Một âm thanh quá bất ngờ, mọi người chưa kịp phản ứng lại.
Đợi
mọi người có phản ứng lại thì lúc đó đã có một bóng người xuyên qua đám
đông một cách nhanh như chớp đến trước mặt Diệp Viễn.
Bị khóa chặt bởi luồng khí này, Diệp Viễn suýt nữa là chết ngạt rồi.
Luồng khí này quá mạnh.
Đừng nói là Diệp Viễn đã cạn kiệt sức lực, cho dù hắn ta có trong trạng
thái tràn đầy khí lực cũng không thể sống sót sau đòn tấn công này.
Diệp Viễn cũng ngờ rằng vào lúc này lại có người không biết xấu hổ đánh lén hắn.
Thế hệ đầu tiên của Đan Đế vừa mới được tái sinh chẳng lẻ lại chết đi một cách bất lực vậy sao?
Thực ra Diệp Viễn đã tính toán từ sớm, tính đến việc hắn giết người rồi, ít nhất cũng phải trải qua phán xét tối cao mới phán hắn tội chết.
Mà ở giữa chỗ này, thế cuộc thay đổi quá lớn rồi.
Chỉ dựa vào tư chất Đan Đạo và Võ Đạo của hắn được phát hiện, còn có thế lực nào không muốn lôi kéo hắn sao?
Nhưng mà Diệp Viễn ngàn tính vạn tính cũng không tính được hắn vừa giết chết Lâm Thiên Thành thì có một đối thủ mạnh hơn đang ẩn nấp trong góc tối
đánh lén hắn.
Diệp Viễn tin rằng trong kẻ địch lớn nhất trong
học viện chính là Vạn Uyên, anh ấy bây giờ đã vượt qua cấp độ Nguyên
Khí tầng sáu, ngay cả khi hắn nhảy ra tự mình cũng có thể giết hắn
một cách nhẹ nhàng.
Cái gì mà Hình Đường đại trưởng lão, Diệp Viễn không biết!
Ai có thể nghĩ rằng anh ta đối với mình lại có sát tâm lớn như vậy, trực tiếp ra tay giết người.
Diệp Viễn tự biết không thể địch lại, đã nhắm mắt chờ chết.
Tô Vũ Bách thấy Diệp Viễn nhắm mắt chờ chết, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười tàn độc.
Khi mọi người đang kinh ngạc về sức mạnh của Diệp Viễn hắn ta đã chớp lấy
thời cơ tấn công ngay thời điểm đầu tiên chính là không để người khác có cơ hội phản ứng.
Là Hình Đường đại trưởng lão, Tô Vũ Bách đã là
bán bộ Ngưng Tinh Cảnh, đã đối phó với một Diệp Viễn không còn sức
lực, lại không có gì trong tay ư?
Sư tử săn thỏ cũng dùng hết sức, Tô Vũ Bách hiểu rõ đạo lý này, cho nên anh ta lần này đã dùng hết lực mà đánh!
Khoảng cách đến Diệp Viễn chỉ cách vài bước chân, mọi người đều nhắm mắt lại,
không muốn nhìn thấy bộ dạng máu rơi năm bước của Diệp Viễn.
Suy
cho cùng thì thiên tài của học viện từ từ lên cao, bây giờ tất cả mọi
người đã chắc chắn rằng chỉ cần Diệp Viễn có đủ thời gian thì việc cậu
ấy vượt qua đại sư huynh Long Đường là chuyện sớm muộn!
Bây giờ một thiên tài như vậy sao có thể lại ngã xuống nhanh như vậy?
Tốc độ của Tô Vũ Bách rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Viễn.
Tuy nhiên ngay thời khắc này, sự thay đổi khác là tái sinh.
Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhấp nháy phía sau anh ta, đợi
đến lúc anh ta kịp phản ứng thì đã có một bóng người vượt qua anh ta.
“Bịch!”
Một trận đối kháng dữ dội, âm thanh phát ra so với trận đấu giữa Diệp Viễn và Lâm Thiên Thành còn lớn hơn mấy phần.
Diệp Viễn cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm hôn mê rồi, nhưng thời khắc này không dễ để anh ta ngẩn ngơ.
Khoảng cách của cậu ấy với hai người gần nhất, cú đánh nhận được tự nhiên lớn nhất.
Luồng khí to lớn quét qua, mặc dù bóng dáng đó giúp cậu ấy trung hòa phần lớn cuộc tấn công nhưng dư âm vẫn còn rất lớn mạnh.
Không kịp làm việc gì khác, Diệp Viễn vội vàng chống đỡ tấm khiên.
“Phốc!”
Diệp Viễn bị dư âm đánh bay đi, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Bán bộ Ngưng Tinh Cảnh dùng hết sức mà đánh, chỉ sợ phần lớn bị giải quyết, đối với Diệp Viễn lúc này mà nói thì đủ mạnh rồi.
Diệp Viễn ngã ngổn ngang trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng dường như có chút khó chịu.
Bóng người đó cũng bị đẩy lui, lui hơn hai trăm bước mới đứng vững lại được.
“Phốc!”
Bóng người đó cũng phun ra một ngụm máu, rõ ràng là cũng bị nội thương.
Tô Vũ Bách vẫn đứng ở vị trí ban đầu, một chút động tĩnh cũng không có,
nhưng có thể thấy thực lực của hắn ta đã lớn mạnh lên rất nhiều.
Chẳng qua lúc này Tô Vũ Bách ghìm nén nhìn bóng người trên dòng nước đối diện.
