Sau cao trào, họ nằm
yên đan hai bàn tay vào nhau hưởng thụ không khí mật ngọt. Phương Nghị
vuốt lên vết sẹo ở mu bàn tay cô, có chút đau lòng nói “Còn đau không?”
“Không. Ngày trước em thật ngốc, tại sao phải tổn thương bản thân vì một người
không yêu mình chứ. Nhưng em vừa nhận ra, thật ra tình cảm của em đối
với anh ấy không phải là yêu. Chỉ là ở bên anh ấy quá lâu rồi tự huyễn
hoặc mình. Mãi đến bây giờ em mới biết tình yêu thật sự có tư vị thế
nào!”
Hạ Tiểu Nhu trở người ôm lấy thắt lưng anh, dụi mặt vào
lồng ngực ấm áp. Anh kéo chăn lên cao che đến cổ cô, mùa đông cho dù có
bật sưởi cũng rất lạnh. Phương Nghị hôn nhẹ đỉnh đầu thì thầm “Tư vị thế nào?”
“Đáng ghét, tại sao em phải nói. Anh còn chưa theo đuổi
em, không được, em không đồng ý!” Tính đại vương bạo phát, cô dịch người ra ngước lên lườm yêu anh.
Anh lập tức kéo cô vào lòng thật chặt như muốn khảm vào trong ngực, rầu rĩ nói “Ban nãy anh dốc sức hầu hạ em như vậy mà em còn chê chưa có thành ý sao. Không được, anh phải cố gắng hơn!”
Cảm nhận được nam căn biến lớn cọ xát vào nụ hoa còn run
rẩy của mình, Hạ Tiểu Nhu phát nhẹ lên bắp tay anh “Cái này không tính.
Anh còn chưa nói anh yêu em, không có hoa không có quà, Hạ đại tiểu thư
không dễ tán tỉnh vậy đâu!”
“Hoa và quà thì đã trễ rồi, chỉ mong
em nhận mỗi tấm lòng này vậy. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, anh muốn ở bên em, cùng em ăn hết thức ăn ngon trên đời, khám phá thế
giới, thăng tiến sự nghiệp,… Náo loạn chán lại về nhà yên ổn ngủ rồi
thức dậy cùng nhau. Được không?” Còn lăn lộn trên giường cùng nhau nữa!
Người này đang dùng khổ nhục kế! Thật ra lòng cô đã mềm nhũn từ lâu rồi, chỉ
muốn làm nũng với anh thôi. Hạ Tiểu Nhu không trả lời, chỉ nhích lên hôn anh. Ngọt ngào mút lấy môi nhau, không có kịch liệt mưa gió, chỉ có
quyến luyến nồng nàn.
Bỗng dưng sực nhớ ra một chuyện, cô ngừng
lại hỏi anh “Sao lúc trước anh lại tin em không lấy xe đụng Ân Đồng? Chả phải ban đầu không có tí manh mối gì sao? Anh thật lòng tin tưởng em
sớm như vậy?”
“Em muốn nghe câu trả lời thật lòng hay giả dối?”
Nhìn thấy gương mặt không có vẻ gì tốt lành của anh, Hạ Tiểu Nhu hừ một
tiếng “Lại còn có giả dối nữa sao? Em muốn nghe đáp án thật!”
“Là em nói đấy nhé. Thứ nhất, nếu đúng là em làm sẽ không ra tay cách lễ
đính hôn một tuần lâu như vậy. Người làm việc gọn gàng như em sẽ loại
trừ tất cả các nguy cơ, hành động ngay trước hôn lễ để chân cô ấy không
có thời gian lành lại.”
“Lỡ đâu em không tìm được thời điểm tốt hơn hoặc cơn ghen che mắt em làm liều thì sao!”
“Điều thứ hai quan trọng hơn. Em không nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”
Năm ngoái cô vừa về nước đã lái xe đến Evergreen tìm Huân ca ca, không cẩn
thận bị anh bắt gặp làm hỏng đèn xe của người ta! Ý anh là kĩ năng lái
xe tệ hại của cô không thể kịp thắng lại chuẩn xác chỉ đủ làm Ân Đồng
ngã xuống trật chân, lại còn ôm cua quẹo đi đẹp như thế!
