Nụ hôn mãnh liệt đã
làm bùng lên ngọn lửa trong lòng họ. Anh áp cô lên tường, cởi bỏ từng
lớp quần áo. Hạ Tiểu Nhu cũng gấp gáp đưa tay cởi áo của anh. Lúc này
lồng ngực anh đã phơi bày toàn bộ ra ngoài nhưng anh vẫn cố tình chừa áo lót của cô lại. Cô mặc một cái áo màu xanh đậm có ren kiểu Nhật ép hai
bầu vú to lớn trắng nõn lên vô cùng quyến rũ.
Phương Nghị chưa
vội vàng cởi bỏ tất cả, anh vục mặt ở giữa hai bên no đủ gặm cắn, tay
không ngừng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô. Hạ Tiểu Nhu nắm tóc anh
thật chặt, tay vòng qua cổ ghì anh sát vào mình. Hạ đại tiểu thư chưa
bao giờ là một cô gái ngượng ngùng, trong việc này cũng vậy. Cô muốn
anh, tại sao phải giả bộ e lệ?
Anh mải mê liếm láp khe ngực hấp
dẫn nhưng không đụng chạm đến nụ hoa, Hạ Tiểu Nhu có phần khó chịu. Vòng tay của cô ghì chặt anh hơn, dúi đầu anh về núm vú đã cứng lên đòi hỏi. Phương Nghị bỗng yêu chết cô gái nóng bỏng nhiệt tình này, anh vòng tay cởi móc khóa, hai con thỏ trắng liền nhảy ra đòi anh yêu thương. Áo lót vẫn mắc trên vai cô, anh chui đầu dưới cup áo nút lấy nụ hoa đã cứng
lên như hòn đá nhỏ.
Hai thân trên vẫn mải miết quấn lấy nhau, cô đặt đầu lên vai anh gặm từ đầu vai tới cổ, tham luyến mùi vị trên người đàn ông này. Thân dưới của Phương Nghị đã cường tráng đứng sừng sững,
anh đang mặc quần vải bông ở nhà nên càng nhìn rõ. Hạ Tiểu Nhu cảm nhận
rõ rệt lửa nóng đang vờn nụ hoa của mình. Cô cũng cảm thấy vô cùng ướt
át trống rỗng, muốn anh yêu thương dùng vật kia nhồi thật chặt, nói cho
cô biết anh yêu cô bao nhiêu.
Hạ Tiểu Nhu cũng không thẹn thùng,
rướn người lên dùng múi thịt của mình cọ xát vào phân thân của anh. Lửa
dục đã đốt cháy lan cả đồng cỏ, bây giờ bọn họ như hai con mãnh thú chỉ
muốn thỏa mãn dục vọng ngay lập tức. Người mình yêu cũng có hứng thú với mình, muốn cùng hòa làm một đến thiên đường, thử hỏi trên đời này còn
cảm giác nào tuyệt vời hơn?
Tay cô bám chặt vào vai anh mượn lực, một hơi nhảy lên dùng hai chân quấn ngang hông anh. Phương Nghị dùng
tay đỡ lấy mông cô, tư thế này lại càng làm hạ thân họ quấn quít dính
chặt. Chày thịt cứng rắn đảo quanh hoa kính đã ẩm ướt, cách một lớp vải
lại càng thúc đẩy ham muốn của hai người.
Cô vẫn bám trên người
anh như con gấu túi, hai người không ngừng cướp đoạt hô hấp của nhau.
Phương Nghị từ từ di chuyển đến phòng ngủ, không đổi tư thế đặt cô lên
giường. Hạ Tiểu Nhu tạm ngừng hôn, anh dời tầm mắt ra xa một chút ngắm
nhìn mỹ nhân bên dưới. Hai mắt to tròn long lanh, gò má vì thiếu dưỡng
khí mà đỏ hồng, đôi môi bị anh cắn nút trở nên đỏ tươi diễm lệ. Cô gái
yêu nghiệt này đang từng chút từng chút câu hồn anh, khiến anh không thể ngừng ham muốn đối với cô.
Phương Nghị cúi xuống hôn lên lỗ tai
cô, thổi nhẹ hơi để cô quên đi bàn tay xấu xa đang đẩy thắt lưng quần
xuống. Bây giờ quần của cô đã nằm dưới cổ chân, chỉ còn chiếc quần lót
nhỏ xíu che phủ vừa khít u huyệt huyền bí. Anh xoay người nằm bên cạnh
cô, đặt đầu cô lên vai mình, một tay mân mê bên ngoài quần lót trêu
chọc.
