Hakone là một thị
trấn du lịch nổi tiếng, từ ga Shinjuku, hai người đi tàu tốc hành
shinkansen chỉ mất hơn một tiếng đã đến nơi. Mùa lá đỏ này thu hút đông
đảo khách du lịch, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài.
Kế
hoạch của bọn họ là đi tham quan, tắm suối nước nóng sau đó ăn tối rồi
ra về. Hakone mùa lá phong rất thơ mộng, không khí trong lành, thời tiết se lạnh dễ chịu. Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu rời Tokyo ồn ào náo nhiệt
đến đây tạm xa lánh công việc căng thẳng mệt mỏi, cảm thấy mình có quyết định thật chính xác.
Hai người sóng đôi bước dưới hàng cây, vừa đi vừa tán gẫu. Bọn họ cũng không chọn địa điểm cụ thể nào, chỉ đến đây ngắm phong cảnh cũng đủ thư giãn để giải tỏa bớt áp lực.
Hạ
Tiểu Nhu đã đặt một gói suối nước nóng kèm ăn tối từ trước. Hai người
chia tay nhau ở suối nước nóng, hẹn gặp lại ở phòng cơm. Phương Nghị tắm xong, ngồi đọc tạp chí uống trà một lúc mới thấy Hạ Tiểu Nhu bước ra.
Lúc này cô đã thay quần áo mới, hơi nước nóng làm gương mặt ửng hồng
căng bóng như quả táo.
Phương Nghị có chút hỗn loạn, cô gái
trước mặt anh vừa tắm suối nước nóng. Là một người đàn ông, không khỏi
có chút ý nghĩ đen tối về chuỵên xảy ra bên trong. Anh hắng giọng che
dấu suy nghĩ của mình “Chúng ta ăn thôi!”
Bữa tối theo phong cách Nhật hoàn toàn. Thức ăn truyền thống của đất nước này luôn thay đổi
theo mùa, chọn những nông sản ngon nhất của mùa đó để chế biến. Đặc sản
của mùa thu là khoai lang, hạt dẻ và quả hồng. Mỗi phần ăn có gần hai
mươi đĩa nhỏ thức ăn được phục vụ liên tục, hai người vui vẻ thưởng
thức. Tạm gác lại bao nhiêu bận rộn ngày thường đến đây nghỉ ngơi thật
Tắm suối nước nóng, ăn tối xong lại có chút quyến luyến không muốn rời.
Biết trước đã xin nghỉ thêm một ngày ở đây qua đêm hưởng thụ cảm giác
yên bình này.
Phương Nghị lên tiếng “Hôm nay thật vui. Lần sau chúng ta lại đi nữa, nghỉ qua đêm cũng không tồi.”
Hạ Tiểu Nhu không nghe ra được anh chỉ nói bâng quơ một câu khách sáo hay
thật sự có ý định đi chơi tiếp với cô. Quả thực hôm nay đi cùng anh rất
vui, cô có dịp tự hào thuyết minh cho anh, lại nghe anh kể về những nơi
cô chưa đi qua ở Đài Loan. Thế nhưng ý anh là lần sau lại tiếp tục đi
chơi, lại còn ở qua đêm, không biết có ý sâu xa gì không?
Hai
người nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ nên nuối tiếc ra về. Từ suối
nước nóng muốn ra lại ga phải đi xe buýt, nhưng bọn họ vừa ăn no nên
muốn đi bộ một lát, đến trạm xe buýt kế tiếp sẽ đón xe sau. Hakone buổi
tối khá vắng người, con đường họ đi vô cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng xào
xạc của lá và tiếng côn trùng.
Đi được một đoạn bỗng trong rừng
cây có tiếng động, một bóng người từ trong bóng tối bước ra. Đường núi
hẻo lánh một bóng người cũng không có, đèn đường lại ít đến đáng thương, giờ phút này Hạ Tiểu Nhu bỗng có chút hoảng hốt. Phương Nghị theo quán
tính bước đến trước mặt cô, để cô ở phía sau anh. Thấy bóng lưng của
anh, Hạ Tiểu Nhu bĩnh tĩnh lại, thầm cảm ơn người bạn đồng hành chu đáo
của mình.
Người bước ra là một ông cụ. Phương Nghị bán tính
bán nghi, tối như thế này, một cụ già còn lang thang nơi vắng vẻ, không
hiểu có mục đích gì. Anh hơi cảnh giác lùi lại phía sau, dùng đèn pin ở
điện thoại soi rõ phía trước.
