Ô Nhược chờ nhóm
người Ô gia rời khỏi Tương Bồ Tự rồi mới quay qua hỏi Hắc Tuyên Dực bên
cạnh: “Lúc nãy, huynh có nghe thấy ông cố nói gì với hai vị trưởng lão
không?”
“Ô gia, đại hung” Hắc Tuyên Dực chỉ nói giản lược.
Đại hung? Trong lòng Ô Nhược cười lạnh, ông trời đã cho hắn cơ hội trùng
sinh trở về báo thù thì làm sao Ô gia sao chỉ có thể đơn giản là hai chữ đại hung được chứ.
Y híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời cao: “Hiếm
có được cơ hội đến Tương Bồ Tự một chuyến, hay là chúng ta đừng về vội.
Ta nhớ đằng sau Tương Bồ Tự có một rừng mai. Vừa đúng lúc hoa đang nở
rộ, chúng ta đi thưởng mai đi”
Ô Nhược không cho Hắc Tuyên Dực có cơ hội mở miệng mà trực tiếp nắm lấy tay hắn kéo đến hậu viện.
Hậu viện Tương Bồ Tự, một vườn mai đỏ rực sừng sững đứng trong gió tuyết,
cảnh sắc đẹp đẽ hấp dẫn một lượng lớn du khách tới thưởng thức.
Thế nhưng, ánh mắt Ô Nhược chưa từng dừng lại trên bất cứ bông hoa nào mà
đảo tới đảo lui như đang tìm kiếm thứ gì đó trong rừng mai.
Y dắt tay Hắc Tuyên Dực dạo tới dạo lui đến vòng thứ sáu mới dừng chân lại.
Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, Ô Nhược nhỏ giọng lầm bầm: “Lẽ nào hắn
thật sự không có ở đây?”
Trông thấy Ô Nhược trong lòng đầy tâm
sự, Hắc Tuyên Dực hiểu ra y không phải muốn đến đây thưởng hoa mà là
đang tìm người nào đó.
Lúc này Hắc Can lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, phu nhân, hiện giờ đã là buổi trưa, chúng ta có cần ở lại chùa dùng cơm không?”
Ô Nhược nhướn mày: “Đã quá trưa rồi à?”
“Đúng thế”
“Vậy chúng ta trở về rồi ăn”
Thấy sân sau đã không còn mấy người ở lại ngắm hoa, Ô Nhược lôi kéo Hắc
Tuyên Dực đến nơi bọn họ dừng xe. Đột nhiên, một cái bóng màu trắng lao
đến đụng trúng vào người y và bị đàn hồi bật lại ngã trên mặt đất bất
tỉnh nhân sự.
Ô Nhược lảo đảo lui vài bước, nếu không phải đám Thi Nguyên đằng sau đỡ lại thì y đã ngã ngửa từ lâu.
Thi Nguyên vừa giúp Ô Nhược chỉnh lại quần áo vừa nói: “Phu nhân, người có sao không?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không sao”
Hắc Can nhanh chóng bước đến kiểm tra nam tử đang nằm bất tỉnh trên mặt
đất. Dung nhan của hắn cực kỳ tuấn dật nhưng sắc mặt lại tái nhợt, máu
chảy trên cánh tay nhiễm đỏ nền tuyết trắng. Dường như, hắn đang bị
người ta truy sát.
Ô Nhược càng nhìn nam tử áo trắng kia càng cảm thấy quen mắt. Sau khi nhận ra được kẻ đó là ai, y ngăn chặn nội tâm
mừng rỡ mà nhìn ngó bốn phía. Sau khi xác định xung quanh không có ai, Ô Nhược vội vàng nói: “Hắc Can, mau nâng hắn lên xe ngựa, đừng để ai phát hiện”
Hắc Tuyên Dực híp mắt một cái: “Kẻ này là ai?”
Hắn cảm thấy người Ô Nhược kìm kiếm lúc nãy ở vườn mai là nam nhân này.
Trông thấy Hắc Tuyên Dực không vui, Ô Nhược không hề che dấu mà nhỏ giọng giải thích: “ Hắn là Thái tử”
Cũng chính là mục đích đến Tương Bồ Tự hôm nay của y.
Y nhớ lại đời trước Ô tiền Thanh từng kể rằng khi vi phục xuất tuần ngang qua Thành Cao Lăng, Thái tử Linh Mạch Hàn bị kẻ thù truy sát vào buổi
trưa ngày đông chí trong năm mà y gả cho Hắc Tuyên Dực. Kết quả, hắn
chết trong rừng mai của Tương Bồ Tự. Cuối cùng, Nhị hoàng tử được chọn
làm Thái tử.
Bởi vì Ô Tiền Thanh cũng chỉ nghe Ô Huyền Nhiên nói
lúc say nên Ô Nhược cũng không chắc chuyện này có phải thật hay không.
Có điều, đời trước, Thái tử Linh Mạch Hàn xác thực là chết vào khoảng
thời gian này. Chẳng qua là khi đó Đế quân tuyên bố Linh Mạch Hàn vì hộ
giá nên bỏ mình. Sau đó ông ta ban chiếu chỉ an táng Linh Mạch Hàn vào
hoàng lăng vô cùng long trọng.
Còn hiện giờ, sở dĩ Ô Nhược muốn
cứu Linh Mạch Hàn vì y không muốn Ô Thần Tử có cơ hội phò tá cháu ngoại
của hắn là Nhị hoàng tử đăng cơ còn hắn lại tiếp tục ngồi ở vị trí Quốc
sư dưới một người trên vạn người.
Về phần kẻ nào có âm mưu hành
thích giết Thái tử thì không cần nghĩ cũng biết được. Bằng sự thông minh và tài trí của Thái tử dĩ nhiên là đã xác định được kẻ nào muốn hại
mình từ lâu rồi. Chắc chắn sau khi trở về, Linh Mạch Hàn sẽ không để
những kẻ đó yên thân.
Trong lòng Hắc Tuyên Dực vô cùng thỏa mãn
vì Ô Nhược thẳng thắn nói với hắn thân phận của đối phương. Hắn quay qua dặn dò Hắc Can hành sự theo lời Ô Nhược căn dặn.
Hắc Can lập tức cởi mũ che Linh Mạch Hàn lại, sau đó, hắn vun tuyết che vết máu trên đất rồi mới nâng người lên xe ngựa.
Chờ Hắc Tuyên Dực và Ô Nhược lên xe ngựa xong, Hắc Can nhanh chóng đánh xe rời khỏi.
Không lâu sau đó, một đám người mặc áo đen cũng đi đến Tương Bồ Tự. Bọn chúng tìm từ trong ra ngoài hơn một canh giờ vẫn không thấy người nên đành
rời khỏi nơi đó.