“Hô Duyên Dũng! Ngươi dám phạm thượng vậy sao, Hình Đường ta để làm trang trí hay sao?” Tô Vũ Bách ghìm giọng nói
Diệp Viễn giờ mới nhìn rõ bóng người đó, chính là Hô Duyên lão sư.
Nhưng mà… Hô Duyên lão sư sao lại giúp mình.
Nhìn lại từ trận đánh này thực lực của Hô Duyên Dũng so với Tô Vũ Bách vẫn
kém hơn một đoạn, trận đấu này chính là bất chấp mối nguy hiểm rất lớn!
Diệp Viễn không kềm được cơn mơ màng đang đến, nhưng càng nhiều hơn chính là rung động.
Không có Hô Duyên Dũng bước lên giữa điện quang hỏa thạch, cậu ấy giờ này đã là cái xác chết rồi.
Hô Duyên Dũng nhổ ra máu dư trong miệng, lạnh lùng nói: “Phạm thượng? Rốt cuộc là ai phạm thượng? Khi Hình Đường hành quyết học viên, có thể
không thông qua sự đồng ý của viện trưởng sao? Ngươi lấy thân phận Hình
Đường đại trưởng lão đánh lén một học viên Nguyên Khí tầng sáu, ngươi
không biết xấu hổ?
“Hừ! Diệp Viễn đã vi phạm quy tắc của viện,
giết chết đồng môn, viện trưởng có ở đây hay không hắn đều phải chết!
Hơn nữa ta vừa biết rõ Diệp Viễn trước khi giết chết Lâm Thiên Thành, đã giết chế Trương Hằng chưởng quản quản sự học viện Dược Viên. Vì vậy
giết người tàn nhẫn, chết cũng chưa đủ.” Tô Vũ Bách mặt không biến sắc
lạnh lùng nói.
Quả nhiên lời Tô Vũ Bách vừa nói ra mọi người đều xôn xao!
Giết một mình Lâm Thiên Thành còn nói, trong một ngày giết hai người liên
tiếp, để mọi người cho rằng Diệp Viễn chính là tên giết người tàn nhẫn.
“Không phải chứ? Thực lực của tên Diệp Viễn này sẽ không tiến bộ nhanh chóng
như vậy, đầu óc có vấn đề, trở thành người tàn độc.”
“Nghe nói
luyện võ công ma đạo thực lực phát triển rất nhanh, nhưng tâm trí ngươi
học võ sẽ mất phương hướng, Diệp Viễn sẽ không lén lút luyện tập võ công ma đạo gì đố rồi chứ?”
“Rất có khả năng! Cậu ấy một tháng trước
vẫn là Nguyên Khí tầng một, sau một tháng trôi qua, cậu ấy đã là
Nguyên Khí tầng sáu, thậm chí có thể giết cả Linh Dịch Cảnh! Điều này
vốn không phải là quy luật bình thường.”
Nghe nói công pháp ma đạo vô cùng lớn, so với người học võ thông thường mạnh hơn rất nhiều.
Nếu sự thật đúng như vậy thì Diệp Viễn đúng là đáng chết!
Những lời của Tô Vũ Bách rất có tính kích động, vốn vẫn còn nhiều người đồng
cảm với Diệp Viễn, bây giờ tuyệt nhiên có không ít người đã cho rằng
Diệp Viễn tu luyện công pháp ma đạo, đáng chết rồi.
Nghe tiếng nghị luận của mọi người, Tô Vũ Bách vui thầm trong lòng
Chỉ cần hắn đứng trên đạo nghĩa, hôm nay bắt Diệp Viễn bắt giết thì cũng không ai nói được gì.
“Nghe thấy chưa? Ta bây giờ nghi ngờ Diệp Viễn tu luyện công pháp ma đạo,
phải trừng phạt hắn, còn ai có ý kiến không?” Bộ dạng hiên ngang của Tô
Vũ Bách.
Hô Duyên Dũng cười lạnh một tiếng nói: “Bất luận Diệp
Viễn có phải tu luyện công pháp ma đạo hay không đều phải đợi viện
trưởng quay về định đoạt! Ngươi tự ý chủ trương, chính là thách thức sự
uy nghiêm của viện trưởng sao?”
Hô Duyên Dũng cũng không phải là một người bình thường, bị chụp lại cái mũ lớn, làm cho Tô Vũ Bách vô cùng đau đầu.
“Hừ! Tà ma ngoại đạo người người đều muốn trừ khử! Diệp Viễn đã nhẫn tâm
giết chết hai mạng người, lẻ nào không đủ tội chết sao? Hô Duyên Dũng
ngươi bao che người trong ma đạo là có dụng ý gì?”
Tô Vũ Bách được thế không tha, tiếp tục lời đe dọa. Trong lời nói của hắn, Diệp Viễn đã bị mặc định là người trong ma đạo.
Hô Duyên Dũng đương nhiên không bị lừa: “Người trong ma đạo ư? Ngươi dựa
vào đâu nói Diệp Viễn là người trong ma đạo? Cũng không hỏi vì sao Diệp
Viễn giết người, lại đi chụp mũ hắn mà không phân biệt trắng đen, Hình
Dường đại trưởng lão người thật là oai phong mà!”
“Hừ, ngươi còn
cứng miệng! Nếu hắn không phải người trong ma đạo, làm thế nào sức mạnh
của hắn lại tăng nhanh như vậy? Nếu không phải người trong ma đạo người
làm sao giải thích sự vượt trội của hắn? Người trong ma đạo ai ai cũng
muốn trừ khử! Hô Duyên Dũng ngươi còn không tránh ra ta sẽ bắt ngươi
trước sau đó giết chết tên khốn này!” Tô Vũ Bách được thế ép người.