Ngược lại, sau khi Hạ Tiểu Nhu nhìn thấy nét mặt ông lão lại bình thản hơn. Cô biết ở Nhật có rất nhiều
người già bị bệnh đãng trí, không biết mình đang đi đâu làm gì. Có nhiều cụ thậm chí không biết mình đang bỏ nhà đi, cứ lang thang vô định mãi.
Biểu hiện trên gương mặt của ông cụ bây giờ như trẻ con, hẳn là cụ không biết mình đang bị lạc đường.
Hạ Tiểu Nhu vỗ vai ý bảo anh yên tâm, còn mình tiến đến nói với cụ già “Chào ông! Ông tên gì? Nhà ở đâu?”
Ông cụ ngơ ngác, không thể nhớ mình tên gì, cũng không biết nhà ở đâu. Chân ông cụ lúc này lại bị trặc, đi lại có chút khó khăn. Hạ Tiểu Nhu thở
dài, đây là hậu quả của đất nước dân số già, người trẻ đến thành phố đi
làm, các ông bà cụ sống một mình không ai chăm sóc.
Cô thử tìm
trên người ông cụ nhưng không thấy bất kỳ thông tin địa chỉ nào. Hai
người định báo cảnh sát nhưng điện thoại lại không có sóng. Phương Nghị
đành cõng ông cụ, Hạ Tiểu Nhu xách hai túi đồ đi cạnh bên, ra đến đường
lớn sẽ gọi xe đến đồn cảnh sát. Từ đây ra đến đường lớn cũng phải mất
một đoạn xa, chuyến xe buýt bọn họ định đón đã đi qua, chờ chuyến kế
tiếp sẽ không kịp giờ tàu chạy nên đành phải đi bộ.
Hạ Tiểu Nhu
vừa đi vừa nói chuyện với ông cụ nhưng vẫn không hỏi được gì, ông cụ cứ
ngẩn ngơ nói những câu không đầu không đuôi vô nghĩa. Phương Nghị dù
giỏi nhìn người cách mấy cũng không phải là bác sĩ chữa bệnh đãng trí,
chỉ biết im lặng cõng ông cụ. Hơn nửa tiếng sau, ba người ra đến đường
lớn, Hạ Tiểu Nhu gọi taxi đưa ông cụ đến đồn cảnh sát.
Sau khi
để lại thông tin, làm xong thủ tục thì cũng vừa kịp giờ đón chuyến tàu
cuối cùng trong ngày ra về. Hai người có một ngày vui chơi thoải mái,
lại làm một việc có ích nên tâm tình rất tốt, chuyến đi kết thúc tốt
đẹp.
Đi chơi về quả thật làm việc có hiệu quả hơn, mấy ngày nay
Hạ Tiểu Nhu vùi đầu làm bản kế hoạch mới không biết mệt mỏi, càng làm
càng hăng say. Chỉ đến khi phòng tiếp tân gọi lên cô mới ngừng tay nghe
điện thoại. Ở dưới báo có tổng giám đốc của bất động sản Ishimura muốn
gặp cô.
Hạ Tiểu Nhu ngạc nhiên, trước giờ Bách Hợp chưa hợp tác
với công ty bất động sản nào, sao hôm nay lại tìm cô. Nhưng khách đã đến cửa, lại là nhân vật lớn trong giới kinh doanh nên cô không dám khinh
suất, mời vào phòng tiếp khách.
Tổng giám đốc bất động sản
Ishimura hóa ra còn rất trẻ, là một người đàn ông trên dưới ba mươi
tuổi, ngũ quan hoàn chỉnh không kém Lạc Huân. Nhân viên pha trà xong
liền rời đi, trong phòng chỉ còn hai người.
Người đàn ông nhìn mỹ nữ xinh đẹp thanh lịch bước vào phòng liền ngẩn ngơ. Sinh ra trong một
gia đình thượng lưu, dự qua bao nhiêu tiệc tùng, gặp không ít người đẹp
nổi tiếng nhưng tất cả đều không bằng cô gái này. Người đang đứng trước
mặt anh rạng rỡ chói mắt, lại toát lên vẻ tự tin thành đạt không giống
những cô gái chỉ có vẻ bề ngoài.
Anh áp chế tâm trạng của mình,
lên tiếng giới thiệu trước “Xin chào Hạ tiểu thư, tôi là Ishimura Ryo.
Hôm nay tôi đến đây để cám ơn cô đã giúp đỡ ông nội tôi. Hôm ấy người
trông ông nội vừa đi vệ sinh, ông đã mở cửa ra ngoài. Nếu không có cô
hẳn hậu quả khó lường được. Chân thành cảm ơn cô!”
