Nhìn thấy Viên Vương dừng lại, Diệp Viễn cũng thở nhẹ một cái, cả người như có cảm giác vừa được giải thoát vậy.
Tuy là hắn vẫn luôn cố tỏ ra chấn tĩnh, nhưng sức ép từ khí thế của yêu thú bậc ba, nào đâu thể đùa được.
Con Viên Vương này đâu phải loại gà mờ như Tô Vũ Bách, mà là một con yêu
thú với thực lực bậc ba thật sự, tương đương với võ giả ở mức Ngưng Tinh Cảnh.
Diệp Viễn có lợi hại đến cỡ nào, cũng không thể nào đột phá hai đại cảnh giới chiến thắng đối thủ được.
Đòn tấn công của một võ giả ở mức Nguyên Khí Cảnh, có thể uy hiếp đến yêu thú bậc ba đã là một việc không thể nào tin được rồi.
Lúc nãy nói một hồi luyên thuyên, đã là bài tẩy cuối cùng của Diệp Viễn
rồi, nếu như cả con bài tẩy này cũng không có tác dụng, thì hôm nay hắn
thật sự phải bỏ mạng nơi đây rồi.
May mắn là, những lời vừa rồi của Diệp Viễn không phải là đang “gãy đàn cho Viên nghe” con Viên Vương này thật sự đã nghe hiểu.
Cái vừa nãy Diệp Viễn vừa sử dụng gọi là Yêu Ngữ Thông Dụng, chính là mấy
năm trước ở Thần Vực do yêu tộc Đại Năng tập hợp lại mà thành.
Yêu tộc có vô số loại tộc, bất kể là tộc đơn lẻ nào cũng không thể so sánh với con người.
Thượng cổ yêu tộc Đại Năng vì muốn yêu tộc có thể liên kết lại với nhau để
cùng nhau chống lại con người, đã đưa ra rất nhiều biện pháp khác nhau,
trong đó Yêu Ngữ Thông Dụng chính là một trong số ấy!
Trải qua
bao nhiêu đời sinh sôi nảy nở, Yêu Ngữ Thông Dụng đã trở thành một ký ức được yêu tộc đời đời truyền lại cho thế hệ sau.
Nếu như con Viên Vương này không được kế thừa ký ức thật, Diệp Viễn quả đúng là đang “gãy đàn cho Viên nghe” thiệt.
Tộc Thạch Viên từng sản sinh ra Tề Thiên Thánh Viên, một điều cực kỳ nghịch thiên đó là một con Viên ở cảnh giới của Thần.
Tuy là đời đời truyền lại, nhưng huyết mạch của Thạch Viên ở Vô biên giới
đã rất hiếm, muốn thức tỉnh ký ức kế thừa đó vẫn là điều có thể làm
được.
Viên Binh bình thường, Viên Tướng rất khó thức tỉnh ký ức
của chúng, nhưng con Viên Vương này muốn thức tỉnh ký ức của nó vẫn là
điều có thể làm được.
Ý của Diệp Viễn lúc nãy muốn nói là: “Viên Vương tiền bối, hãy khoan động thủ đã.”
Viên Vương hiển nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, con người lại có thể hiểu được Yêu Ngữ Thông Dụng.
Viên Vương phát hiện vị thiếu niên tộc người này hình như có gì đó khác với
những người còn lại, không những thực lực mạnh, ngay cả Yêu Ngữ Thông
Dụng cũng hiểu.
Ngay cả bản thân nó, cũng là thức tỉnh ký ức được lưu truyền lại mới có thể nói được Yêu Ngữ Thông Dụng.
Viên Vương cũng dùng Yêu Ngữ Thông Dụng để nói chuyện với Diệp Viễn: “Tiểu
tử, ngươi dám xông vào lãnh địa của ta, lại còn dám hái trộm Xích Hồn
Thảo, phải đáng tội gì đây!”
Không ngờ con Viên Vương này lại nguyện ý nói chuyện, Diệp Viễn có chút yên tâm rồi!
Hắn hướng về phía Viên Vương cung kính hành lễ nói: “Xin Viên Vương tiền
bối tha lỗi, vãn bối đến tìm Xích Hồn Thảo, thực tế là do không còn cách nào khác. Vãn bối có một người bạn tri giao là Cửu Âm Tuyệt Mạch, nay
hàn độc sắp bọc phát cần phải dùng Xích Hồn Thảo để giữ lấy mạng, mong
tiền bối rộng lượng ban cho!”
“bạn của ngươi gặp chuyện, liên
quan gì đến ta? Xích hồn thảo này đối với ta cũng có rất nhiều tác dụng, làm sao có thể dễ dàng cho ngươi như vậy? Khoan nói tới cái này, chỉ
cần nói tới việc ngươi xông vào lãnh địa của ta thôi, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi chỗ này!”
Viên Vương nào đâu phải Bồ tát sống gì, hiển nhiên là đâu thèm quan tâm đến sống chết của một người lạ.
Nếu như không phải thấy Diệp Viễn cũng có chút thú vị, sớm đã vỗ một cái cho hắn chết rồi.
Viên Vương nói xong, “gừ gừ” kêu lên mấy tiếng, tức khắc một đám Thông Tí
Thạch Viên vây đến, không ngờ toàn bộ đều là yêu thú bậc hai.
Thấy vậy Phong Chỉ Nhu giật mình, vội vàng bay về hướng của Diệp Viễn.
Một Viên Vương thôi cũng đủ chết rồi, nay một đám yêu thú bậc hai vây đến như vậy, còn cơ hội sống xót sao?
“Diệp Viễn, ngươi thật sự có thể nói chuyện với con Viên Vương đó sao?” Phong Chỉ Nhu nhỏ nhẹ nói.
