Thạch Phong chỉ là bán ra 10 tổ Tảng
Đá Kiên Cố, so với lượng cầu của khắp cả khu vực thành Bạch Hà thì chỉ
là hạt cát trong sa mạc, không đáng giá nhắc tới.
Chứng kiến lượng tiêu thụ nóng nổi như vậy, Thạch Phong lại lấy ra 10 tổ Tảng Đá Kiên Cố thả lên.
Lúc này đây giá quy định đổi thành 12 ngân tệ, giá ăn luôn là 15 ngân,
Thạch Phong muốn biết Tảng Đá Kiên Cố bây giờ có giá trị cao nhất là bao nhiêu, điểm mấu chốt mà những người này có thể thừa nhận là ở nơi nào.
Quả nhiên lúc này bon họ không có ăn luôn một lần, mà là đấu giá, bất quá
giá trị tăng lên biên độ rất nhỏ, mỗi lần tăng lên chỉ mấy đồng.
Thẳng đến một phút đồng hồ sau.
10 tổ Tảng Đá Kiên Cố mới tăng giá lên một ít, từ giá quy định 12 ngân tệ
tăng lên tới 13 ngân tệ, vẫn tăng cho đến khi lên tới 13 ngân 30 đồng
mới ngừng lại, rất rõ ràng đây là giá cả cuối cùng bọn hắn có thể thừa
nhận.
“Có vẻ 13 ngân tệ là đã bão hoà, nhưng dù sao cũng đã vượt
khỏi dự đoán của mình rồi, sau này chậm rãi bán ra là có thể ngồi chờ
thu tiền.” Thạch Phong cũng cảm giác 13 ngân chính là cực hạn rồi, giá
cao cao tới đâu cũng không thể hơn được nữa, người chơi không cách nào
tiếp nhận quá cao được.
Hơn nữa trước kia hắn mua một tổ Tảng Đá
Kiên Cố chỉ tốn hơn 30 đồng tệ, hiện tại bán đi với 13 ngân, giá đã cao
gấp ba mươi lần. Làm người không thể quá tham lam, như thế này đã rất
thoả mãn.
Sau đó Thạch Phong tiếp tục lấy Tảng Đá Kiên Cố từ ba
lô ra bắt đầu bán tháo, bán đi 20 tổ mỗi một lần, bán từng nhóm đi. Thời gian bán cách nhau hơn mười phút, bất quá suy nghĩ đến sức chịu đựng và mức tiêu hao mỗi ngày toàn bộ người chơi khu vực thành Bạch Hà, thì
tiêu tốn mỗi ngày chừng một nghìn sáu hay nghìn bảy trăm tổ.
Nếu
như hắn mỗi ngày bán ra một nghìn tổ, không chỉ có thể làm cả khu vực
thành Bạch Hà tiêu hoá hết, mà còn không làm cho giả cả giảm xuống, như
vậy mới có lời.
Lấy giá 13 ngân tệ một tổ, mỗi ngày bán đi một
nghìn tổ là có thể kiếm được trên một trăm kim, hơn nữa kiếm về thật là
kim tệ chứ không phải điểm tín dụng, thế thì tiền lời mỗi ngày đã gấp
mười lần số tiền công hội nhất lưu kiếm được rồi. Có nhiều tài chính như thế căn bản không cần lo sầu việc thành lập công hội xong có phát triển nổi hay không.
Thiết đặt giờ bán ở trên hệ thống đấu giá xong,
ngón tay Thạch Phong vẽ thành một đường vòng cung, trước mặt hắn liền
xuất hiện một bảng hệ thống tin nhắn không hoàn toàn trong suốt. Ngón
tay di chuyển một chút, nhấn vào nút gọi thoại với Hắc Tử.
“Hắc
Tử, nhiệm vụ kiếm danh vọng của các cậu làm xong chưa? Nếu như đã làm
xong thì tập hợp trước cổng truyền tống, chúng ta vào phó bản đi.” Thạch Phong hỏi.
“Nhiệm vụ của bọn tôi đã làm xong, nhưng mà bọn tôi
hình như bị vây khốn ở trong một bản đồ khép kín rồi. Muốn đi ra ngoài
phải thông qua thí luyện của nơi này mới được.” Hắc Tử nghe thấy muốn
vào phó bản liền kích động, muốn triển lộ thân thủ của mình, từ khi hắn
có Familion Thủ Hộ, hắn liền chăm chỉ quan sát những video của cao thủ,
còn thường xuyên tỉ thí với người trong đoàn, kỹ thuật của hắn bây giờ
đã tăng lên rất nhiều, tuyệt dối có thể khiến Thạch Phong giật nảy mình. Bất quá, giờ vẫn không ra được đây.
“Bản đồ khép kín?”
