toàn, còn bản thân thì chỉ sinh được
một nữ nhi, ngay cả nương ta mà ta cũng không bằng, còn không biết về
sau sẽ bị ả ta cắt gọt chà đạp như thế nào….."
Tử Yên vốn muốn an ủi Tấn vương phi vài câu, nào biết nàng ta lại ngồi
dậy: "Không được, ta không thể ngồi bó tay chờ chết, nếu hắn đã chán
ghét ta, vậy trước tiên ta tìm vài người cho hắn, đợi đến lúc sinh hài
tử thì ôm đến bên cạnh nuôi dưỡng, dù sao ai cũng có thể, chỉ có Lưu
Xuân Quán là không thể."
"Nương nương, vậy chúng ta - - - "
“Kêu người bên trong Tiểu Vượt Viện hành động, xem có thể xui khiến được tiểu nhũ mẫu ngu xuẩn không hiểu biết kia hay không, gần quan hưởng lộc mà cũng không hiểu, đúng là loại người hạ tiện bại hoại, lát nữa kêu
Phùng hầu thiếp đến đây, mặt khác nói người dưới ra ngoài tìm kiếm thêm, bản phi không tin, ai cũng đoạt không được sự nổi trội của tiện nhân
kia!"
Vừa nói xong câu này, mắt Tấn vương phi sáng lên sự sắc bén, cho đến lúc này, vị thiên chi kiều nữ năm đó của Từ gia mới có vài phần phong thái
thanh cao kiêu ngạo khi xưa, có lẽ thời gian đã làm hao mòn sự ngông
nghênh ngạo mạn của nàng ta, nhưng không làm tiêu ma tâm trí của nàng
ta.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Dạ."
*****
Ngọc Nương không hề biết chuyện gì xảy ra, bởi vì đêm nào nam nhân kia
cũng chui vào phòng nàng, còn bị nóng đến chịu không nổi, vì để cho
chính mình cũng là làm cho nàng thoải mái một chút, thế nhưng lại đưa
tới nhiều chuyện như vậy, nếu như nàng biết, đại khái sẽ bị dọa đến
không nhẹ.
Bề trên mới vừa lên tiếng, buổi chiều đã có người đưa băng tới phủ.
Ngoại trừ tiểu quận chúa và Mục ma ma, trong phòng ba vị nhũ mẫu cũng có một người một khối, Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu cười đến thấy răng
không thấy mắt, mấy hạ nhân khác đều kính trọng ao ước không thôi, duy
chỉ có Ngọc Nương là cảm thấy thật quá khéo.
Lúc băng được đưa đến, rất nhiều hạ nhân vây xem nghênh đón.
Vài nha hoàn tuổi không lớn lắm hết nhìn phòng này lại ngó phòng kia,
còn có người nói khối băng trong phòng Ngọc Nương và khối băng trong
phòng Tiền nhũ mẫu không giống nhau.
Tất cả mọi người vốn đang cao hứng, lời này vừa nói ra cũng có phần mất hứng.
Tiền nhũ mẫu là người có lòng dạ hẹp hòi, nghe nói như thế thì trong lòng không vui, liền mượn cớ đi đến phòng Ngọc Nương.
Ngọc Nương đang dọn dẹp phòng, khối băng này không phải là nhỏ, chiếm
địa phương rất lớn, nàng cố ý xê dịch vị trí mới đặt xuống, lại đi múc
chậu nước đến lau khối băng từ trên xuống dưới một lần, hình như vật này vừa chuyển ra từ trong kho, trên mặt dính chút ít bụi bậm.
Tiền nhũ mẫu đến khiến Ngọc Nương có chút kinh ngạc, giờ này hẳn là mọi người đều bận rộn trong phòng của mình mới đúng.
Nào biết, sau khi đến thì ánh mắt của Tiền nhũ mẫu cứ dính tại khối
băng, tròng mắt đảo qua đảo lại ở đó vài cái, hừ một tiếng, nghiêng đầu
đi ra ngoài.
Tiền nhũ mẫu vừa đi ra, ngay sau đó A Hạ bước vào.
Nàng nhìn bóng lưng Tiền nhũ mẫu, có phần nóng nảy nói với Ngọc Nương:
"Tô nhũ mẫu, ta nghe các nàng nói đồ đạc không đồng nhất dạng."
"Đồ đạc gì không đồng dạng?"
A Hạ đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt rơi ở khối băng.
Nàng có phần ngây người, chỉ chỉ khối băng nói: "Chính là cái này không đồng nhất dạng."
Ngọc Nương quay đầu lại nhìn khối băng kia một hồi, trong lòng còn đang
ngẫm nghĩ đến cùng là chỗ nào không giống nhau, cho đến khi nghe A Hạ
diễn tả, nàng mới biết được là chỗ nào không đồng nhất dạng.
Đầu tiên là màu sắc không đồng dạng, thùng đựng băng đều là làm bằng
đồng, của Tiền nhũ mẫu là đồng thau, cái của Ngọc Nương cũng là đồng
thau, nhưng hoa văn hình thức chi tiết thì không giống nhau.
Loại tình huống này, Ngọc Nương cũng không thể tự mình đi qua nhìn, chỉ
có thể nhờ A Hạ đi xem của Vương nhũ mẫu là dạng gì, phòng của Vương nhũ mẫu ở tây sương góc phía nam, nàng ta vừa mới chuyển qua.
A Hạ trở về, nói của Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu là giống nhau, nhất
thời Ngọc Nương nói không ra lời.
Đây không phải là tìm việc sao!
Mấy gã sai vặt đưa băng đang định rời đi, vừa đi đến đình viện đã bị Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu ngăn lại.
"Mấy vị tiểu ca, có phải đưa đồ đạc sai người rồi hay không?"
Gã sai vặt dẫn đầu nghi ngờ nhìn hai người: "Đưa sai cái gì?"
"Mấy vật này không đồng nhất dạng!" Tiền nhũ mẫu cũng không biết phải
nói như thế nào, chỉ có thể chỉ tay phía tây sương, nói năng có hơi kích động lại lộn xộn.
Gã sai vặt nghe không hiểu.
Vương nhũ mẫu cười cười đẩy Tiền nhũ mẫu ra chen vào nói: "Tiểu ca đừng
hiểu lầm, nàng ấy không biết nói chuyện, chính là băng mới vừa đưa tới