"A...Em đừng khiếu khích sự nhẫn nại cuối cùng của anh nữa!" Thanh âm
trầm thấp của Mạc Tu Nghiêu vang lên, có thể thấy anh đè nén dục vọng
cực khổ đến chừng nào!
Nhược Băng không nói gì, mặt lạnh nhìn
anh. Cô quay lưng đi về phía bàn ngủ. Mạc Tu Nghiêu chưa kịp vui mừng
thở ra thì mắt thấy cơ thể nóng bỏng của cô bước lại. Cô vốn muốn đè Mạc Tu Nghiêu, cường bạo anh uống cốc nước có chứa thuốc kích dục này,
nhưng có lòng không có sức a!
"Ực...."
Nhược Băng đưa cốc
nước lên miệng, uống một ngụm nhỏ, lại cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của
anh. Dòng chất lỏng mát lành theo môi cô chảy vào yết hầu của anh!
Không cần nói Mạc Tu Nghiêu cũng đoán được đại khái mục đích của cô...Chỉ là anh không đành lòng, cũng không muốn phản kháng cô.
Chừng mười phút sau, Nhược Băng có cảm giác cơ thể mình đang bị một luồng
nhiệt thiêu đốt, khuôn mặt cô không tự chủ được mà nóng ran. Dưới tác
dụng của thuốc kích tình, đôi môi đỏ mọng của cô lại càng kiều diễm mê
người. Cô rất nóng, rất nóng, rất rất nóng...
Bên dưới cảm giác rất trống trải- muốn được thứ gì đó lấp đầy.
Mạc Tu Nghiêu cũng không khá hơn cô chút nào, thậm chí so với cô ham muốn
còn mãnh liệt hơn, cổ họng anh khố khốc. Nụ hoa mềm mại của cô khẽ chạm
vào ngực anh, cọ cọ làm Mạc Tu Nghiêu cảm giác anh nhịn sắp chết rồi!
"Cầu xin tôi yêu anh!"
Nhược Băng tự nhủ, một người kiêu ngạo như Mạc Tu Nghiêu đứng trên vạn người
tuyệt đối sẽ không chấp nhận phương thức quyến rũ hèn hạ kiểu này của
cô.
Quả nhiên...
Mạc Tu Nghiêu trầm giọng nói, "Không cần em yêu tôi!"
Chưa kịp để cô phản ứng thì âm thanh "phựt" vang lên, chiếc cà là vạt đã đứt đôi từ khi nào. Mạc Tu Nghiêu thuận người đè Nhược Băng xuống dưới thân mình, cười mị hoặc chúng sinh nói,
"Tôi yêu em là đủ rồi! Hôm
nay tôi sẽ cho em thấy bản lĩnh đàn ông của tôi! Sẽ làm cho em ở dưới
thân tôi van xin cầu hoan! Không chiếm được trái tim em thì cái thân thể này cũng không tệ."
"Tên khốn...Ừm...." Nhược Băng vốn muốn mở
miệng chửi người. Chỉ là lời còn lại đã bị nuốt trôi bởi nụ hôn công
kích bá đạo, cuồng nhiệt của Mạc Tu Nghiêu.
Bàn tay hữu lực của
anh thô lỗ xé tan nơi phòng thủ cuối cùng của cô. Mạc Tu Nghiêu không
chút lưu tình đem hai ngón tay đưa vào nơi riêng tư của cô.
"Đau...Ư..."
Nhược Băng gồng người lên vì đau, cô cắn chặt môi đển bản thân không phát ra những tiếng rên rỉ đáng khinh.
Dường như Mạc Tu Nghiêu đoán được suy nghĩ của cô, anh cúi đầu ngậm lấy gò
bồng đảo mềm mại của cô, vừa day vừa cắn nhẹ khiến cơ thể Nhược Băng
không tự chủ được mà vặn vẹo.
"Ừm...Bên dưới em đã ướt đến thế rồi! Thật đúng là nói một đằng, làm một nẻo..."
"Anh...Anh là tên khốn! Mau buông tôi ra...."
"Muộn rồi!" Mạc Tu Nghiêu bá đạo nói, nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, đem tiểu huynh đệ thô bạo tiến vào.