Hạ Tiểu Nhu với lấy
điện thoại, định nhắn tin cho Phương Nghị thì thấy cửa mở, anh mang một
thân lạnh lẽo bước vào nhà. Hai người nhìn vào mắt nhau, dường như cũng
cảm nhận điều gì đó. Họ chậm rãi đến gần, vòng tay qua ôm nhau thật
chặt. Anh và cô thở dài một hơi, suýt chút mình đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.
Có chuyện gì không thể giải quyết được chứ, chỉ cần hai
người bình tĩnh ở bên nhau đối mặt, họ tin sóng gió nào cũng có thể vượt qua. Tình yêu của bọn họ nào có mong manh dễ vỡ như vậy, đã trải qua
bao nhiêu chuyện, làm sao không hiểu được ai là người mình yêu thương
nhất!
Cho nhau một chút thời gian để tịnh tâm suy nghĩ lại,
Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu đã có thể cùng ngồi xuống bàn bạc. Anh nhìn
vỉ thuốc trên bàn, đau lòng xoa đầu cô. Trước hết rót sữa và ngũ cốc vào một bát, gọt ít trái cây để cô đỡ nhàm chán. Sau khi cô im lặng ăn hết, Phương Nghị để cô nằm trên ghế, đặt đầu cô lên đùi mình rồi xoa bóp nhẹ nhàng.
Cô lim dim nhắm mắt, nhỏ nhẹ nói “Xin lỗi anh, em không thể kiềm chế bản thân mình!”
Phương Nghị xót xa cúi xuống hôn lên trán cô “Là anh phải xin lỗi em mới đúng, anh không nên bỏ em lại!”
“Từ giờ có chuyện gì em cũng nói với anh, không tự mình gồng gánh nữa!”
Trước giờ cô luôn hi hi ha ha với anh chuyện vui, chuyện buồn ít khi
nhắc đến. Có lẽ bây giờ cô nên học cách chia sẻ, tin tưởng anh.
Cô kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện không thể nghĩ ra kế hoạch mới, bị ông Hạ mắng đến mối quan hệ với các đồng nghiệp. Anh siết cô
vào lòng, tất cả là lỗi của anh, anh để cô phải chịu nhiều áp lực thế
này, vậy mà anh còn không thông cảm cho cô.
Bế Hạ Tiểu Nhu vào
giường, Phương Nghị đốt tinh dầu giúp cô ngủ ngon, ở bên xoa lưng cho
cô. Lúc ngủ, Hạ Tiểu Nhu vẫn hơi nhăn mặt lại, điều trước giờ chưa từng
có. Anh cảm thấy rất đau, rất đau lòng, quyết tâm ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua sóng gió này.
Một đêm này, không ai ngủ được.
Ánh sáng chiếu vào phòng, cô từ từ mở mắt, ý thức được mình còn phải đi làm liền lập tức bật dậy. Phương Nghị ở bên đè cô xuống, hôn lên trán cô
“Em quên hôm nay là ngày lễ được nghỉ sao, ngủ thêm một lát nữa đi!”
“Không được, em phải làm tiếp. Còn anh, anh không phải đến Evergreen sao? Thời gian trước anh đã không đi làm, không phải anh nói bây giờ không thể
nghỉ sao! Không đi làm sẽ không được thăng chức đâu!” Phương Nghị được
cấp trên đánh giá rất cao, nếu không phải vì chuyện của Reiko hẳn sẽ
được xét thăng chức lần này.
“Anh đã nhờ đồng nghiệp làm hộ rồi. Chuyện thăng chức không quan trọng bằng em!”
Lúc trước nhất quyết không để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc bởi vì
bọn họ có thể quản lý công lẫn tư thật tốt. Bây giờ chỉ có thể chọn một, hai người đều chọn đối phương.
“Em phải nghỉ ngơi hết ngày hôm
nay, chừng nào hết đau đầu đau bụng mới được quay lại làm việc. Nếu bản
thân không khỏe, em không thể công tác tốt được!” Anh bày bánh kiểu Âu
và mứt quả trước mặt cô, món đơn giản này chắc cô không chê trình độ nấu ăn của anh chứ.
