Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi nước mắt!
Lần thứ nhất là lúc phụ thân Chính Dương Tử bởi vì bảo mình mà bị tên phản
đồ giết chết. Cảnh tưởng ấy cho dù là trải qua vòng luân hồi thì cũng
trong tâm trí hắn vẫn rõ ràng như vậy. Sự đau đớn khắc cốt kia tâm kìa
chính là động lực thúc đẩy Diệp Viễn chăm chỉ tu luyện cho đến bây giờ,
hắn nghĩ có một ngày mình sẽ quay về thần thành chính tay giết chết tên
phản đồ đó trả thù cho cha.
Đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi nước mắt, mặc dù không phải là thời khắc đối mặt với chuyện sống chết, nhưng chính tình thương yêu không cầu lợi của người cha giành cho đứa con của Diệp Hàng lại khiến cho nội tâm của Diệp viễn rung động sâu sắc.
Cái loại cảm giác này, Diệp Viễn đã từng cảm nhận được từ người cha Chính
Dương Tử của mình. Cho dù Diệp Hàng có phải là phụ thân thật sự của hắn
đi chăng nữa, thì tình cảm không một chút tính toán của ông đối mình là
chân thật.
Thanh Vân Tử tiếp tục thừa hưởng thân thể của Diệp
Viễn, chịu sự ảnh hưởng của thân thể này thì tự nhiên sẽ cảm thấy gần
gũi với Diệp Hàng.
Lại thêm sự đối xử chân thành của Diệp Hàng
đối với kiếp này của Diệp Viễn và trong tâm Diệp Viễn có một chút thẹn
khi đã chiếm thân thể của con trai ông nên mới thừa nhận người phụ thân
này.
Nhưng ở trong nội tâm sâu thẳm của mình, Diệp Viễn chỉ coi
ông là người tương đối gần gũi mà thôi, chứ không phải là tình cha con
thật sự.
Trong thâm tâm của Diệp Viễn thì phụ thân thật sự chỉ có một mình Chính Dương Tử mà thôi, vì thế thời gian đầu Diệp Viễn đã
không truyền lại cho Diệp Hàng những thứ này. Nhưng giờ đây trong thâm
tâm của Diệp Viễn đã thừa nhận người phụ thân này rồi.
Hai kiếp làm người, có được tình yêu thường bao la của hai người phụ thân như thế đã làm cho trái tim Diệp Viễn tan chảy.
thật sự lúc mới đầu đưa ra hai quyển pháp quyết này thì Diệp Hàng vẫn còn
một chút do dự, nhưng khi nghĩ tới Diệp Hàng bị Vạn Đông Hải giết chết
thì con đường tu luyện về sau của bản thân sẽ càng thêm nhiều phiền phức hơn.
Dựa vào tính cách của Vạn Đông Hải, thì hắn nhất định sẽ
không dễ dàng để cho Diệp Hàng đã bị thất thế mà sống dễ chịu, thực lực
hiện này của Diệp Viễn vẫn còn yếu, trọng yếu là vẫn chưa bảo vệ được
mình. Suy nghĩ nhiều lần thì Diệp Viễn mới đưa ra quyết định này. Nhưng
mà bây giờ, Diệp Viễn có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Nhìn thấy
Diệp Viễn nước mắt lừng tròng, dọa Diệp Hàng một trận, liên tiếp nói:
“Viễn nhi con làm sao vậy, có phải là phụ thân nói lời nào sai không?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Hài nhi không sao, chỉ là hài nhi cảm động quá mà
thôi. Trước kia hài nhi không hiểu chuyện, khiến cho phụ thân lo lắng,về sau hài nhi nhất định trở thành sự tự hào của phụ thân!”
Diệp
Hàng nghe vậy mới có thể yên lòng, xúc động nói: “Hahahah, hài tử ngốc
còn học được cách làm nũng. Chúng ta là cha con, nói những lời này há
chẳng phải xem như người ngoài sao? nhưng mà Viễn nhi biết không, điều
mà làm cho ta vui vẻ yên tâm không phải là nhận được truyền thừacủa vị
tuyệt thế cường giả nào đó mà chính là sự trưởng thành hiểu chuyện của
con! nam tử hán không nên nhìn về chuyện quá khứ mà phải nhìn về tương
lai, chỉ đến khi xông phá hết thế gian này mới dừng lại!”
Diệp
Viễn nghe vậy cũng hơi lộ vẻ xúc động, Diệp Hàng ở một đất nước bình
thường thế này mà lại hoài bão như thế thì quả thực là hiếm gặp.
