Không phải thuốc của Diệp Hàng có tác dụng, mà là trạng thái của Diệp Viễn bây giờ quá kém.
Mặc dù thuốc của Diệp Hàng luyện ra vẫn có chút tác dụng phụ nhưng Diệp
Viễn không quản được nhiều như thế, vẫn là nên bồi bổ một chút cho thân
thể tệ hại này trước đã.
Còn về tác dụng phụ của viên giải dược đan này tự Diệp Viễn sẽ có cách loại bỏ.
Từ lúc có được thân thể này, vị Đế đan vĩ đại Thanh Vân Tử thực sự là nhịn không được thắc mắc, không biết vị tiền nhiệm kia đã sống như thế nào
trong mười mấy năm qua.
Sinh ra trong một thế gia đan dược, thế mà đứa trẻ này đến nguyên khí tầng hai vẫn chưa đạt được.
Cho dù là một người bình thường, được sinh ra trong một thế gia như thế này thì dù cho có lấy đan dược bình thường xem như kẹo để ăn thì bây giờ
cũng nên đạt được nguyên khí tầng bốn trở lên rồi chứ?
“Muốn khóc mà không có nước mắt.”
Đan đế chỉ có thể dùng câu này để miêu tả tâm trạng của bản thân trong thời khắc bây giờ.
Dùng thân thể tệ hại này đi thử thứ độc dược mạnh mẽ kia, Diệp Viễn không
chết mới là lạ. Mặc dù bây giờ Thanh Vân Tử đã ở trong cơ thân thể này,
nhưng nhất thời vẫn không có cách nào khác, chỉ đành đi một bước tính
một bước vậy.
Diệp Viễn đoạt lấy viên đan dược, trong ánh mắt mọi người hành động đó là đương nhiên.
“Ta biết ngay là vừa rồi ngươi chỉ giả vờ thôi mà, không cần nói nữa, thật sự là dọa ta rồi.” Diệp Hàng vui vẻ cười nói.
Lúc này, Diệp Hàng “đột nhiên tỉnh ngộ”, thì ra tên tiểu tử này đã xem trộm đơn thuốc, hoặc là nghe người trong nhà nói qua về cách luyện chế giải
dược đan nên lúc nãy mới nói ra những lời như thế.
Nếu tên tiểu tử này lại biết nói đùa rồi, có lẽ thân thể cũng không còn gì đáng lo nữa.
Đối với vấn đề này, Diệp Viễn tự nhiên không cần giải thích gì, văn không
thông võ không tinh có lẽ mới phù hợp với thân thể này.
Cứ để cho hắn yên ổn làm một cậu ấm đi vậy.
“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử cảm thấy mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Viễn vẫn cần phải điều chỉnh lại thân thể này một chút, để tránh cho mạng không giữ được lâu.
......
Diệp Viễn bắt đầu ngồi thiền và chuyển hóa sức mạnh của cơ thể để hòa tan
dược lực của giải dược đan, thanh trừ các độc tố trong cơ thể.
Chỉ tiếc là, thế lực của cơ thể này kém đến mức đáng thương, hiệu quả như
thế nào có thể nghĩ ra được. Một đời Đan đế vừa trùng sinh, không bị độc dược độc chết nhưng suýt chút nữa lại bị làm cho buồn bực mà chết rồi.
Đợi đến khi cơ thể Diệp Viễn tiêu hóa xong dược lực thì trời cũng vừa sáng, không ngờ lần này ngồi thiền lại ngồi đến sáu canh giờ, cũng coi như là vừa đủ dùng.
Có điều một lần cực khổ này cũng coi như đã có hồi báo, gương mặt của Diệp Viễn lúc này đã hồng hào và rạng rỡ lên không
ít, độc tố trong người hầu như đã bị thanh trừ đi khoảng bảy tám phần.
Đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói, như thế này không là gì cả. Theo như đạo
hạnh của Thanh Vân Tử, lấy toàn bộ dược lực của một viên đan dược ra hấp thụ hết không phải là việc khó gì.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù người tiền nhiệm không chăm chỉ luyện tập nhưng cũng không phải là không có chút điểm tốt nào.