Ishimura cúi
người 90 độ tỏ thái độ vô cùng chân thành. Hạ Tiểu Nhu khá bất ngờ,
không ngờ ông cụ hôm nọ lại là ông nội của tổng giám đốc bất động sản
Ishimura lững lẫy, hẳn vài chục năm trước ông ấy cũng từng ngồi ở vị trí này.
“Không có việc gì, Ishimura tiên sinh đừng khách sáo. Nếu
ai trong hoàn cảnh của tôi cũng làm như vậy thôi. Cũng may hôm ấy tôi đi cùng một người bạn khác, chính anh ấy đã cõng ngài Ishimura.”
Ishimura lại gập người cảm ơn “Cảm ơn cô và bạn cô rất nhiều. Nhân đây tôi rất
muốn đầu tư vào Bách Hợp, tôi cũng là khách hàng quen thuộc của công ty
cô. Chẳng hay Hạ tiểu thư có hứng thú?”
Đây đúng là cơ hội tốt,
nhưng Hạ Tiểu Nhu vẫn hơi do dự. Chỉ tiện tay giúp đỡ một ông lão đã có
mối làm ăn tốt như vậy, có chút không chân thực. Cô mỉm cười hòa hoãn
“Tôi chỉ làm việc mình nên làm, Ishimura tiên sinh đừng để trong lòng!”
Cô gái này không những xinh đẹp mà còn ăn nói bản lĩnh khéo léo. Ishimura
đã đến tuổi kết hôn nhưng mãi chần chừ vì chưa tìm được người vừa ý.
Không ngờ lần này vừa gặp Hạ Tiểu Nhu liền muốn ra ngay quyết định.
“Cô đã có ơn lớn với nhà Ishimura chúng tôi, sao gọi là không có gì được.
Chuyện đầu tư vào Bách Hợp đúng là hơi đường đột, nhưng tôi thích sản
phẩm công ty cô đã lâu, rất có niềm tin vào việc này. Tôi tin nếu chúng
ta hợp tác sẽ vô cùng thành công!” Một công đôi việc, Ishimura ra sức
thuyết phục Hạ Tiểu Nhu.
Cô thấy đối phương là người của công ty
lớn lại có thành ý hợp tác với công ty mình liền nói “Việc này tôi còn
phải bàn lại với ban giám đốc của công ty. Mong Ishimura tiên sinh không ngại.”
“Không không, chuyện quan trọng thế này tôi hiểu cần có
thời gian suy nghĩ. Chừng nào Bách Hợp có quyết định cứ liên lạc tôi bất cứ lúc nào. Tôi chờ tin của cô.”
Tiễn Ishimura về, Hạ Tiểu Nhu
vẫn mãi suy nghĩ về hành động kì lạ của đối phương. Chỉ tiện tay giúp
một ông cụ, hẳn người nào cũng làm như cô trong tình huống đó. Vả lại cô đã để cập tới Phương Nghị là người cõng ông cụ nhưng có vẻ Ishimura chỉ muốn hợp tác với Bách Hợp. Dù gì đi chăng nữa thì cũng phải bàn bạc kĩ
lưỡng với ông Hạ, tránh có quyết định sai lầm.
Ngày hôm sau, khi
Hạ Tiểu Nhu bước vào phòng làm việc đã thấy bó hoa hồng đỏ thẫm trên
bàn. Cô làm việc bao nhiêu năm chưa có ai tặng hoa. Lúc trước Hạ tiểu
thư là vị hôn thê của Lạc tổng, không ai tán tỉnh cô. Bây giờ có hoa
trên bàn bỗng có chút lạ lẫm. Hạ Tiểu Nhu hồi hộp mở tấm thiệt, trong
thiệp viết câu “Em có tin vào tình yêu sét đánh không? Nếu không thì bây giờ đã đến lúc em tin rồi, vì anh chính là nạn nhân của tình yêu đó. Hi vọng em sẽ cho anh cơ hội làm tình yêu vĩnh viễn của em, nguyện bảo vệ
em cả đời. Ishimura”
Cô bật cười, khó mà tin được tổng giám đốc
bất động sản top mười nước Nhật lại có thể theo đuổi con gái bằng cách
sến sẩm thế này. Vốn có chút rung động bởi bó hoa, thế nhưng sau khi đọc những lời văn buồn cười như anh chàng sinh viên mới lớn cóp nhặt đâu
đó, một người phụ nữ trưởng thành như Hạ Tiểu Nhu liền bay hết cảm giác. Phụ nữ nào cũng thích nghe lời ngọt ngào, nhưng nếu quá mức sẽ dẫn đến
phản tác dụng, nhất là với mẫu người cá tính như Hạ Tiểu Nhu. Tuy nhiên
cô cũng không phí phạm bó hoa đẹp, tìm bình hoa cắm vào.