“Tiểu Nhu” Anh dịu dàng nói khẽ vào tai cô.
“Ơi” Hạ Tiểu Nhu vùi mặt vào cổ anh nói nhỏ.
Chỉ cần có thế, không sáo rỗng dài dòng, không cầu kỳ văn tự. Ấy vậy mà
những lời thủ thỉ bên tai ấy hun nóng không khí cả căn phòng, khiến
người ta càng trầm luân vào lưới tình. Còn cần gì hơn một tri kỉ hiểu
mình từng chân tơ kẽ tóc, một người nguyện bầu bạn với mình dẫu phải
trải qua bao phong ba bão táp. Giờ đây thiên ngôn vạn ngữ cùng không
bằng một lời đáp trả thâm tình bằng cả con tim, chứng minh sự hiện hữu
của chân ái.
Bàn tay khẽ lướt đùi trong nhạy cảm mỏng
manh, như có như không vờn lên hoa huyệt. Quần lót đã bị ái dịch làm ẩm, ngón tay anh khẽ cào làm cô ngứa ngáy lắc lắc đầu. Chơi đùa chán, anh
thọc tay vào bên trong chạm thẳng đến hạt trân châu đang run rẩy. Giọng
nói khàn khàn vang lên ở lỗ tai cô “Em ướt rồi!”
Thôi được rồi,
cho dù cô có bình thản cách mấy cũng không chống đỡ được lời tán tỉnh
của người đàn ông này. Tại sao cô lại yêu một người luôn nắm được điểm
yếu của mình, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng cơ chứ!
Anh lấy hai ngón tay kẹp điểm mẫn cảm nhất xoa nắn. Ai bảo trời cho anh trí nhớ
nhìn một lần không quên, lần trước ở khách sạn anh đã ghi như in trong
đầu, bây giờ chỉ cần một bước đã có thể nhắm chuẩn xác. Hạ Tiểu Nhu bị
anh trêu đến nóng cả người, hàng ngàn con kiến đang chạy loạn trong mạch máu của cô gặm cắn tiểu hạch. Thấy biểu cảm của cô, động tác của anh
càng nhanh càng dứt khoát, ép cô đến không thở nổi.
Trong một
phút chốc, cô cảm thấy mình không chịu được sự tấn công đáng sợ của
người đàn ông này nữa, giãy người muốn thoát thân. Nhưng Phương Nghị nào phải người dễ tính, anh chồm dậy ghì chặt cô xuống, một chân đặt giữa
hai chân cô không cho cô trốn chạy.
“Làm em hạnh phúc là trách nhiệm cũng như niềm vui của anh. Em không được cướp đoạt!”
Có người phụ nữ nào có thể kìm lòng trước lời thổ lộ chân thành này chứ.
Anh luôn như vậy, ngắn gọn và nhanh chóng đạt được mục đích. Mật ngọt
dâng tràn trong lòng, Hạ Tiểu Nhu cảm thấy mình có quyết định sáng suốt
nhất cuộc đời.
Cô nằm yên hưởng thụ sự phục vụ của anh, miệng
không ngừng cất tiếng rên ngọt ngào. Theo nhịp tay của anh, cô càng cảm
thấy thân dưới không thuộc về mình nữa mà nằm dưới sự kiểm soát của
người đàn ông này. Tiểu hạch sưng lên tham luyến ngón tay anh, cô cong
người đón nhận khoái cảm. Nhìn thấy biểu cảm của cô, anh tăng tốc ngón
tay, Hạ Tiểu Nhu bất ngờ không chịu được sự tấn công mãnh liệt này nên
lắc tóc hỗn loạn, ghìm chặt mông xuống giường.
“Không được, em
không được…” Cô hoảng loạn rên rỉ, từng cơn sóng dữ dội đánh úp lên
người cô. Cô chới với, cô bất lực. Dường như có gì đó kêu gào muốn thoát ra, như thể linh hồn bị chôn chặt hơn hai mươi năm đang giãy dụa.
Anh ngậm chặt môi cô, thì thầm trong làn môi dịu ngọt, tay còn lại xoa bả vai cô trấn an “Không sao, có anh ở đây!”
Vừa dứt lời, một dòng nước xuân từ người Hạ Tiểu Nhu tràn ra thấm ướt tay
anh và khăn trải giường. Cô có chút xấu hổ vùi đầu vào hõm vai anh,
người này luôn trong lúc cô chật vật nhất nói ra điểm mấu chốt làm cô
mềm nhũn. Anh khi dễ cô!