Thân thể này bây giờ giống như một tờ giấy trắng vậy, Thanh Vân Tử có thể
tùy ý phát huy mà không lo lắng làm hại đến nó. Nếu như người tiền nhiệm luyện tập võ công lung tung thì bây giờ Thanh Vân Tử phải tốn rất nhiều công sức mới có thể định hình lại căn cơ, nhưng bây giờ ngược lại có
thể bớt được rất nhiều việc.
Chỉ là mặc dù độc của Đoạn Trường
thảo đã không còn gì đáng ngại nhưng tác dụng của giải dược mà Diệp Hàng cho có hạn, vẫn còn một ít độc tố còn lưu lại trong cơ thế, mà bản thân viên giải dược cũng có nhược điểm, cũng lưu lại trong người Diệp Viễn
không ít độc của giải dược, đợi đến ngày mai lại tìm về vài loại dược
liệu, loại bỏ tất cả những thứ độc hại trong cơ thể hết đi.
May mà Diệp gia là thế gia đan dược có tiếng ở Tần quốc nên lấy đi một vài dược liệu cũng không phải là vấn đề gì to lớn.
Vẫn còn một chút thời gian đến lúc trời sáng, Diệp Viễn quyết định phải lên kế hoạch thật tốt cho con đường sau này.
Một đời trước của Thanh Vân Tử chỉ si mê luyện đan dược, đối với võ đạo lại không hề có chút hứng thú nào, nếu không trước mặt tên phản đồ kia cũng sẽ không phải một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Thanh
Vân Tử luyện tập võ đạo chỉ là vì giúp ít cho con đường luyện đan, đủ
dùng là được. Cũng bởi vì như vậy mà hắn trở thành vị Đan đế trẻ tuổi
nhất trong thần giới.
Lúc hắn vừa trở thành Đan đế, từng được
các vị thần thánh khắp nơi ca tụng hắn là thiên tài có khả năng đạt được cảnh giới thần đan nhất. Phải biết rằng, đã gần mười mấy vạn năm nay
không có một ai đạt đến được cảnh giới thần đan này.
Quá khứ huy
hoàng cũng đã thành quá khứ, bây giờ đã không còn cái người gọi là thiên tài thần giới Thanh Vân Tử nữa rồi, hiện giờ chỉ còn lại thiếu niên
Diệp Viễn đang đi trên con đường báo thù mà thôi. Nếu đã nhất định phải
trả thù tên phản đồ đó thì cuộc đời này của Thanh Vân Tử bắt buộc phải
dụng tâm luyện võ. Tên phản đồ đó mặc dù trên con đường luyện đan vẫn
còn kém xa Thanh Vân Tử, thế nhưng về mặt võ đạo hắn lại là thiên tài
không ai địch lại.
Muốn vượt qua hắn, Diệp Viễn của bây giờ cần phải bỏ ra càng nhiều mồ hôi hơn.
Thật ra đối với cái thân thể phàm nhân này mà nói, cái thiếu nhất không phải là sức mạnh và công pháp. Sức mạnh đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói
đúng là có chút xa vời, còn về công pháp thì thứ hắn không thiếu nhất là công pháp.
Luyện dược sư dù là ở nhân gian hay thần giới thì vẫn luôn được coi trọng, càng không phải nói phụ thân của hắn Thanh Vân Tử
chính là Đế đan đời thứ nhất của thần giới - Chính Dương Tử nên số lượng công pháp thu thập được trong bao nhiêu năm qua là không ít.
Mặc dù Thanh Vân Tử đối với võ đạo không quá yêu thích, nhưng vì năm đó bổ
trợ cho việc thăng canh giới luyện đan, cũng đã xem qua không ít sách,
tìm một vài cuốn công pháp thích hợp với bản thân tự nhiên không có gì
khó.
Sắp xếp lại một chút kí ức của đời trước, Diệp Viễn cuối
cùng cùng chọn ra được một môn công pháp gọi là “Linh giá cửu dương thần quyết” làm công pháp tu luyện chủ yếu của bản thân.
Môn công
pháp này là công pháp tu luyện chủ yếu của Linh giá thần vương - vị thần vô cùng cường đại ở thần giới, lúc đó hắn vì luyện chế cửu giới đan
dược, nên đến cầu Chính Dương Tử, nhưng vẫn không có cách nào báo thù
nên mới đem công pháp tu luyện của bản thân giữ lại.
