Sau khi mọi chuyện
lắng xuống, tuy Hạ Tiểu Nhu không có động tĩnh gì nhưng Phương Nghị vẫn
không hết đề phòng cô. Vì anh nắm được điểm yếu của cô, cô có thể tạm
thời không gây chuyện lớn. Nhưng về lâu dài vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Về phía Hạ Tiểu Nhu, cô biết nhược điểm của mình nằm trong tay người khác, khó có thể làm gì trong thời gian này. Phương Nghị là một người không
dễ đối phó, cô hẳn không phải đối thủ của anh. Phương Nghị khác với Lạc
Huân, ít ra Huân ca ca còn vì giao tình 20 năm mà không chú ý đến cô,
nhưng Phương Nghị đang theo dõi cô từng li từng tí, không tiện ra tay.
Cô đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, có thể làm gì đây khi mọi cố gắng của cô
đều không được đền đáp? Tuy vậy, cô vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn cảm thấy
có một tảng đá buộc trong tim, nặng nề khó chịu không thôi. Chẳng lẽ cô
thua Ân Đồng thật sao?
Hạ Tiểu Nhu đến Bách Hợp chi nhánh
Evergreen vào giờ xế để kiểm tra tình hình kinh doanh liền bắt gặp một
nhóm khách mặc nước ngoài mặc hàng hiệu phô hết nhãn mác ra ngoài, cười
nói ồn ào một góc sảnh, xả rác thẳng xuống thảm. Họ không xếp hàng như
mọi người, chen lấn huých đẩy, lớn tiếng đòi quản lý xếp bàn ngay. Cô
đau đầu, lại là khách coi nơi công cộng như nhà của họ, xem mình là
trung tâm vũ trụ, loại khách này thật khó đối phó, không thể chiều theo, cũng không thể làm căng.
Hôm nay trong nhà hàng toàn quản lý và nhân viên nữ, đám khách nam ở ngoài cứ huyên náo đòi phải vào ăn ngay,
Hạ Tiểu Nhu cũng ra mặt. Để xem, tên oan gia đó hay nói gì, “đối xử chân thành, lấy sự hài lòng của khách hàng là mục tiêu” phải không, được, cô sẽ làm như hắn nói!
Hạ Tiểu Nhu đon đả chạy ra cười tươi “Xin
cảm ơn quý khách đã ủng hộ Bách Hợp. Hôm nay khách đông quá, xin quý
khách đợi một lát, sẽ có bàn ngay lập tức!”
Đám khách thô lỗ cười to “Phải, phải như cô em này chứ, có lý nào lại bắt ông đây đợi!”
“Sao hôm nay Bách Hợp quản lý lạ vậy, tại sao đến sau lại được ăn trước, ai
cũng phải xếp hàng chứ!” Khách đằng sau bắt đầu la ó “Nếu không cần xếp
hàng cũng được vào thì chúng ta chen lên đi!”
Trong chốc lát, thế trận trở nên bát nháo không chịu được. Cả chục người ở ngoài xô đẩy
nhau chen vào, nhân viên nữ ở trong cố sức chống đỡ không được, hết sức
chật vật. Hạ Tiểu Nhu bị người ta đẩy ngã xuống đất, người nắm tóc,
người dẫm lên tay cô, cô kêu cứu nhưng không ai kéo dậy.
Lúc này Ân Đồng vừa tan ca, đi ngang qua nhìn thấy cảnh hỗn loạn, khẩn cấp chạy ra gọi bảo vệ. Bảo vệ Evergreen đi tới giải tán đám đông lúc này đã
loạn thành một đoàn. Đám người tản ra, lúc này mới thấy Hạ Tiểu Nhu ngồi bẹp trên mặt đất, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù không ra hình dạng gì nữa. Ai mà tin đây là Hạ tiểu thư danh gia vọng tộc!