“Không
phải như thế mà! Chỉ vì lúc đó đột ngột chuyển tay lái thuận ở châu Âu
thành tay lái nghịch như ở Nhật em mới lúng túng một chút thôi! Hơn nữa
lúc đó nếu không có anh, em cũng sẽ để lại số liên lạc cho xe bên cạnh.
Phương Nghị đáng ghét, trong mắt anh em xấu xa thế sao!”
Hạ Tiểu
Nhu giận rồi, cô quay người đưa lưng về phía anh. Thế nhưng vừa rời khỏi vòng tay ấm áp lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, người cong lại như con
tôm. Phương Nghị nào chịu được, lại ôm cô vào lòng dỗ ngọt.
“Phải phải, là anh không đúng! Anh thật sự nghĩ em đã dừng tay.”
“Ai nha thôi đi! Em vẫn quen với một Phương Nghị phúc hắc hay chọc ghẹo em thôi. Anh dịu dàng thế này lại làm em thấy lạ lẫm”
Anh chồm tới trước hôn cô, Hạ Tiểu Nhu của anh luôn bốc đồng khó chiều, vậy mà anh yêu chết con mèo đại vương này. Một tay anh không nhàn rỗi đưa
xuống tách đám lông ra tìm kiếm tiểu hạch chơi đùa. Hai người khó khăn
lắm mới nhận ra tình cảm của nhau, làm gì có chuyện mới một lần đã thỏa
mãn.
Ngoài kia tuyết vẫn rơi, trong này tiếng rên rỉ thở dốc vẫn thoát ra sưởi ấm ngày đông lạnh giá.
.
Yêu nhau rồi mới biết, bọn họ không nỡ tách nhau ra một giây phút nào. Tình yêu thuở ban đầu ngọt lịm, hận không thể mỗi ngày trên giường đại
chiến ba trăm hiệp. Hai người phát hiện ra ngoài tính cách và lối sống,
họ còn vô cùng hòa hợp chuyện đó. Tuổi trẻ sức lực sung mãn, cả hai đều
tham luyến cơ thể nhau không biết mệt mỏi.
Thế nhưng anh và cô
cũng là người nghiêm túc trong cuộc sống và sự nghiệp, một khi đã chú
tâm làm việc thì sẽ không để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng. Phương Nghị
lại làm việc theo ca trực, không phải ngày nào cũng có thể thoải mái gặp nhau yêu đương. Giống như tối thứ Sáu hôm nay anh có ca đêm, không thể
cùng cô đón cuối tuần nóng bỏng. Mấy ngày rồi không phải cô họp hành
liên miên thì anh cũng làm ca trái ngược. Anh nén tiếng thở dài, quyết
tâm ngày mai bồi cô cả ngày không xuống giường.
Công việc kết
thúc lúc sáu giờ sáng, sau khi đã đảm bảo tất cả hoạt động đã chuẩn bị
sẵn sàng cho ngày mới, anh trở về phòng nghỉ của mình thay đồ tan ca.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt anh là một mỹ nhân xinh đẹp, gương mặt
còn vương nét mệt mỏi nằm trên sofa. Trên người cô đắp chiếc áo khoác
của anh, chân hơi co lại vì lạnh.
Phương Nghị đau lòng không
thôi, người này, sao lại chạy đến đây. Anh cúi xuống ôm cô vào lòng, bàn chân lạnh thế này làm sau ngủ ngon được. Hạ Tiểu Nhu ngủ không sâu lắm, mơ màng dụi vào lòng anh.
“Sao em lại ở đây?”
“Cuối tuần em muốn mở mắt dậy nhìn thấy anh ngay lập tức!”
Lòng anh như có chiếc bánh mì lên men từ từ nở, khóe miệng anh kéo lên thật
cao. Làm sao anh có thể không yêu cô gái nhiệt tình này được. Hạ Tiểu
Nhu không tỏ ra e dè như những cô gái khác, lúc nào cũng cho anh thấy
tình cảm nồng nhiệt của cô. Đều đã là người trưởng thành, cô không rảnh
rỗi ra vẻ ngây thơ, Hạ Tiểu Nhu căn bản không phải là tiểu bạch thỏ. Một người tự kiêu cao ngạo như cô chẳng thèm để ý những lời khuyên nhan
nhản rằng phụ nữ không nên yêu một người đàn ông quá nhiều sẽ tạo điều
kiện cho anh ta lên mặt. Anh yêu cô không phải vì tính tự tin dám nghĩ
dám làm này hay sao!
