"Ông cố" Ô Nhược cướp lời Ô Tiền Thanh:
"Cha con thật sự không thu thập đủ tài liệu để làm pháp khí bởi vì cha
không chỉ phải làm cho mỗi Đại ca con mà còn phải làm cho chính ông, cho mẹ, con và cả Ô Hi nữa."
Ô Tiền Đồng nén giận hỏi: "Cả nhà ngươi không đi rèn luyện thì cần pháp khí để làm gì?"
"Tiểu thúc, người cũng biết tình trạng thân thể của ta mà đúng không?" Ô
Nhược cụp mi buồn bã nói: "Hiện giờ, ta đang ở Hắc gia nên không được
mọi người bảo hộ như ở Ô gia. Nếu không có vài món pháp khí lợi hại để
phòng thân thì cuộc sống của ta ở đó sẽ rất khó khăn. Bọn chúng lúc nào
cũng bắt nạt ta vì ta vừa không có linh lực vừa đi đứng không thuận tiện như người khác. Chúng hoàn toàn không xem ta là chủ nhân của chúng, đồ
ăn dâng lên cho ta toàn cơm canh đạm bạc mà cũng không đủ no. Mỗi lần ta muốn đi vệ sinh thì phải gọi cả buổi mới có người vào phòng hầu hạ. Còn nữa..."
"Bọn chúng" mà y nói chính là hai huynh đệ Ô Đại và Ô
Tiểu chứ không phải là người hầu ở Hắc phủ. Tuy nhiên, đám Ô Tiền Đồng
nghĩ thế nào lại là chuyện của bọn họ thôi.
"Ta biết, Tiểu
Nhược... con phải chịu khổ rồi." Ô Bặc Phương ngắt lời, không cho Ô
Nhược nói nữa bởi vì chuyện Ô Nhược chịu khổ là một cái tát vào mặt bọn
họ.
Ô Bặc Phương không ngờ rằng hôn sự do ông định ra này lại
khiến cháu cố phải chịu ấm ức quá nhiều, cuộc sống hiện tại của y còn
không bằng cả một tên người hầu trong Ô phủ. Nếu việc này bị truyền ra
ngoài thì chắc chắn rất nhiều người sẽ cảm thấy ông máu lạnh vô tình, họ sẽ cười nhạo ông vì lấy lòng Ô Thần Tử mà không thèm quan tâm đến sống
chết của cháu cố. Rồi sau này, còn ai trong đám con cháu của Ô gia sẽ
thật lòng tôn kính ông đây.
Ô Bặc Phương nhìn Ô Tiền Thanh nghiêm khắc nói: "Tiền Thanh, ngươi nhất định phải nhanh chóng luyện chế pháp khí cho Tiểu Nhược"
Ô Tiền Thanh vội vàng đáp: "Dạ"
Ô Tiền Đồng không cam tâm nói: "Nếu như vậy thì không cần chế pháp khí cho Tam ca, Tam tẩu và Tiểu Hi nữa."
"Tiểu thúc, sao người có thể nói vậy được?" Ô Nhược nhìn hắn: "Hiện giờ, Đại
ca ta vẫn còn trong nhà nên tạm thời có thể bảo vệ cho người trong Thư
Thanh Viện. Nhưng qua năm mới, hắn sẽ ra ngoài rèn luyện, vậy ai sẽ bảo
vệ cho cha mẹ và muội muội ta đây? Người cũng biết trước kia cha ta từng đắc tội rất nhiều người, hiện giờ chắc chắn có rất nhiều kẻ sẽ nhân lúc tu vi ông bị hủy mà đến báo thù. Nếu không có vài món pháp khí phòng
thân thì làm sao cha ta có thể chống lại đối phương và bảo vệ mẹ ta
đây?"
Ô Tiền Đồng hừ lạnh: "Kẻ nào lại to gan đến mức dám lẻn vào Ô gia chúng ta hành thích cha ngươi chứ"
"Cha ta cũng không thể cả đời không ra khỏi cửa đúng không? Hơn nữa, cha ta
dù gì cũng là Tam gia của Nam Đại viện, đến cả một pháp khí ra hồn cũng
không có thì chẳng phải Ô gia ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ à?"
Vốn dĩ Ô Bặc Phương là người rất trọng thể diện nên khi vừa nghe Ô Nhược
nói rằng người Ô gia sẽ bị thiên hạ chế nhạo thì ông gật đầu đồng ý
ngay: "Được rồi, cả nhà Tiền Thanh không thể không có pháp khí phòng
thân được."
Ô Tiền Đồng lại nói: "VậyTiểu Hi..."
Ô Bặc Phương trầm giọng: "Đều làm hết đi"
Nếu những người trong Thư Thanh Viện đều có pháp khí thì không lẽ không thể làm vài món pháp khí cho cháu cố của ông hay sao?
Hơn nữa, nếu không phải đám người Ô Tiền Cạnh mượn pháp khí của Ô Tiền
Thanh thì cả nhà bọn họ có thể thiếu thốn đến mức phải mượn tài liệu để
làm pháp khí à?
Không để cho đám Ô Tiền Đồng có cơ hội lên tiếng, Ô Nhược lập tức cười cảm ơn bọn họ: "Cảm ơn ông cố, cảm ơn các vị thúc
bá đã cho Thư Thanh Viện mượn tài liệu. Chờ sau khi Đại ca ta rèn luyện
trở về sẽ trả lại cho mọi người."
Ha ha, đại ca đi rèn luyện ít
gì cũng phải mấy năm nữa mới trở về. Các ngươi cứ thong thả mà chờ đi.
Mà dù cho Đại ca có về đi nữa thì nhà ta cũng sẽ không trả tài liệu cho
các ngươi đâu.
Lúc này, sắc mặt của đám người Ô Tiền Đồng đã đen
như than nhưng bọn họ vẫn không dám biểu lộ ra vẻ bực bội trước mặt ông
cố được bởi vì chủ ý này do chính bọn họ nghĩ ra và cũng được mọi người
nhất trí gật đầu. Hiện tại, bọn họ hối hần còn kịp không?
Dĩ nhiên là không thể rồi.
Sau khi phân phó đám người Ô Tiền Cạnh phải nhanh chóng đi lấy tài liệu cho cha con Ô Nhược, Ô Bặc Phương dặn dò thêm một số chuyện rồi cho bọn họ
ai về nhà nấy