Hạ Tiểu Nhu từ tốn ăn, có lẽ cô nên học cách thả lỏng bản thân, không nên tự đặt áp lực cho mình. Ăn sáng xong, Phương
Nghị đưa cô ra ngoài mua sắm, chơi thể thao giải tỏa căng thẳng. Suy cho cùng, Hạ tiểu thư cũng là một cô gái, sau khi cầm thẻ anh quẹt thoải
mái ôm một núi quần áo giày dép về, lòng cũng thư giãn không ít. Trước
giờ cô không dùng tiền của anh vào việc mua sắm cho mình, nhưng hôm nay
ngoại lệ, cô cũng đồng ý với đề nghị của anh.
Sau khi mua sắm,
hai người chơi vài trận bóng bàn cầu lông, cơ thể giải phóng endorphins
giúp hung phấn và giải tỏa căng thẳng. Buổi tối lại ăn uống một trận no
say từ món chính đến càn quét hết món ngọt ở nhà hàng tự chọn, Hạ Tiểu
Nhu thấy tốt hơn rất nhiều, không còn đau đầu nhiều nữa.
Về nhà,
Phương Nghị còn chu đáo xả nước đầy bồn tắm, cho vào khoáng chất của
suối nước nóng, săn sóc cô từ đầu đến chân. Hôm nay anh nhất quyết không để cô bén mảng đến thư phòng nửa bước, bắt cô quẳng hết công việc sau
đầu, chân chính thư giãn.
Tối nay Hạ Tiểu Nhu chui vào lòng anh,
quấn anh như bạch tuộc, hô hấp đều đặn đi vào giấc ngủ. Bọn họ nằm cạnh
nhau lắng nghe nhịp đập trái tim của đối phương, vững vàng ấm áp. Chỉ
cần ở bên cùng nhau chiến đấu, sợ gì giông bão ngoài kia!
.
Quay về cuộc sống thường nhật, trước hết anh giúp cô bình tĩnh hệ thống lại
tất cả mọi việc. Vấn đề của Hạ Tiểu Nhu chính là, trạng thái stress đã
khiến cô không có khả năng suy nghĩ thông suốt như mọi khi. Bây giờ
cô rối như tơ vò, không thể tự lập kế hoạch cho bản thân nên mãi quanh
quẩn trong rắc rối. Càng khó lại càng bực dọc, càng căng thẳng lại càng
khó giải quyết, vòng lẩn quẩn này mãi không thoát ra được.
“Thứ
nhất, vấn đề của anh đã hoàn toàn giải quyết triệt để. Hình đã nhận, đã
khống chế Reiko rút đơn kiện lại, bắt cô ta thông cáo báo chí mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Chuyện này để qua một bên, không cần suy nghĩ nữa.”
“Nhưng còn chuyện thăng chức của anh…” Cô lo nghĩ quá nhiều rồi.
“Không sao cả, bạn trai em tài giỏi thế này, không được lần này thì lần sau sẽ được thôi. Em yên tâm, tiền lương của anh sẽ luôn đủ mua túi xách cho
em!” Phương Nghị véo nhẹ mũi cô, đùa một chút cho cô thả lỏng.
Nghe anh nói, Hạ Tiểu Nhu dần hiểu ra được, có những chuyện không thể gấp
gáp, nếu nó không phải ưu tiên hàng đầu thì có thể suy nghĩ sau. Trước
giờ cô luôn muốn ôm đồm làm mọi thứ thật hoàn hảo, có lẽ lần này phải
học cách suy tính nặng nhẹ, biết cách buông xuống.
“Thứ hai, bản
kế hoạch cũ đã giao cho Đại Phong, chúng ta không thể làm gì với nó nữa. Em hãy hoàn toàn quên nó đi, bắt đầu một bản mới. Em xóa hết kí ức về
hoa anh đào trong đầu, không để nó dính dáng tới hiện tại, như vậy mới
có thể làm ra một dự án độc đáo được!”
Hạ Tiểu Nhu chỉ biết gật đầu, chăm chú ghi nhớ lời anh.