Diệp Viễn gật gật đầu: “May mà Viên Vương đã thức tỉnh ký ức được truyền
lại, hiểu được Yêu Ngữ Thông Dụng, nếu không chúng ta chết chắc rồi! Sư
phụ lúc đầu dạy Yêu Ngữ Thông Dụng cho ta, ta cũng không nghĩ là có tác
dụng gì, nay không ngờ có cơ hội đưa ra dùng rồi.”
Diệp Viễn
cũng biết rằng nói chuyện với yêu thú là một việc khiến người đời phải
kinh hãi, đành phải đem trách nhiệm này đổ lên đầu của sư phụ mình.
Phong Chỉ Nhu nhìn đám Thông Tí Thạch Viên đang vây quanh, miễn cưỡng cười
nói: “Tình hình hiện giờ, chúng ta vẫn là chết chắc vậy.”
Diệp
Viễn cười nói: “Vậy thì chưa chắc! Nếu như Viên Vương vẫn chưa thức tỉnh ký ức được truyền lại, vậy tất cả miễn bàn. Nhưng nếu nó đã thức tỉnh
rồi, chúng ta không những không phải chết, nói không chừng còn có thể
cầm Xích Hồn Thảo rời khỏi mang về.”
“Đừng có đùa nữa! Lúc nãy
ta vừa nói một hồi với nó xong, thái độ của nó không những không trở nên tốt hơn, ngược lại triệu hồi lại một đám yêu cấp bậc hai, nó lẽ nào lại để chúng ta sống xót rời khỏi đây sao?” Phong Chỉ Nhu buồn bã nói.
Quả thực, bị một đám Thông Tí Thạch Viên cao cấp bậc hai vây ở giữa, áp lực đó không hề kém hơn so với việc đối mặt với Viên Vương.
Còn may
là đám Thông Tí Thạch Viên bậc hai này vẫn chưa nhận được lệnh tấn công, nếu không Diệp Viễn hai người bọn họ sớm đã bị bằm như tương rồi!
“Hắc hắc, cứ để ta lo cho!” Diệp Viễn cười nói.
“Hai ngươi nói luyên thuyên đã xong chưa, chuẩn bị chịu chết đi? Tộc người
các người mỗi ngày đều đang săn bắt yêu tộc bọn ta, nay cũng phải để các ngươi nếm thử mùi vị bị săn bắt là như thế nào.” Viên Vương gầm gừ nói.
Nhưng mà tuy là hắn nói rất hung ác, nhưng lại không hề ra lệnh cho đám Viên Tướng đó tấn công.
Diệp Viễn bước lên hai bước, hướng về Viên Vương cười nói: “Viên Vương tiền bối sẽ không giết vãn bối đâu!”
“Nực cười! Tại sao ta lại không giết ngươi? Bởi vì ngươi biết Yêu Ngữ Thoong Dụng sao? Tiểu tử, ngươi cũng quá đề cao mình quá rồi đấy?”
“Ha
ha, Viên Vương tiền bối nói sai rồi, không phải vãn bối quá đề cao bản
thân mình, mà là tiền bối quá coi thường vãn bối rồi!”
Đã đến nước này rồi, Diệp Viễn cũng không muốn giả vờ sợ hãi nữa, dứt khoát thể hiện dáng vẻ trời không sợ đất không sợ ra.
Hắn đường đường là Đan Đế, chẳng lẽ ngay cả một con yêu thú bậc ba cũng không xử lý nỗi sao?
Viên Vương nghe xong những lời của Diệp Viễn, không kiềm nỗi cười phá cả
lên. Chỉ là một con Viên Thạch cười như vậy, bất giác khiến người ta có
cảm giác dựng tóc gáy.
“Tiểu tử, ngươi đúng nghé con mới đẻ
không biết sợ hổ! Ta nhìn xương cốt của ngươi, nhiều lắm cũng chỉ là
mười lăm mười sáu tuổi. Với độ tuổi này, lại muốn ta đề cao ngươi sao?”
Diệp Viễn chỉ cười nói, nhưng không hề có ý phản bác lại, chỉ là trong miệng từ từ nói ra ba chữ: “Yêu… Tinh… Đan!”
Vốn dĩ Viên Vương vẫn còn đang cười sau khi nghe thấy ba chữ đó, lập tức
sắc mặt thay đổi, một cặp mặt cực lớn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Dáng vẻ đó, như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn vậy.
“Tiểu tử, phụ thân của ngươi có thể bào chế Yêu Tinh Đan sao?” Viên Vương từng chữ từng chữ nói.
Từ thái độ của nó có thể nhận thấy, Yêu Tinh Đan này có ý nghĩa rất lớn đối với Viên Vương.
Phong Chỉ Nhu tuy là không biết giữa họ đang nói cái gì? Nhưng từ trạng thái
của Viên Vương có thể thấy được Diệp Viễn đã thành công dò hỏi được ý đồ của Viên Vương này, bất giác sản sinh ra cảm giác chờ đợi.
Viên Vương nghĩ rằng Diệp Viễn sẽ gật đầu thừa nhận, ai ngờ Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Không biế.t”
Viên Vương nghe xong liền nổi điên: “tiểu tử, ngươi dám lấy ta ra đùa cợt à? Có tin bây giờ ta nuốt chửng ngươi không?”
Diệp Viễn ha ha lớn tiếng cười nói: “Nuốt chửng vãn bối, vậy e rằng cả đời
ngài cũng chỉ có thể dừng lại ở mức giai đoạn đầu của bậc ba thôi, cho
dù ngài có ăn bao nhiêu Xích Hồn Thảo đi nữa cũng không có tác dụng gì
đâu.”
Diệp Viễn chống tay, đứng trước mặt của Viên Vương mặt không lộ chút sợ hãi.