Tình yêu của cô vô cùng lý trí, cô yêu anh nhưng không dựa dẫm vào anh. Phương Nghị biết nếu anh làm điều
gì có lỗi với cô, cô sẽ không chút thương tiếc rời bỏ anh. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy anh, anh cũng yêu Hạ Tiểu Nhu nhiều như cô yêu
anh. Họ yêu nhau, không tính toán thiệt hơn, chỉ đơn giản thể hiện tấm
lòng bằng cách trực tiếp nhất.
“Anh bế em ra xe về nhà nhé. Ở đây không thoải mái, về nhà anh sẽ ngủ với em!” Anh định xốc cô lên thì
thấy người cô vẫn mềm nhũn không có ý định muốn ngồi dậy.
Hạ Tiểu Nhu vẫn nhắm mắt kéo cổ anh xuống tìm đôi môi hôn lên, hai tay quấn anh như bạch tuộc. Chưa tìm được môi anh, cô mổ mổ như con chim non hôn tán loạn. Anh làm sao không hiểu hành động này của cô. Nhìn cô tóc tai lòa
xòa liêu nhân, anh đã sớm muốn ăn cô tới xương. Phương Nghị kéo chân cô
ra ngồi xuống sofa rồi lại đặt cô vào lòng mình. Bây giờ cô đã nằm gọn
trong lòng anh, lại cắn nuốt môi nhau mãnh liệt.
Phương Nghị với
lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ cao hơn rồi mới cởi quần áo của hai người. Cả đêm hai con thỏ bị ép trong áo lót đã sớm hằn vết, anh vừa giải
thoát chúng vừa xoa bóp cho cô thoải mái. Anh kéo người cô lên, Hạ Tiểu
Nhu ngồi trong lòng anh, ngửa đầu ra sau rên rỉ nhỏ nhẹ. Ở đây vẫn là
văn phòng của anh, lỡ có người nào nghe được thì ngày hôm sau quản lý
Phương hẳn không còn mặt mũi đi làm nữa.
Y phục nhanh chóng bị
ném xuống đất, cây trụ của anh đã chỉa thẳng lên trời, hoa huyệt của cô
tràn đầy dâm thủy. Hạ Tiểu Nhu rất dễ động tình, chỉ cần anh vừa hôn vừa vuốt ve vài cái đã sớm chảy nước ướt át dính lên cả đám lông của anh.
Côn thịt cũng rỉ nước ở đầu, cọ xát vào hang động mềm mại tán tỉnh.
“Yêu tinh dâm đãng, chưa gì đã ướt như thế này! Muốn anh lắm phải không?”
“Vì anh nên mới ướt đó!” Hạ Tiểu Nhu liếm môi khêu gợi “Muốn anh từ tối hôm qua rồi. Nhanh lên cho em đi!”
Không cần quá nhiều thời gian dạo đầu này, bây giờ cả hai người cùng muốn lập tức làm loại chuyển động nguyên thủy nhất. Cô cầm gậy thịt của anh,
nhấc mông lên ngồi xuống. Hạ Tiểu Nhu rất thích tư thế này, cự vật thô
to có thể xâm nhập đến chỗ sâu nhất tàn phá hoa kính của cô mà cô cũng
có thể chủ động quyến rũ anh.
Yêu chết cảm giác mê hồn này rồi!
Hạ Tiểu Nhu không chần chừ uốn éo lắc hông kịch liệt, cây gậy nóng bỏng
quấy đảo múi thịt mềm mại như phá hủy tâm hồn cô. Phương Nghị ngồi yên
chống tay ra sau đầu hưởng thụ sự nhiệt tình của cô, Hạ Tiểu Nhu như con rắn nước dẻo dai đẩy hông làm cho nụ hoa cắn quy đầu anh thật chặt.
Làm được một lúc đã thấy hông bắt đầu mỏi, cô chậm lại nhìn anh với đôi mắt ngập nước. Phương Nghị cười cười bắt lấy eo cô, lúc này anh mới bắt đầu khởi động. Tuy ngồi dưới nhưng anh không yếu thế tí nào, côn thịt mạnh
mẽ chọc điểm trí mạng liên tục làm cô lắc đầu ráng kiềm nén tiếng rên
rỉ. Anh nhìn cô mặt đỏ hồng, cắn môi không dám rên liền hôn cô, bảo cô
rên trong miệng mình. Anh nuốt lấy tiếng gọi dâm đãng của cô, bỗng dưng
bật người đứng dậy làm Hạ Tiểu Nhu hốt hoảng dùng hai chân khóa lấy
người anh.
Tư thế này đòi hỏi thể lực khỏe kinh người mới chống
đỡ được. Vậy mà Phương Nghị mặt không đổi ra vào hang động chặt chẽ. Cô
phải cố gắng bám chặt lấy người anh mới không bị rơi xuống. Bây giờ chỉ
có gậy thịt có thể đỡ cô, cô phải co rút âm đạo cắn nó thật chặt, lại
càng làm cho hai người dục tiên dục tử.
Anh vẫn mạnh mẽ giữ chặt đùi cô, nước xuân chảy xuống làm chỗ kết hợp trơn nhẵn, nếu không
chuyển động kịch liệt sẽ bị tuột ra mất. Ai bảo Hạ Tiểu Nhu trơn mềm ướt át thế kia!
Không được rồi, cô vừa mất sức vừa muốn tới. Cố gắng lắm mới hít thở sâu lên đỉnh được, vậy mà người đàn ông này cứ cắm sâu
vào không có dấu hiệu gì nhũn xuống. Biết sao được, cô chính là yêu điểm mạnh mẽ này của anh. Thấy Hạ Tiểu Nhu đã đến một lần có chút mệt, anh
đặt cô xuống sofa nhưng mông để trên thành ghế làm tiểu huyệt hướng lên
thật cao thuận lợi cho anh vô cùng.
Bây giờ Phương Nghị đang quỳ
bên thành ghế, cánh hoa của Hạ Tiểu Nhu dâng lên ngang tầm miệng, chân
vắt lên vai anh. Cô nằm thở trên ghế, để mặc anh liếm láp hạ thân của
mình phát ra âm thanh tách tách dâm loạn. Sau một lần cao trào, xuân
thủy từ hoa kính tràn ra không dứt, Phương Nghị vừa cắn vừa nuốt thứ
nước ngọt ngào của người yêu.
Sau khi ăn uống no nê, anh không
báo trước đứng lên sục một cái thật mạnh vào đầm sũng nước. Hạ Tiểu Nhu
nhất thời không chịu được, tư thế này khiến cự long của anh dùi từ trên
xuống thật sâu, thật đáng sợ mà. Anh cứ nhắm trúng điểm G mà đâm làm cô
chật vật không thôi, hông bị dồn ở thành ghế cơ bản không thể động, chỉ
có anh chiến đấu dày vò hoa huyệt của cô.
Anh cầm hai chân kéo cô về mình, thắt lưng đẩy kịch liệt. Qua một thời gian dài, Hạ Tiểu Nhu
lại không chịu được mà cong người, nụ hoa càng dâng cao chạm đến hai quả trứng của anh. Vách âm đạo siết chặt khiến anh cảm thấy như có ngàn cái miệng nhỏ cắn lấy nam căn. Anh nhịn một chút ra sức đâm điểm mẫn cảm
kia, cô không rên to được nên nước mắt sinh lý nhỏ ra rồi đạt cao trào.
Anh cũng giải phóng đám tinh binh vào mũ, rút ra rồi quay lại ôm cô hôn
lên gương mặt nhỏ bé đã sớm bị nước mắt làm nhòe như con mèo.
Bàn chân cô lúc này đã ấm lên, anh vẫn như trước trêu chọc cô “Làm tình với anh có tác dụng làm ấm người, sau này chúng ta nên làm nhiều một chút!”