“Về chuyện của nhân viên và bố em, em hãy thật lòng nhận lỗi với họ, quyết tâm làm một kế hoạch thật tốt để chuộc lỗi!”
Nghe lời anh, việc đầu tiên khi Hạ Tiểu Nhu trở lại Bách Hợp là đem ít thức
ăn đến mời đồng nghiệp tất cả các phòng ban liên quan. Phương Nghị nói
cô phải giữ vững hình tượng của mình trong mắt họ, từ trước đến nay Hạ
đại tiểu thư luôn hòa nhã với nhân viên không hề dùng quyền lực bắt nạt. Lần này cô chân thành mong họ thông cảm, có thể cùng Bách Hợp vượt qua
khó khăn trước mắt.
Sau đó về nhà ăn cơm với ông bà Hạ, làm nũng
với bà Hạ một chút để bà nói đỡ cô. Đứng trên lập trường ông Hạ, hẳn khó có thể chấp nhận một sớm một chiều. Phương Nghị khuyên cô đừng nên cố
chấp với ông mà hãy mềm mỏng. Ông Hạ có thành kiến với anh, anh sẽ chứng minh cho ông mình là người không tồi, cô không cần đứng giữa chịu khổ.
Mọi chuyện dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp. Hạ Tiểu Nhu cũng đã
dần trở về trạng thái bình thường. Tuy nhiên chuyện của bản kế hoạch vẫn phải gấp rút hoàn toàn, nếu không Đại Phong sẽ hoàn toàn chiếm ưu thế.
Phương Nghị nhìn tài liệu trên tay cô, đây là các sản phẩm đã ra mắt trong
lịch sử của Bách Hợp. Một số món chỉ làm trong thời gian giới hạn, bây
giờ không bán nữa.
“Em có nghĩ đến đem những món này trở lại
không? Thời gian không còn nhiều, bây giờ bắt đầu nghiên cứu một món mới e rằng không kịp.”
“Em chỉ sợ gây nhàm chán cho khách!”
“Không đâu, em nhìn món này đi. Từ thời của bố em còn trẻ tới giờ mấy chục năm cũng chưa bán lại. Anh lại thấy những món này gợi cảm giác rất quen
thuộc, rất hoài niệm. Em có thể lấy chủ đề quay lại quá khứ, bán những
món trong cổ xưa của người Đài Loan. Cách phục vụ cũng có thể thay đổi
một chút. Trang trí quán một chút theo phong cách cổ đại, nhân viên cũng mặc đồng phục cổ trang chẳng hạn…”
“Nhưng gấp như vậy em sợ không chuẩn bị kịp.” Hạ Tiểu Nhu lo âu. Đây là một ý không tồi, nhưng cô không còn thời gian nữa.
Phương Nghị lấy trong cặp một danh thiếp đưa cho cô, từ tốn nói “Lúc trước
công ty tổ chức sự kiện này từng làm việc với anh, em có thể liên lạc
với họ. Họ sẽ ưu tiên em, anh nghĩ không thành vấn đề.”
Nhìn nét
mặt bình thản của anh, cô hỏi “Có phải anh đã nói với họ trước rồi
không?” Liếc qua tấm danh thiếp, là tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng, cô
ngạc nhiên “Làm sao anh có thể bảo họ ưu tiên cho em?”
Anh xoa
đầu cô “Một ân tình nhỏ, không có gì đáng kể. Anh chỉ làm được đến đây
thôi, còn lại phải nhờ vào khả năng đàm phán của em.”
Hạ
Tiểu Nhu ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy ý kiến của anh rất có tính chất
tham khảo, ghi lại toàn bộ để họp với các nhân viên ngày hôm sau. Anh
nói toàn bộ ý tưởng cho cô, còn kể thêm những món thôn quê ở Đài Loan để cô thêm vào danh sách. Sau khi tỉ mị lên dàn ý, cô tắt máy tính, nhào
vào lòng Phương Nghị đang ngồi ở ghế sofa, vòng tay ôm cổ anh.
“Tại sao anh lúc nào cũng có thể bình tĩnh không nao núng giải quyết mọi chuyện gọn ghẽ như vậy. Thật ghen tị với anh…”
“Không phải anh đang truyền hết kinh nghiệm cho em sao? Anh sẽ luôn ở bên em,
chỉ cần em quay đầu lại sẽ nhìn thấy anh, có được không?” Phương Nghị
thâm tình nhìn cô, ánh mắt như muốn thu cả linh hồn Hạ Tiểu Nhu.
Cô thấy mình như chìm trong ánh nhìn đó, lòng tan ra như nước. Người đàn
ông này luôn nâng đỡ cô, giúp cô những lúc khó khăn tuyệt vọng nhất. Anh sẽ để cô đi, đi thật xa đến những chân trời cô muốn. Nhưng những lúc
mỏi mệt, quay đầu lại sẽ thấy anh ở bên, dang rộng cánh tay chờ cô lao
vào.
Một người yêu cô như vậy, hiểu cô như vậy, còn biết tìm ở
đâu ra chứ. Hạ Tiểu Nhu mặc kệ ai nói anh không xứng với cô, bỏ ngoài
tai những lời đàm tiếu họ không môn đăng hộ đối.
Tình yêu là một điều không thể lý giải nếu bạn chưa từng trải. Cô chỉ cảm thấy, trên
đời này cô không thể có cảm giác này đối với bất kì ai, cũng không thể
dành cả của đời sau này của mình với ai khác. Phương Nghị chính là người tốt nhất, cũng là người hợp nhất. Đây là người đàn ông khó khăn lắm cô
mới tìm được, nhất định sẽ ở bên anh, yêu anh không hối tiếc.
Dưới sự trợ giúp của anh, Hạ Tiểu Nhu gấp rút hoàn thành bản kế hoạch mới,
tuy ra sau Đại Phong nhưng cũng vừa kịp xuân về. Ngày đầu tiên triển
khai, cô hồi hộp đến từng chi nhánh quan sát lượng khách và ghi nhận
phản hồi để kịp thời sửa chữa.
Không ngờ thành công ngoài dự
định, cả khách nội địa lẫn quốc tế đều khen phong cách mới này. Đặc biệt là những người Đài Loan xa quê, họ rất thích thú tìm lại cảm giác quê
hương, dù phải xếp hàng cả tiếng cũng vui vẻ đứng đợi. Đôi khi không cần những công nghệ hiện đại cao siêu, hoài niệm cũng là một cách đổi mới
cuộc sống.
Ngược lại với không khí rộn ràng của Bách Hợp, tình
hình của Đại Phong thật ảm đạm khi sản phẩm mùa xuân chưa bán được bao
lâu thì đã có khách bị ngộ độc. Trong ngành thực phẩm này, bảo đảm vệ
sinh an toàn cho khách là điều quan trọng nhất. Chỉ cần một lần bất tín
với khách hàng, lần sau khó có thể vực dậy được.
Lần này Đại
Phong đã quá gấp gáp muốn thắng Bách Hợp nên không kiểm tra lại bản kế
hoạch của Hạ Tiểu Nhu, cứ thế mà sản xuất số lượng lớn. Thật ra lúc Hạ
Tiểu Nhu trao đổi bản kế hoạch, bộ phận nghiên cứu vẫn chưa hoàn tất
việc kiểm định chất lượng sản phẩm. Chính vì sự tham lam hiếu thắng, Đại Phong đã phải thất bại.
Từ kinh nghiệm của đối thủ, Hạ Tiểu Nhu rút ra một điều, thắng thua trước mắt thật sự không quan trọng.
Chưa đến hồi kết, chưa thể quyết định người thắng cuộc.
Cô nhìn
người đàn ông chăm chú đọc tin tức bên cạnh, chậm rãi mỉm cười. Cảm ơn
anh đã dạy em biết tiến lùi đúng lúc, biết làm việc cân nhắc nặng nhẹ.
Có lẽ đời này em sẽ mãi mãi không học được tính bình tĩnh cẩn trọng của
anh, nhưng em sẽ cố gắng. Có anh bên cạnh, em chắc chắn sẽ làm được!