Phương Nghị không đợi cô kịp lấy
lại hơi thở, đỡ lấy côn thịt đã trướng phát đau của mình đặt bên ngoài
hang động. Hoa kính bây giờ sũng nước, vô cùng thuận lợi chào đón anh.
Thế nhưng anh không muốn làm đau cô, từng chút từng chút nhích vào. Bên
trong Hạ Tiểu Nhu mềm mại ẩm ướt như tơ lụa nhưng vẫn rất chặt.
Anh dịu dàng xoa hông cô “Thả lỏng, anh sẽ không làm đau em!”
Cô nhìn vào ánh mắt ôn nhu như nước của anh, bản thân vẫn còn đang trong
cao trào nên không tránh khỏi co rút âm đạo. Hạ Tiểu Nhu cố gắng thả
lỏng bản thân, cô biết anh cố tình làm cô vui sướng trước để quên đi cơn đau. Cô kéo cổ anh xuống đòi một nụ hôn an ủi.
Phương Nghị không bá đạo như lúc đầu nữa, nâng niu mút môi cô nhẹ nhàng. Tất cả hành động này còn đáng giá hơn một vạn câu anh yêu em. Cô thấy bản thân mình chìm đắm trong ánh mắt anh, được anh trân trọng yêu thương. Từ đầu đến cuối, anh vẫn là một người bạn đồng hành chu đáo, luôn ở bên cô, đợi cô cùng
đến đích.
Hạ Tiểu Nhu khẽ nhăn mặt, nói không đau là giả nhưng
với tất cả cố gắng của anh, cô biết mình sẽ không quá khó chịu. Tiểu
huyệt trống trải bỗng chốc bị nhồi khít, nam căn cũng bị một lực lớn ép
thật chặt. Giờ phút này, họ hòa làm một, thuộc về nhau trọn vẹn.
Cảm giác ướt át mềm mịn kia bao bọc lấy côn thịt làm anh rất muốn thú tính
đại phát chuyển động nhưng lại đau lòng cô gái kia nên vẫn đang nhẫn
nhịn ra vào chậm rãi. Cho dù bề ngoài cứng rắn đến đâu, Hạ Tiểu Nhu vẫn
là một cô gái làm bằng xương bằng thịt xứng đáng được trân trọng. Anh
chăm chú quan sát biểu hiện của cô và nhẹ nhàng chuyển động, sự chậm
chạp này như muốn lấy mạng anh.
Về phía Hạ Tiểu Nhu, cô dần cảm
thấy quen với cảm giác quyến luyến với côn thịt nóng bỏng này, mỗi lần
anh kéo ra lại thấy trống rỗng. Cô không ngượng ngùng yêu cầu anh với
giọng nũng nịu chết người “Anh… nhanh lên…em muốn…”
Là một người
đàn ông bình thường, câu nói này như mở van năng lượng bị đè chặt trong
người anh. Phương Nghị động thân, chuyển động piston ra vào mạnh mẽ, mỗi lần đóng vào đều sâu đến tận gốc.
Xuân thủy từ người Hạ Tiểu Nhu chảy ra kèm theo tơ máu, anh ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Không
phải đêm đó hai người đã xảy ra quan hệ sao? Rốt cuộc mọi chuyện là thế
nào? Tại sao cô vẫn còn… Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, Hạ Tiểu
Nhu cũng dần đoán ra. Cô quay mặt đi nén cười.
“Hạ Tiểu Nhu!” Anh gọi đầy đủ tên cô “Có phải em đã biết trước chúng ta không xảy ra chuyện gì không!”
“Phải…nuhhh…ahhh” Sao anh có thể nói chuyện này trong lúc làm tình! Cô không có hơi sức trả lời!
“Tại sao em lại giấu anh?” Được, em giấu anh phải không! Phương Nghị khép
hai chân cô lại đặt lên vai anh, tư thế này khiến nụ hoa kẹp côn thịt
gắt gao không một chỗ hở. Cô thậm chí còn cảm nhận được từng đường gân
trên cự long của anh.
“Chẳng lẽ em nói với anh là em đã tỉnh, anh cứ tiếp tục chiếm đoạt em đi? Phương Nghị chết tiệt chậm lại ưm…ưm…”
“Anh phải phạt em! Làm anh cảm thấy tội lỗi suốt hai tuần, còn khó chịu vì
em dễ tính như thế. Nói, có phải ai em cũng dễ dàng bỏ qua rồi tiếp tục
làm bạn không?” Một tay anh khóa chặt hai chân không cho cô giãy dụa,
một tay nhào nặn con thỏ trắng đang lắc lư liên tục.
Hạ Tiểu Nhu lần đầu thấy vẻ mặt bá đạo đáng sợ này của anh. Cô tưởng anh luôn trầm
tĩnh, hóa ra cũng có thể vì ghen mà có biểu hiện này. Cô rất muốn cười,
nhưng gậy thịt kia không ngừng ra vào vặn xoắn từng dây thần kinh mẫn
cảm, cô như chìm trong biển dục, không còn sức trêu chọc anh.
“Không, chỉ có anh!” Một câu chân thật nói hết lòng mình.
Nghe được đáp án của cô, Phương Nghị cảm thấy trái tim mình bị cô gái ương
ngạnh này nắm giữ cả đời rồi. Anh đĩnh thân thật mạnh, quy đầu to lớn
chạm vào một mô nhỏ lồi lên. Trong tích tắc ấy, mắt Hạ Tiểu Nhu đang từ
lim dim bỗng dưng mở thật lớn, cô hít thở nhanh hơn, hoa huyệt cũng co
lại mấy vòng.
Anh lưu manh chú tâm dùi vào điểm G “Chỗ này phải không, anh cắm vào đây sẽ làm em dục tiên dục tử phải không?”
Cô dùng hành động đáp trả anh. Tiếng rên càng cao vút dâm loạn, một tay
nắm lấy hông anh, một tay vẽ loạn lên chỗ kết hợp của hai người. Tư vị
này quá đặc biệt, chỉ một điểm nhỏ kia đã có thể làm cô vui sướng đến
thần trí mơ màng. Côn thịt nóng cháy của anh không tha cho cô, chỉ nhằm
vào chỗ kia mà đâm thẳng.
Không được, cô không được rồi, quá
mãnh liệt. Cảm giác này còn ác liệt hơn lúc anh chơi đùa hạt trân châu
bên ngoài. Không chỉ điểm G bị quy đầu giày xéo mà gậy thịt kia còn khua khoắng từng ngóc ngách trong hang động của cô. Ai nói lần đầu sẽ đau
đớn không thấy thích thú gì chứ. Đó là vì đối tác của các người yếu kém! Người đàn ông của cô ưu tú từ trong ra ngoài, dĩ nhiên sẽ tìm được bí
quyết ngay lần đầu tiên.
Hai chân cô đã mỏi nhừ, nếu không đặt
lên vai anh làm điểm tựa hẳn cô đã bỏ cuộc từ lâu. Cô đang bay lên trời
theo từng nhịp thúc mạnh mẽ của anh, càng lên cao cô càng thấy mình như
rơi vào môi trường không trọng lực, các giác quan chỉ tập trung ở chỗ
gắn kết nghênh đón anh. Một lần nữa cô lại thở gấp, tim đập thật nhanh,
miệng hơi há ra hớp khí.
Đã có kinh nghiệm từ ban nãy, lúc này
hai người đều biết Hạ Tiểu Nhu sắp đạt cao trào lần nữa. Phương Nghị ép
hai chân cô chặt hơn, thắt lưng ra vào nhanh hơn xoay vần điểm trí mạng. Âm đạo Hạ Tiểu Nhu siết thật chặt như muốn cắn đứt cự long của anh, anh đánh nhẹ vào mông cô, cô gái này muốn lấy mạng anh sao.
Hai
người đang thở dốc tăng tốc, bỗng dưng anh dừng lại rút côn thịt ra. Hoa kính đang co rút kịch liệt bỗng cảm thấy vô cùng mất mát, cảm giác sắp
lên thiên đường lại bị rơi xuống thật không thoải mái tí nào. Hạ Tiểu
Nhu nấc một tiếng, nửa làm nũng nửa giận lẫy kéo tay anh “Phương Nghị,
cho em, người ta khó chịu lắm…”
Không biết anh từ đâu rút ra một
cái bao cao su, đeo vào rồi mới tiếp tục nhấn chìm cô trong dục vọng. Dù đã quen với một Phương Nghị lý trí, Hạ Tiểu Nhu vẫn phục anh trong giờ
phút này vẫn nghĩ đến chuyện đó. Đúng là người đàn ông bản lĩnh xứng
đáng để cô yêu mà!
Ngay lúc anh vùi thân vào, cô thấy có một cơn
sóng thần đánh ập tới, khoái cảm lên đỉnh cùng với người mình yêu này
quả thật không gì sánh bằng. Hạ Tiểu Nhu cong người giãy lên, nụ hoa
trong cô cảm nhận được một dòng chất lỏng đang trào ra. Gậy thịt cứng
rắn rung bần bật kéo dài khoái cảm triền miên, họ đê mê say trong sóng
tình.