Phương
Nghị tan ca, muốn ăn khuya tán gẫu một lát nên lên văn phòng tìm Hạ Tiểu Nhu. Đập vào mắt anh là bình hoa hồng rực rỡ. Có chút cảm giác kì lạ
dâng lên trong lòng anh thật không thoải mái. Nhưng anh vẫn theo thói
quen trêu đùa người bạn này “Úi cha Hạ đại tiểu thư có người theo đuổi
sao? Là công tử nhà nào vậy?”
Hạ Tiểu Nhu nghe anh trêu chọc,
thoáng nghĩ chả lẽ do mình hiểu lầm, Phương Nghị không có chút ý tứ nào
với mình sao, nhưng vẫn đấu khẩu với anh “Hừ Hạ đại tiểu thư đây không
có người theo đuổi mới là chuyện lạ. Tôi đang trong tình trạng mở cửa
đón chào tất cả các mối quan hệ, xem xem người nào tốt nhất, đẹp trai
nhất, giàu có nhất, nhà to nhất đây! Sao hả quản lý Phương, anh không có người theo đuổi nên ghen tị với tôi?”
Hai người này rảnh rỗi
phải nói móc nhau vài câu mới chịu được. Phương Nghị nhìn tấm thiệp cũng đủ đoán nội dung sến súa bên trong, tiếp tục trêu “Hoa hồng đỏ, lại còn tấm thiệp màu hồng ren bốn phía thế này. Tôi thật thắc mắc vị đại gia
nào “bỏ công” như thế này.”
Hạ Tiểu Nhu không nhịn được kể toàn
bộ câu chuyện ly kỳ cho anh nghe. Phương Nghị nghe xong liền làm bộ ra
vẻ bất mãn “Tôi cũng có phần cõng ông cụ, sao Ishimura tiên sinh không
đến tìm tôi nhỉ, cũng chẳng có bó hoa to như thế này…”
Thế nhưng
trong lòng anh lại suy tư, Ishimura không thua kém gì Lạc tổng, bất động sản Ishimura với Bách Hợp, quả là môn đăng hộ đối. Cuộc hôn nhân này mà thành, Bách Hợp có được nguồn tài nguyên dồi dào kia lại như hổ thêm
cánh, đừng nói chiếm hết thị trường món Hoa ở Nhật, vươn ra thế giới
cũng không thành vấn đề.
Anh không biết mình đối với Hạ Tiểu Nhu là cảm giác gì. Anh hiểu rõ con người cô, ở bên cô thật vui vẻ thật
thoải mái. Nhưng nếu tiến một bước nữa, Phương Nghị e tình cảm của mình
chưa đủ. Anh cảm thấy hai người vẫn nên duy trì mối quan hệ bạn tốt, ít
nhất là bây giờ.
“Ha ha rõ là anh đang ghen tị với tôi. Hay tôi
bảo Ishimura tiên sinh cũng tặng hoa cho anh nhé. Anh thích hoa gì? 99
hoa hồng đỏ có được không? Thêm một tấm thiệp viết tay thật ướt át chân
thành nữa nhỉ.” Hạ Tiểu Nhu phá lên cười.
Phương Nghị nhìn cô
cười đến bò lăn ra bàn, nhìn không được hùa theo “Gặp được anh là may
mắn nhất cuộc đời tôi, xin anh hãy cho phép tôi dùng tấm lòng thành này
báo ân anh… Nhưng tôi thật sự không cần hoa cũng như tấm lòng, bây giờ
tôi chỉ cần được ăn no. Cô xong việc chưa? Đi thôi!”
Từ hôm đó,
mỗi ngày Hạ Tiểu Nhu đều nhận được một bó hoa và một tấm thiệp. Cô cũng
không biết tại sao Ishimura biết số điện thoại của cô, mỗi ngày đều nhắn vài tin “khủng bố”. Sau vài tuần, cô không chịu được cách theo đuổi quá nhiệt tình này nên khéo léo từ chối, cũng nói Ishimura cân nhắc về
quyết định hợp tác. Ishimura vẫn kiên quyết đòi đầu tư. Sau khi bàn bạc
với ban giám đốc, Bách Hợp đồng ý lời đề nghị này. Hạ Tiểu Nhu không
muốn tham gia nên phần lớn Ishimura họp với phòng ban khác, có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc.