“Xin lỗi Tiểu Nhu,
anh đang bận không đến được. Em đang ở nhà em hay nhà bố mẹ, anh sẽ gọi
trợ lý đến ngay! Em bình tĩnh, lấy băng cầm máu lại trước, có việc gì
gọi cho trợ lý của anh!” Lạc Huân cúp máy, gọi ngay cho trợ lý của mình.
“Anh vừa có điện thoại à?” Ân Đồng vừa quay lại.
“Ừ, là trợ lý. Cũng không có gì quan trọng.” Nếu Ân Đồng biết Hạ Tiểu Nhu
bị thương nhất định sẽ bỏ dở bữa ăn, anh không muốn chuyện quan trọng
tối nay không thành. Một lát sau, nhận được tin nhắn của trợ lý báo đã
đưa Hạ Tiểu Nhu đến bệnh viện, bác sĩ đang xử lý vết thương, có thể về
trong ngày, Lạc Huân an tâm tiếp tục kế hoạch cầu hôn bí mật của mình.
.
Hai người ôm nhau ở sofa, im lặng hưởng thụ cảm giác mật ngọt. Trên bàn là
bó hoa đỏ rực, tay Ân Đồng đeo một chiếc nhẫn kim cương. Phải, cô đã
nhận lời cầu hôn của anh. Thời gian bên nhau không quá dài nhưng đủ để
họ nhận ra đây chính là người mình cần tìm, là người mình muốn bầu bạn
cả đời. Vừa vượt qua được cửa ải ông bà Lạc, Lạc Huân đánh nhanh rút
gọn, chỉ muốn kết hôn với Ân Đồng càng nhanh càng tốt. Qua thử thách
này, hai người càng hiểu nhau hơn, biết đời này mình chỉ yêu đối phương.
Lạc Huân và Ân Đồng cùng quay sang chạm mặt nhau trong một khoảnh khắc, hôn nhau ngọt ngào. Càng hôn càng thấy nóng, nụ hôn nhẹ nhàng đã gấp gáp
hơn, anh vòng tay bế cô đặt lên giường, nâng niu như trân bảo. Lạc Huân
vòng tay cởi áo Ân Đồng, hôn lên từng tấc da thịt của cô. Ân Đổng ngượng ngùng không dám mở mắt, chỉ nằm yên để anh yêu thương. Anh hôn lên bầu
ngực vừa phải trắng muốt của cô, nút nhẹ điểm hồng. Ân Đồng khá nhỏ
người, ngực không quá lớn, rất vừa tay. Cô run lên từng hồi, xấu hổ đến
mức mặt đỏ ửng, vùi mặt vào gối như đà điểu.
Anh nhẹ nhàng đưa
tay xuống khu vườn thần bí, Ân Đồng đã mềm nhũn như nước. Lạc Huân tuy
yêu thích vẻ mặt bất lực chật vật của cô nhưng trong chuyện này tuyệt
đối không trêu chọc khi dễ, vô cùng chậm rãi cưng chiều. Anh nhìn người
dưới thân, cô gái hậu đậu này ban nãy còn không biết đưa tay trái hay
tay phải cho anh đeo nhẫn, vậy mà dũng cảm chinh phục được bố mẹ anh
không chùn bước. Có phải anh nên yêu chiều, sủng nịnh cô cả đời hay
không!
Tiểu hạch của Ân Đồng đang được Lạc Huân khẽ day nắn vân
vê, cô không dám lên tiếng, chỉ ư ư trong cổ họng. Dưới kĩ xảo của anh,
một lúc sau Ân Đồng đã đạt cao trào, cả người xụi lơ không có sức. Lạc
Huân hôn lên trán đã lấm tấm mồ hôi của cô, thừa lúc cô mơ màng cầm bàn
tay nhỏ bé giải quyết cho mình. Hai người họ muốn dành bước cuối cùng
đến đêm tân hôn.
Bên này, Hạ Tiểu Nhu đã xuất viện về nhà, tay
trái băng một mảnh trắng xóa. Bác sĩ khâu mấy mũi, cho vài loại thuốc
rồi dặn đến cắt chỉ đúng lịch. Thuốc tê đã dần tan nhưng Hạ Tiểu Nhu
không thấy đau tay, chỉ thấy lồng ngực đau buốt đến không thở được.
Cuộc đời không phải là phim, không phải anh biết cô bị thương sẽ bỏ bạn gái
mình đến với cô. Hai mươi năm thân thiết thoáng chốc không bằng mấy
tháng ở bên cô gái khác. Rốt cuộc em là gì trong lòng anh, Huân ca ca?
Vết thương của em thậm chí không quan trọng bằng Ân Đồng sao?
Nhưng phép thử vừa rồi đã có kết quả rõ ràng, cô không muốn chấp nhận cũng
không được. Có ai mà chịu được vị hôn phu của mình, người trong mộng của mình hằng ấy năm trời kết hôn người con gái khác. Nếu không có Ân Đồng, Huân ca ca đã là của cô.
Bây giờ cô không thể dựa vào ông bà
Lạc để giành lại Huân ca ca. Cô đã trót đóng vai này, không thể tự nhiên lật bài, Huân ca ca sẽ không tin cô nữa. Chỉ còn cách hãm hại Ân Đồng,
làm cho cô ấy thảm bại, không ai tin tưởng cô ấy. Hạ Tiểu Nhu đã bị cơn
ghen làm mụ mị tinh thần, mắt cô long sọc lên, nghiến răng kèn kẹt. Còn
đâu là Hạ Tiểu Nhu hoạt bát xinh đẹp đáng yêu nữa!
.
Lạc
Huân đang đắm chìm trong tình yêu, khoảng thời gian này anh và Ân Đồng
bận rộn lên kế hoạch đính hôn và cả kết hôn. E là hai người phải làm ở
cả Nhật và Đài Loan, bố mẹ của Ân Đồng và họ hàng ông bà Lạc đều ở Đài
Bắc, không thể qua loa được. Chuyện đã đến nước này mà Ân Đồng vẫn ngại
cho đồng nghiệp biết, cô bảo đợi gần đính hôn rồi báo cũng không muộn.
Lạc Huân dù không muốn cũng nghe lời Ân Đồng, anh cũng hiểu nếu thông
báo chuyện này, cô khó có thể làm việc yên ổn nữa.
“Tổng giám
đốc, chuyện lớn xảy ra rồi. An ninh mạng của chúng ta vừa phát hiện một
hacker xâm nhập vào hệ thống định ăn cắp thông tin khách hàng!” Trợ lý
gọi điện cho Lạc Huân lúc bốn giờ sáng. Hôm nay Ân Đồng có ca khuya, Lạc Huân ngủ một mình ở căn hộ của anh.
“Lập tức mở cuộc họp khẩn
cấp các bộ phận liên quan!” Để lộ thông tin cá nhân của khách là sai lầm vô cùng nghiêm trọng, nếu chuyện này bị lộ ra, cổ phiếu và uy tín của
Evergreen sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, anh quyết định gọi nhân viên đến
họp gấp.
Lạc Huân ngồi ở đầu bàn, sốt ruột đợi các nhân viên tập
họp đầy đủ. Các nhân viên có người ở xa trung tâm Tokyo, không thể lập
tức có mặt. Anh thấy quản lý Phương Nghị của sảnh chính bước vào phòng
đã cảm thấy hơi lạ, còn có,… Ân Đồng. Tại sao? Tại sao Ân Đồng lại liên
quan tới chuyện này.
“Báo cáo tổng giám đốc, vào một tiếng trước, an ninh của chúng ta phát hiện hacker xâm nhập muốn ăn cắp thông tin
khách hàng. Rất may nhân viên đã chặn được, thông tin chưa bị lộ ra
ngoài.” Phòng IT lên tiếng trước, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Có lần theo địa chỉ của hacker kia chưa?” Lạc Huân cũng thả lỏng, chuyện chưa đến nỗi nghiêm trọng.
“Là máy tính nội bộ của Evergreen, rất dễ tra ra.” Mọi người nín thở, phòng IT cũng bất đắc dĩ mới phải nói ra tin tức này.
“Là ai?” Giọng tổng giám đốc mang theo khí lạnh Siberia.
Trưởng phòng IT hít một hơi “Là máy tính vị trí số một ở bộ phòng tiếp tân sảnh chính, trực ca hôm nay là cô Ân Đồng!”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô gái nhỏ thó đang run lên cúi gằm mặt. “Tôi, tôi không có làm.”
“Vậy lúc 3 giờ 45 phút sáng cô đã làm gì?” Ai đó chất vấn.
“Tôi đi vệ sinh…”
“Tôi đề nghị xem máy quay” Phương Nghị lên tiếng. Anh tin Ân Đồng, máy quay sẽ chứng tỏ được sự trong sạch của cô.
Đoạn phim nhanh chóng được đem lên, chiếu lên màn hình lớn trong phòng họp.
Trong suốt quãng thời gian xảy ra sự việc, Ân Đồng không hề rời khỏi chỗ ngồi! Nhưng máy quanh chỉ thấy được mặt các cô, không thấy được màn
hình máy tính, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra trong máy. Nhưng mọi người chỉ cần từng đó chứng cứ, máy số một đã được xác định rõ
ràng, Ân Đồng lại ngồi máy trong thời gian đó, rõ ràng là cô ấy làm.
“Không thể như thế được! Tôi khẳng định mình có đi vệ sinh!” Ân Đồng không
biết phải làm sao để chứng minh sự trong sạch của mình, nhà vệ sinh dĩ
nhiên không có máy quay, không thể nói lên điều gì.
Phương Nghị cố gắng “Xem thử các máy quay khác ở hành lang xem”.
Không có kết quả.
Lạc Huân quay sang các cô gái bộ phận tiếp tân cùng ca trực hỏi “Các cô thì sao? Các cô nhìn thấy gì?”
Ân Đồng ngồi vị trí số một, bên trái cô không có ai, bên phải là Prim,
người Thái “Tôi bận sắp xếp lịch tuần sau, không để ý lắm”. Máy quay cho thấy Prim đang cắm cúi ghi chép.
Các cô gái từ Prim trở đi cũng
lắc đầu bảo không chú ý. Thời điểm đó trong ngày quả thật không có mấy
người ở đại sảnh, không ai có thể làm chứng cho Ân Đồng.
Lạc
Huân đau lòng nhìn Ân Đồng, anh tin cô không phải thủ phạm, nhưng hiện
tại không có gì chứng minh cô trong sạch. Cô gái của anh đang ngồi bất
lực bị mọi người chất vấn. Đây là việc vô cùng nghiêm trọng, thông tin
cá nhân khách hàng phải tuyệt đối được bảo mật, nếu không sẽ không dám
ai sử dụng dịch vụ của Evergreen. Tuy lần này may mắn chặn được, nhưng
không có gì bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra. Nếu biết trong công ty có
người tay chân không sạch sẽ, phải lập tức sa thải. Năng lực yếu kém có
thể bồi dưỡng nhưng tâm địa đen tối thì tuỵêt đối loại trừ.
Làm
cách nào để giải quyết việc này? Nếu anh nói mối quan hệ của hai người
ra để bảo đảm nhân cách của cô, có thể cô sẽ bị nghi ngờ tiếp cận anh để hãm hại Evergreen. Nhưng anh không thể nhìn vợ tương lai của mình khổ
sở mà không ra mặt, anh đã có quyết định “Tôi tin Ân Đồng, tôi lấy nhân
cách, chức vị của mình ra đảm bảo Ân Đồng trong sạch. Không phải vì cô
ấy là vợ tương lai của tôi mà bởi vì thời gian chúng tôi quen nhau đủ để tôi yên tâm hoàn toàn về phẩm cách của cô ấy. Để mọi người hoàn toàn
tin tưởng, tôi đề nghị quản lý bộ phận sảnh cho cô ấy nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ. Cô ấy cũng có thể toàn tâm toàn ý lo cho lễ đính hôn của chúng tôi. Lúc đó sẽ phát thiệp mời mọi người
sau. Còn bây giờ phiền các phòng ban điều tra thật kỹ vụ việc này, tôi
muốn thấy báo cáo sự thật nằm trên bàn tôi sớm nhất. Gọi mọi người đến
đây sáng sớm đã làm phiền rồi, tan họp!”
Lạc Huân nói một tràng
rồi kéo tay Ân Đồng bỏ đi, không cho ai lên tiếng. Cả phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra? Ân Đồng bộ phận tiếp tân là vợ tương
lai của tổng giám đốc, cũng là tình nghi số một trong việc tấn công mạng nội bộ? Tin tức lan nhanh như tên lửa, chỉ vài tiếng sau cả Evergreen
đều xôn xao, người nói Ân Đồng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, người nói
Ân Đồng làm tay trong cho tập đoàn khác tiếp cận Lạc Huân với mục đích
xấu, người ngưỡng mộ tổng giám đốc phong độ ngời ngời…
Phương
Nghị từ lúc ở phòng họp đã quan sát Lạc Huân. Anh suy nghĩ nếu Lạc Huân
không đứng lên bảo vệ Ân Đồng, anh có thể làm gì để giảm bớt hình phạt
của cô. Nhưng anh không có cơ hội, chồng tương lai của cô gái anh thích
đã ra mặt. Phương Nghị thoáng gật đầu, Lạc Huân, anh phải đem lại hạnh
phúc cho cô ấy!
Lạc Huân đứng bên cạnh chờ Ân Đồng thu dẹp đồ
đạc, mọi người xung quanh im phăng phắc, không ai dám lên tiếng. Anh
nhét cô vào xe của mình, như có chuẩn bị trước cầm hộp khăn giấy trên
đầu xe đưa cho cô. Vừa nhận được khăn giấy từ tay Lạc Huân, Ân Đồng bắt
đầu mở van khóa nước khóc tu tu. Nhịn nãy giờ đã khổ sở lắm rồi, Ân Đồng như quả bong bóng xà phòng, anh vừa chạm một cách liền vỡ tan, khóc
không ngừng.
“Khóc đi Đồng Đồng ngoan của anh. Nhưng mà không
được buồn lâu. Anh tin em không có làm, chắc chắn máy quay đã bị người
ta làm tiểu xảo.” Bây giờ Lạc Huân không khuyên Ân Đồng đừng khóc nữa,
anh biết cô bé này thích khóc để xả cảm xúc.
“Tại sao em lại tin em? Anh không nghĩ em tiếp cận anh để kiếm lợi sao?”
Lạc Huân gõ nhẹ đầu cô gái ngốc “Anh không tin em thì tin ai? Em ngay cả
một lời nói dối cũng không biết nói, làm chuyện tử tế còn run thì nói gì làm chuyện mờ ám động trời kia.”
“Anh lại khi dễ em!” Ân Đồng òa lên, nhưng trong tim ngọt như mật, người này tin cô vô điều kiện.
“Ân Đồng thuần khiết như pha lê, lúc nào cũng cố gắng để mọi người xung
quanh vui vẻ, đối xử với bố mẹ anh bằng cách chân thành nhất không kĩ
xảo, làm sao có thể là người xấu. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, lúc này chuẩn bị cho lễ đính hôn của chúng ta là vừa, mọi chuyện cứ để anh lo.” Lạc
Huân khởi động xe, nháo cả buổi mệt mỏi rồi, hẳn Ân Đồng rất muốn ngủ.
.
Thời gian này, Phương Nghị không xếp cho mình ngày nghỉ nào, anh muốn tìm ra hung thủ nhanh nhất trả lại sự trong sạch cho Ân Đồng. Anh quan sát kĩ
các nhân viên, đọc lại hồ sơ của từng người trong ca trực hôm đó, lọc ra ai có thể tiếp cận với máy tính Ân Đồng mà không bị phát hiện. Ân Đồng
ngồi ở góc, bàn tiếp tân bị quây lại, không thể đi vào từ vị trí của
khách, chỉ có thể đi ra từ phía sau. Là nhân viên thì ai cũng vào lối
này được, các cô tiếp tân lại một mực khẳng định không nhìn thấy gì vì
sảnh rộng, khoảng cách giữa hai tiếp tân không gần. Vậy anh phải bắt đầu từ đâu?
Phương Nghị đang mãi suy nghĩ thì thấy Prim muốn đổi
bình nước lọc. Mỗi bình nước ở văn phòng đều chứa 30 lít, các nhân viên
nữ hay nhờ đồng nghiệp nam nâng lên hộ. Nhưng Prim mới vào làm, lại ái
ngại cấp trên là quản lý Phương nên không dám nhờ. Anh không phải loại
người phân biệt cấp trên cấp dưới, lịch sự tiến đến muốn giúp cô thay
bình nước. Lúc anh đi đến, Prim còn đang loay hoay cúi người, Phương
Nghị vô tình thấy mặt dây chuyền hình Phật bằng ngọc thạch trong suốt
xanh biết!
Phương Nghị truy cập hệ thống dành cho quản lý xem hồ
sơ của Prim một lần nữa, anh lập tức nghĩ đến một người, trong đầu quay
ngược lại thái độ mấy ngày hôm nay của Prim Tại sao anh lại bỏ qua manh
mối này!
Phương Nghị chạy đến trụ sở của Bách Hợp, anh biết người này có thể không muốn gặp anh, liền đứng đợi ở chiếc xe Nissan phiên
bản giới hạn đỏ chói. Sáu giờ chiều là giờ tan sở, nhưng ở Nhật ít ai ra về đúng giờ, họ thường tăng ca thêm ít nhất một hai tiếng nữa. Lúc này
bãi đậu xe còn vắng, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, mỹ nữ tiến đến chiếc xe yêu quý của mình.