Diệp Viễn biết tư chất của Diệp Hàng không hế kém,cái ông thiếu chính là nguồn tài nguyên.
Chỉ cần có đủ nguồn tu luyện thì thành tựu sau này của Diệp Hàng nhất định sẽ không thấp!
Bây giờ Diêp Hàng vẫn chưa đến bốn mươi, trên con đường võ giả cũng được coi như là trẻ tuổi, khả năng vẫn là rất lớn.
Diệp Viễn chấp tay cúi người với Diệp Hàng rồi nói: “Hài nhi thụ giáo, nhưng mà hai quyển công pháp này phụ thân vẫn nên học là hay hơn, cũng chả có gì là không thỏa đáng cả. Vị cao nhân kia đem những thứ này truyền lại
cho con cũng không nói là không được phép truyền ra ngoài thì hiển nhiên là tùy ý cho con tự quyết định, hơn nữa cũng không phải là truyền thụ
lung tung, người là người thân nhất của con, truyền cho người thì con
nghĩ lão nhân gia cũng không nói gì đâu.”
“Cái này.... thật sự là không có việc gì?” Diệp Hàng vẫn còn có chút do dự.
“Phụ thân người nghĩ xem, người tuyệt thế như thế làm sao có thể phạm vào
những sai lầm thấp kém như vậy chứ? Nếu như người đó không muốn con
truyền những thứ này ra ngoài thì nhất định phải cảnh cáo con tuyệt đối
không được tiết lộ ra ngoài, nhưng hắn lại không nói nửa câu nhắc nhở
thì đương nhiên là cho con xem xét tình hình mà quyết định rồi. Hơn nữa
nếu như hắn thật sự muốn tìm truyền nhân truyền lại những công pháp này
thì tất nhiên sẽ không thể để vì việc này mà hủy hoại con? Nếu không
thì, lần sau hắn đến tìm con, con sẽ nói rõ với hắn việc này, nếu hắn
cảm thấy không thỏa đáng thì cha con chúng ta cùng nhau gánh vác là được rồi.”
Lời nói hào hùng tràn đầy khí phách của Diệp Viễn đã xua tan đi nỗi lo ngại của Diệp Hàng
“Được rồi, cha con chúng ra cùng nhau gánh vác!” Diệp Hàng cũng nói khí thế như vậy.
Bên ngoài thì Diệp Hàng nói như thế, nhưng trong lòng Diệp Hàng lại âm thầm nghĩ: “Nếu vị cao nhân ấy thực sự đến gây phiền cho Viễn Nhi thì đến
lúc đó ta sẽ tự phế võ công tạ tội là được! Cho dù thế nào đi chăng nữa
thì cũng không thể để cho Viễn Nhi gánh vác việc này.”
Diệp Hàng đương nhiên không biết, vị cao nhân đó vốn dĩ không tồn tại...
Mấy ngày tiếp theo, cả hai cha con Diệp Viễn đều đóng cửa bế quan không ra ngoài.Diệp Hàng dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu “Thiên Diễn Hồn Quyết”, còn
Diệp Viễn thì cũng củng cố lại cảnh giới của bản thân mình.
Trước khi bế quan tu luyện, Diệp Hàng đã dặn dò toàn bộ trên duới Dược Hương
Các chỉ cần lo liệu chuyện kinh doanh thường ngày, cho dù Túy Tinh Lâu
gây hấn, tất cả phải chờ khi ông xuất quan rồi hãy nói sau.
Bây
giờ ông đã có Bạo Nguyên Đan, thì không cần phải vội vàng ra tay. Trước
tiên cứ cho Vạn Đông Hải giày vò một trận rồi sau đó dùng một gậy quật
chết hắn.
Với tình hình bây giờ của Dược Hương Các thì cho dù Vạn Đông Hải có Tụ Nguyên Đan đi nữa, muốn một lúc tiêu diệt toàn bộ Dược
Hương Các là chuyện không thể nào.
Diệp Hàng tận dụng thời gian này nhanh chóng gia tăng thực lực!
Ở cái thế giới kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu như thế này thì thực lực mới là đạo lí. Diệp Hàng hiểu được hiệu dược của Bạo Nguyên Đan là gấp đôi so với
Nguyên Khí Đan, nhưng mà một khi đưa ra bên ngoài thì sức ảnh hưởng sẽ
không chỉ là con số gấp đôi.
Nếu như thực lực không đủ thì Bạo Nguyên Đan này chỉ có trở thành mầm tai họa mà thôi!