Bộ công pháp này bá đạo dị thường, Linh giá thần vương chính là nhờ vào bộ công pháp này mà đánh bại cả thần giới, trở thành vị thần thần bí nhất trong thần giới.
Trong thần giới, phàm là vật được gắn với chữ thần thì
đều là những vật vô cùng trân quý, bất kỳ vật nào như thế cũng đều sẽ
dẫn đến những trận mưa máu gió tanh.
Năm đó lúc cuốn “Linh giá
cửu dương thần quyết” này xuất hiện, cả thần giới đều vì nó mà chấn
động. Vì đoạt được quyển công pháp này mà tổn thất mất mười mấy vị thần, cuối cùng lại bị một tên tiểu nhân vật không tên tuổi Linh giá Thần
vương đoạt được.
Mà hắn chỉ với mười mấy năm đã một quyền trở
thành Thần vương lợi hại nhất của thần giới lúc này. Nếu như không phải
cửu giới đan dược quá trân quý, hắn cũng sẽ không dùng bộ công pháp này
để trao đổi.
Đương nhiên vì hai cha con Chính Dương Tử đều là
người say mê luyện đan, lại không tranh giành với thế gian, đối với công pháp của hắn căn bản là không có chút mưu đồ gì, nên hắn mới an tâm
giao bộ công pháp này cho Chính Dương Tử.
Diệp Viễn ôn luyện
“Linh giá cửu dương thần quyết” lại một lần, bắt đầu theo đó luyện tập
công pháp, từng chút nguyên khí xuyên qua cơ thể, cơ thể dần phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Cảnh nguyên khí, dẫn nguyên khí trời đất đi vào trong cơ thể làm nền tảng.
Cảnh nguyên khí nhìn như không dễ thấy, nhưng lại là cảnh giới vô cùng quan
trọng trong tu luyện võ thuật. Dù là nơi đất thấp hay nơi lầu cao, thì
nền móng đều phải thật vững chắc, nếu không sẽ không có gốc rễ, trong
tương lai sẽ có ngày sụp đổ, đây là lẽ thường thấy. Chỉ là lấy đạo lí
này đặt lên việc luyện tập võ đạo, thì lại có rất ít người có thế làm
được, có rất nhiều người luyện tập võ đạo chỉ đuổi theo tốc độ, nhưng
lại không biết bản thân đã tự cắt đứt tương lai của mình.
“Phù...”
Hai canh giờ sau, Diệp Viễn từ trong cảnh giới tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài.
“Linh giá cửu dương thần quyết này quả thật lợi hại, liên tập liên tiếp hai
giờ vậy mà không tăng được bao nhiêu nguyên lực, mặc dù phẩm chất tăng
cao không ít. Nếu cứ như vậy tu hành, chẳng phải sẽ bất khả chiến bài
sao?”
Diệp Viễn đã từng là Đế đan, ánh mắt tất nhiên vô cùng cao
siêu, có thế khiến hắn tán thưởng như thế, thì bộ công pháp này nhất
định là bất phàm.
Trong hai canh giờ này, Diệp Viễn dùng “Linh
giá cửu dương thần quyết” cải thiện lại một lần nguyên khí mà người tiền nhiệm trước đây tu luyện được, làm cho nguyên khí ở đan điền tinh khiết lên không ít.
Chỉ là cứ như vậy, cảnh giới của hắn không những
sẽ không có tiến bộ, mà còn thụt lùi đi không ít, có vẻ như chỉ mới đạt
được trình độ nhất trọng nguyên khí.
Cũng may chủ nhân cũ của cơ
thể này đã sống lãng phí mười mấy năm, nếu không Diệp Viễn chỉ luyện hóa nguyên lực trong cơ thể, cũng đã tốn không ít sức lực, cũng coi như
trong họa được phúc.
Trời đã sáng rồi, Diệp Viễn ngồi dậy ra khỏi cửa, chuẩn bị đi lấy chút thuốc từ trong nhà mình để bồi dưỡng thân
thể, nhưng vừa bước ra khỏi cửa lại đụng phải một thân ảnh màu xanh.