Chân mày Thạch Phong khẽ cau lại, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, không rõ đám
Hắc Tử sao có thể tiến vào bản đồ khép kín gì, đáng lẽ ra cái nhiệm vụ
kia căn bản không có chỗ như vậy.
Nhưng sau khi nghe Hắc Tử trần thuật, nhất thời Thạch Phong liền hiểu được đám Hắc Tử đang trong tình huống thế nào.
Không thể không nói, vận may của đám Hắc Tử thật sự cao quá rồi.
Ở Thần Vực có rất nhiều cơ may, thường thấy nhất phải kể tới Thí luyện
của Thần, được các người chơi xưng là thử làm anh hùng. Nó là khảo
nghiệm của Thần để cho người phàm có cơ hội biến thành anh hùng, chỉ cần ở bản đồ level 10 trở lên đều có tỷ lệ xuất hiện, thỉnh thoảng có người chơi khi đánh quái dã ngoại hay làm nhiệm vụ gặp phải, bất quả tỷ lệ
này cũng chưa tới một phần mười nghìn nữa là.
Đám Hắc Tử có thể gặp được tuyệt đối là may mắn.
Mỗi lần Thử làm anh hùng đều là một cơ may trời cho, chỉ cần thông qua liền có thể lấy được phần thưởng phong phú, trang bị và kinh nghiệm chính là phần thưởng kém nhất đấy, nếu có thể biểu hiện nổi bật trong Thử làm
anh hùng, liền có thể thu được thuộc tính vĩnh cữu, kỹ năng siêu hiếm
hoặc tăng mạnh kỹ năng cũ, tinh thông vũ khí, vân vân… rất nhiều phần
thưởng hiếm hoi khó gặp.
Vũ khí trang bị chỉ có thể dùng trong
một đoạn thời gian, đều là vật ngoài thân, không phải thực lực của chính mình. Thế nhưng lấy được thuộc tính vĩnh cửu và kỹ năng siêu hiếm lại
khác, giá trị của những thứ này cao hơn vũ khí trang bị nhiều, có sự trợ giúp to lớn với sự phát triển bản thân ngày sau.
“Các cậu tiến vào cổng thí luyện bao nhiêu màu?” Thạch Phong hỏi.
Nghe Hắc Tử nói là biết hắn không hiểu rõ, nhưng Thạch Phong hỏi có bao
nhiêu màu, liền nghĩ tới cổng lớn trước khi tiến vào phát tán ra màu
sắc, hắn có chút không xác định nói: “Hình như là 4 màu.”
“4 màu?! Các cậu không muốn sống nữa!” Thạch Phong suýt chút nữa thì muốn mắng Hắc Tử.
Thí luyện của Thần không chỉ có khen thưởng, mà còn có nghiêm phạt, mà nghiêm phạt và phần thưởng tương đương nhau.
Bởi vì Thần Vực thiết trí cơ may và nguy hiểm cùng tồn tại, đừng nghĩ tới
trời không sập thì sợ gì, dù không sập cũng sẽ đập chết bạn.
Thử
làm anh hùng thường chia làm bảy cấp bậc, nếu như cổng truyền tống chỉ
có một màu sắc, đó chính là thí luyện bậc một, cũng là thí luyện dễ dàng thông qua nhất, theo màu sắc tăng lên, độ khó cũng tăng lên gấp bội.
Nếu như cổng thí luyện 4 loại màu sắc, đó chính là thí luyện bậc bốn, độ
khó có thể ước đoán sơ qua chừng tám lần so với thí luyện bậc một. Có
thể đi qua thì lấy được phần thưởng kém nhất đều đã là vũ khí trang bị
cấp Tinh Kim trở lên, thường cũng có vật phẩm cấp Ám Kim. Còn nếu độ
hoàn thành rất cao, thì tăng thuộc tính vĩnh cửu hoặc cường hoá một kỹ
năng của mình không phải là chuyện không thể.
Thế nhưng mà…
Nghiêm phạt tương đương không phải đùa, nếu không có hoàn thành, nhẹ nhất cũng phải mất đi rất nhiều kinh nghiệm, rất có thể khiến bọn họ rơi vài
level, thậm chí đám Hắc Tử có khả năng mất đi một phần điểm thuộc tính
mãi mãi hoặc mất độ thuần thục kỹ năng, rơi vào trạng thái suy yếu trong khoảng thời gian dài.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều
người gặp được cổng thí luyện nhưng lại không đi vào, mà bán qua tay cho công hội lớn kiếm một khoản hời.
“Anh Phong, bọn tôi gặp nguy
hiểm lắm sao?” Hắc Tử nhìn thấy dáng vẻ Thạch Phong có chút căng thẳng,
không tự chủ nuốt nước miệng một ngụm, trái tim vọt lên cổ họng.
Mà đám người Hoả Vũ bên cạnh Hắc Tử nghe thấy lời Thạch Phong nói như thế, cũng đều đổi sắc mặt thành hết sức nghiêm túc chăm chú, không dám coi
thường cái thí luyện này nữa rồi.
“Tôi chỉ có thể nhắc nhở cho
các cậu một câu, lượng sức mà đi, chỉ cầnh không thất bại là được. Đừng
quên nhắn nhủ lời của tôi cho tất cả mọi người trong đoàn. Bất quá Hắc
Tử cậu đã có Familion Thủ Hộ có lẽ có khả năng thông qua cực lớn, nhớ kỹ không thể sốt ruột, dù có tốn rất nhiều thời gian cũng không thể vội,
sau đó liền phải nhờ vào kỹ xảo chiến đấu và sự minh mẫn nhạy bén của
các cậu rồi.” Thạch Phong nói hết tất cả những gì mình biết cho Hắc Tử,
về phần bọn họ có thể đi tới bước nào, phải xem chính bản thân bọn họ
rồi.
Khảo nghiệm Thử làm anh hùng không có lặp lại nội dung lần nào, cho nên không thể giảng giải làm sao thông quan được.
Đời trước, tập hợp trí tuệ của mọi người, trái lại cũng lấy được một biện
pháp không tính cách thông quan, đó chính là lượng sức mà đi, nghĩ kỹ
rồi hành động, không thể bởi vì thời gian ở trong Thử làm anh hùng rất
lâu và vội vàng hành đông, ngoại trừ những điều trên thì thật không có
bất cứ biện pháp nào.
“Thí luyện bậc bốn, có Hoả Vũ và Khả Nhạc,
cộng thêm Familion Thủ Hộ của Hắc Tử, cũng có thể thông qua đi. Nhưng mà bọn họ ra ngoài được trong thời gian ngắn là điều không thể.” Thạch
Phong không khỏi có chút nhức đầu, vốn muốn đi phó bản nâng cấp trang
bị, hiện giờ vì cái thí luyện này mà bị dẹp sang một bên hết, không biết đám Hắc Tử có thể đi ra trong vòng một tuần hay không.
Bởi vì
Thử làm anh hùng cho tới bây giờ đều không đơn giản, cho nên rất tốn
thời gian, thậm chí có người vì hoàn thành thí luyện mà tốn thời gian
một tháng vẫn không đủ để làm xong nữa.
Từng có một gã cao thủ
đỉnh cấp cho ra một đánh giá khá công bằng và hợp lý, thí luyện bậc năm
có độ khó tương đương với nhiệm vụ cấp Sử Thi, độ khó của thí luyện bậc
sáu gần với nhiệm vụ Truyền Thuyết, còn độ khó của thí luyện bậc bảy
chính là cao hơn nhiệm vụ Truyền Thuyết.
Đời trước Thần Vực mở ra mười năm, còn không có người chơi nào có thể thông qua thí luyện bảy
màu, đương nhiên không phải những cao thủ đỉnh cao nhất của Thần Vực
không thể thông qua mà là bọn họ không gặp được.
Thí luyện ở
trong Thần Vực có thể thông qua cao cấp nhất chính là thí luyện sáu màu, mà người thông qua thí luyện sáu màu ấy chính là Thần Mục – Tử Yên Lưu
Vân, một trong top 10 Thần Mục được cả Thần Vực công nhận.
Nghĩ
tới Tử Yên Lưu Vân đi cùng với đám Hắc Tử, Thạch Phong cũng thở dài một
hơi, tuy là Tử Yên Lưu Vân còn chưa phát triển mạnh mẽ, bất quá tiềm lực không đo lường hết, độ khó của thí luyện bốn màu có lẽ, chắc có thể
thông qua.
“Quên đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, xem ra mình chỉ
có thể tự đi nâng cấp trang bị rồi.” Thạch Phong thở dài, theo thói quen mở ra bảng hệ thống phòng đấu giá nhìn xem có vật phẩm gì khác đáng mua không.
Tìm những vật phẩm khác trong phòng đấu giá giống như là
đào vàng vậy, rất nhiều kẻ lấy được thứ tốt nhưng không biết giá trị,
lại cảm thấy nó không đáng bao nhiêu liền bán ra, nên Thạch Phong bình
thường cũng sẽ liếc vài lần, xem thử xem biết đâu có cá lọt lưới.
Đang lúc Thạch Phong tùy ý lật trang trưng bày vật phẩm.
“Viêm Dương Thánh Điển?”
Thạch Phong ngẫu nhiên phát hiện trên một trang trưng bày vật phẩm đấu giá có một quyển sách cổ mạ vàng màu đỏ rực, làm tâm tình của hắn cũng vì đó
mà chịu rung động, hận không thể đoạt nó vào tay ngay lập tức.
Ngay cả cái này cũng dám bán, quả thực đần hết mức.