Trước tiên Diệp Hàng đem toàn bộ tinh lực tập chung tu luyện Thiên Hàng Hồn
Quyết, còn về “linh chá cửu dương thần quyết” lại không có hứng thú lắm. Nhưng khi tu luyện thì hắn mới hiểu được sức đáng sợ của Linh Chá Cửu
Dương Thần Quyết.
Chỉ trong thời gian ba ngày, cảnh giới trước
khi của hắn không một chút động tĩnh nào, mà giờ đây đã xuất hiện lỗ
hỏng, đây chính là kết quả mà hắn đồng thời tu luyện Thiên Diễn Hồn
Quyết.
Mượn lực trợ giúp của đan dược mà Diệp Hàng đã đột phá được cửa quan này, thăng cấp thành nhất trung tiểu giới cảnh
Trên Linh Dịch Cảnh là Ngưng Tinh Cảnh, mà ở Ngưng Tinh Cảnh muốn đột phá
một cảnh giới nhỏ thì độ khó của nó cũng không kém hơn như từ Nguyên Khí tầng một tu luyện thành Nguyên Khí tầng chín!
Có ngươi năm năm
hoặc thâm chí là mười năm cũng không đột phá được một cảnh giới nhỏ, thì cũng biết được độ khó của việc thăng cấp lên khó khăn như thế nào.
Hơn nữa Diệp Hàng phát hiện ra từ khi mình tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết thì trong đan thiền của hắn đã ngưng tụ một tầng dày nguyên lực,
những nguyên lực kết tụ thành tinh thể, cảnh tượng cuối cùng dường như
là hóa lỏng rồi trùng ngưng.
Còn về Thiên Diễn Hồn Quyết chính
là hồn quyết của Diệp Viễn kiếp trước tu luyện, độ quý giá của nó thì
không cần phải nói cũng biết.
Đồng thời trong ba ngày, hồn lực của Diệp Hàng cũng đột phá, thuận lợi đột phá đến cảnh giới trung cấp Đại đan sư.
Nhưng Diệp Hàng vẫn chưa có ý định xuất quan, hắn muốn tiếp tục bế quan tu
luyện, đem toàn bộ tâm sức để luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, thì
mới có thể gia tăng thực lực. Bởi vì Diệp Hàng chưa chắc chắn rằng khi
đưa Bạo Nguyên Đan ra ngoài thì sẽ tạo nên chấn động như thế nào.
Sau bốn ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày kiểm tra đánh giá, sau khi xuất
quan Diệp Viễn đến thẳng công hội Luyện Dược Sư và hiệp hội đại bộ đội.
Khi Diệp Viễn đến, thì bên trong phòng khách của công hội Luyện Dược Sư đã
đông nghịt người rồi. Đa phần là những người chưa gặp qua lần nào, nhưng mà cũng có mấy người quen biết như là cô cháu Phong Nhược Tình và Vạn
Uyên.
Vạn Uyên là gia đình có truyền thống học giỏi sâu xa, hắn
sớm đã là đan đồ trung cấp rồi, lần này đến cũng là để tham gia kì kiểm
tra đáng giá đan đồ cao cấp.
Hơn nữa nghe nói hồn lực của Vạn
Uyên tương đối mạnh mẽ, tương lai trở thành đan sư thì cũng không phải
là chuyện ngạc nhiên. Chính vì lý do này mà nhận được rất nhiều sự quan
tâm ở học viện Đan Võ này.
Lúc này không biết Vạn Uyên đang nói
gì với Phong chỉ Nhu, mà thái độ của Phong Chỉ Nhu lại lạnh như băng,
dáng vẻ thì hờ hững không quan tâm.
Vạn Uyên cũng không bởi vì biểu hiện của Phong Chỉ Nhu mà cảm thấy không kiên nhẫn, trái lại khuôn mặt lại mang theo ý cười.
Lúc này Phong Chỉ Nhu nhìn thấy Diệp Viễn, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, bỏ Vạn Uyên qua một bên mà đi về hướng Diệp Viễn.
“DiệpViễn, sao bây giờ người mới tới? Ta và cô cô đều đang đợi người rất lâu rồi,
còn cho rằng bởi vì người sợ sát hạch nên không đến cơ!” Giọng điệu của
Phong Chỉ Nhu mang theo sự thân thiết nói.
Diệp Viễn biết Phong
Chỉ Nhu chỉ muốn thoát khỏi Vạn Uyên nên mới làm thế, ánh mắt không khỏi liếc về phía Vạn Uyên, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt đỏ phồng lên giống
như là gan heo cùng với ánh mắt giết người của Vạn Uyên.