“Tôi muốn
một lời giải thích. Trước giờ Bách Hợp vẫn theo chủ trương ai trước có
trước, không thì phải xếp hàng. Tôi ăn ở đây bao nhiêu năm ai cũng tuân
thủ luật lệ này, tại sao hôm nay có người phá lệ cho khách vào? Tôi muốn nói chuyện với quản lý đó.” Một bà khách nóng nảy.
Ân Đồng thấy
Hạ Tiểu Nhu mặc váy ngắn không dám đứng lên, đoán chắc có chuyện, liền
cởi áo khoác khoác lên chân Hạ Tiểu Nhu, đỡ cô đứng dậy.
“Là tôi… tôi cho bọn họ vào.” Hàng chục cặp mặt đổ dồn vào Hạ Tiểu Nhu thê lương.
“Tôi chưa thấy cô bao giờ, cô là nhân viên mới?”
Hạ Tiểu Nhu định lên tiếng đính chính, bỗng Ân Đồng đứng sau khẽ thì thầm
vào tai cô, bảo cô không nên nói thân phận của mình ra, lại chỉ bước
tiếp theo nên làm thế nào. Từ nãy đến giờ Hạ Tiểu Nhu bị mất mặt không
thôi, lần đầu tiên trong đời cô bị nhục nhã thế này. Lời Ân Đồng vào tai cô như lệnh bề trên, thật lên mặt, thật khó chịu! Hạ Tiểu Nhu bị mọi
người bao vây, hàng chục gương mặt đằng đằng sát khí đang nhìn chằm
chằm, nhất thời không chịu được, bỏ chạy ra ngoài, hấp tấp thế nào lại
đụng phải Phương Nghị!
Phương Nghị bị cô gái hung dữ xô, loạng
choạng suýt ngã. Người nào làm loạn ở sảnh của anh? Anh nhìn xuống, lòng than thầm, mỗi lần gặp Hạ tiểu thư này đều không có chuyện tốt “Có
chuyện gì? Chuyện gì khiến cô nổi điên ở đây?”
Hạ Tiểu Nhu luôn nóng nảy, lần này bộc phát gắt to “Không phải chuyện của anh! Anh tránh ra!”
“Cô làm loạn ở sảnh cùa tôi mà bảo không phải chuyện của tôi?” Phương Nghị
biết cô gái này lại sắp bùng nổ, kéo cô vào phòng riêng của anh. Không
có cách nào khác, ở đâu cũng có nhân viên của Evergreen, anh cũng không
muốn bị bắt gặp cãi nhau với Hạ Tiểu Nhu.
“Buông tôi ra, tên chết tiệt này anh kéo tôi đi đâu” Hạ Tiểu Nhu la oai oái.
Anh đóng cửa phòng “Cô bực mình chuyện gì tôi không cần biết, nhưng cô ở
chỗ tôi náo loạn thì tuyệt đối không được. Tôi kéo cô ra khỏi tầm mắt
khách hàng, không để họ bị ảnh hưởng. Khách của Evergreen đến đây để
hưởng thụ, không phải bị người như cô làm mất hứng.”
Cô chưa
xuống được cơn giận, lại bị kéo đến nơi xa lạ, có ai nói cho cô biết đây là ngày gì không. Cục tức đã lên đến cổ họng, gặp tên hung thần này
không có gì tốt. “Được lắm, ai cũng xem tôi là người ngang ngược phiền
phức chứ gì. Cái gì Ân Đồng làm cũng tốt, còn tôi làm cái gì cũng xấu.
Cô ấy đã thắng rồi, còn lên mặt dạy dỗ tôi cái gì chứ, muốn chứng tỏ
mình giỏi hơn tôi sao. Tôi không cần ai giúp đỡ, không cần ai ra mặt
cho!”
Phương Nghị đau đầu, cô gái này hiếu thắng hết thuốc chữa
rồi. Anh nhìn xuống chân Hạ Tiểu Nhu “Tôi không biết chuyện gì xảy ra,
nhưng nếu cô nói Ân Đồng cố tình lên mặt với cô, đã ghét cô ấy đến vậy
thì cởi ngay áo khoác của Ân Đồng trên người cô xuống.” Anh nhận ra áo
khoác đồng phục của Evergreen.
Dĩ nhiên Hạ Tiểu Nhu không bỏ áo
khoác ra được, váy cô lúc bị xô đẩy đã rách một đường dài phía sau.
Phương Nghị nhìn cô lúng túng, bất đắc dĩ nói “Tôi không muốn biết
chuyện của cô, nhưng tôi bảo đảm Ân Đồng không phải người như cô nói.
Chuyện gì đã xảy ra với Ân Đồng?”
Hạ Tiểu Nhu uất ức thuật lại
với Phương Nghị. Lúc đó Ân Đồng nói cô đừng tiết lộ thân phận, cứ nhận
mình là nhân viên mới vào làm nên sơ suất. Đầu tiên rót trà nhận lỗi với từng khách, mời họ ăn ít điểm tâm trong lúc chờ đợi; sau nhờ nhân viên
bảo vệ mời đám khách thô lỗ xếp cuối hàng, nếu không thì mời đi ủng hộ
nơi khác.
Trên đời nãy chắc chỉ có mình Hạ Tiểu Nhu suy bụng ta
ra bụng người mới nghĩ Ân Đồng lên mặt dạy đời mình, Phương Nghị lắc đầu “Hạ tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi. Trong tình huống trên, đó là cách
hợp lý nhất, vẹn cả đôi đường.”
“Anh nói đi, tôi có gì sai? Khách hàng là thượng đế. Tôi làm đúng như lời anh còn gì, bọn họ muốn vào tôi cho họ vào”
“Vẫn là câu nói ấy. Nhưng cô nói cho tôi biết, có mấy khách trong nhà hàng
cô lúc đó. Thôi khỏi, để tôi nói luôn, là một nhóm khách thô lỗ và rất
nhiều khách khác. Chỉ vì làm hài lòng một nhóm người mà cô đắc tội với
nhiều khách khác, cô có coi họ là thượng đế không?”
“Vậy thì làm thế nào bây giờ? Chẳng phải anh bảo tôi đối xử chân thành sao, thì tôi
thật lòng muốn mời họ vào ăn mà.” Hạ Tiểu Nhu hiểu ra một nửa, nhưng vẫn mù mờ.
Phương Nghị chép miệng, cô gái này sao có thể máy móc như vậy! “Hạ tiểu thư, khách hàng không phải mấy con số tính toán tiền bạc
của cô, không thể cứng nhắc áp dụng một công thức vào được. Còn nhớ tôi
nói cô những gì khi hai ông bà cụ bỏ về không? Là quan sát, quan sát
khách hàng. Khách tử tế thì chúng ta đối xử tử tế, khách càn rỡ thì cũng phải cứng rắn. Lúc cần mềm cô lại cứng, lúc cần cứng cô lại mềm!”
“Chính vì vậy mà Ân Đồng mới gọi bảo vệ can thiệp?” Cô gần như sáng tỏ rồi.
“Phải! Ân Đồng không như cô, chuyện gì cũng ôm vào mình muốn khẳng định bản
thân nhưng không tự lượng sức. Cô ấy biết tỏ ra yếu đuối đúng lúc, nhờ
sự giúp đỡ của người mạnh, không phải tốt hơn sao.”
Hạ Tiểu Nhu
tuy đã hiểu mọi chuyện nhưng vẫn ấm ức “Dù thế nào đi chăng nữa cô ấy
cũng không nên nói tôi nhận là nhân viên mới chứ, dù gì tôi cũng là
trưởng phòng kinh doanh Bách Hợp, tiểu thư Hạ gia.”
“Tôi lại thấy đây là chuyện Ân Đồng quyết định đúng nhất! Nếu mọi người biết cô là Hạ tiểu thư, mặt mũi Bách Hợp bị cô bôi bẩn hết. Là nhân viên mới chưa
quen việc thì có thể được thông cảm, đường đường là người nhà họ Hạ mà
mắc sai lầm căn bản như vậy, quả thật uổng phí công sức xây dựng Bách
Hợp của Hạ tiên sinh! Cô luôn nói Ân Đồng yếu đuối, còn cô thì sao? Gặp
chuyện không chống đỡ được thì bỏ chạy, để cô ấy gánh hậu quả cho cô.
Vậy mà dám nói mình mạnh mẽ lắm!” Anh cười mỉa mai, không chừa cho cô
một chút mặt mũi.
Lúc này, chuông điện thoại của Hạ Tiểu Nhu vang lên. Là Ân Đồng nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, có ổn không, cô ấy đã cùng
quản lý giải quyết tốt đẹp mọi chuyện, khách đã chịu ngồi xuống vừa đợi
vừa ăn chút bánh. Phương Nghị nhìn nét mặt giận dữ thoáng lộ ra vẻ áy
này của Hạ Tiểu Nhu liền tiếp lời:
“Ân Đồng phải không? Cô ấy
nhắn chuyện đã xong? Ân Đồng lúc nào cũng quan tâm tới người khác chân
thành như vậy. Còn cô, cô chỉ biết hơn thua với người ta, chỉ biết xem
ai thắng ai thua, không nghĩ gì đến đại cục. Ân Đồng tốt bụng muốn giúp
cô, cô lại xem cô ấy như kẻ thù. Không có Ân Đồng ở đây, cô thậm chí còn không thể đứng dậy hiên ngang ra ngoài chứ đừng nói là xử lý êm đẹp.”
Hạ Tiểu Nhu bị người này tấn công không còn lối thoát, đang muốn dịu xuống lại bị khích đến tức lên “Phải, tôi thua cô ấy rồi, anh hài lòng chưa”
Anh biết mình hơi quá lời, rót ly nước cho Hạ Tiểu Nhu “Uống miếng nước rồi bình tĩnh lại đi. Tôi nói từ hôm ở bãi giữ xe đến hôm nay mà cô vẫn
chưa thông suốt ư? Ân Đồng không có ý định so sánh thắng thua gì hết. Cô ấy chỉ muốn sống thật thoải mái, yên ổn làm việc qua ngày, cố gắng hoàn thành tốt trách nhiệm của mình là đủ. Còn cô biết rõ sở trường của mình không phải là tiếp khách ở tiền tuyến vẫn sống chết đòi đấu với cô ấy,
cô không thấy lãng phí thời gian sao? Tôi chỉ nói cô vậy thôi, còn lại
tùy cô suy nghĩ. Bây giờ tôi phải đi làm việc, vì cô mà tôi mất đứt giờ
nghỉ hôm nay. Hạ tiểu thư, thứ lỗi không tiễn!”
Hạ Tiểu Nhu về
văn phòng, hồ sơ trước mặt vẫn không lật được trang nào. Cô mải suy nghĩ về chuyện xảy ra mấy ngày qua, xem mình thật sự muốn gì. Cô muốn thắng, phải, cô muốn mọi người công nhận mình giỏi hơn Ân Đồng. Nhưng như thế
thì sao, Ân Đồng căn bản không để ý đến chuyện đó, cô có thắng hay thua
trong mắt cô ấy cũng không thay đổi. Đấu với một đối thủ ngơ ngác như Ân Đồng thật nhàm chán, không có cảm giác gì cả.
Còn Huân ca ca, cô vẫn chưa quên được. Cô thích anh ấy từ lúc còn là thiếu nữ, thói quen
đâu thể nói bỏ là bỏ. Nhưng từ sau khi nghe Phương Nghị nói, cô cũng bắt đầu suy nghĩ về quan hệ thật sự của mình và Huân ca ca. Anh ấy quả thật chỉ xem cô như em gái, anh mắt cưng chiều anh ấy dành cho Ân Đồng hoàn
toàn khác với ánh mắt tự hào dành cho cô. Với Huân ca ca, có lẽ cô là
một đứa em giỏi giang mạnh mẽ, anh có thể ủng hộ cô trong công việc và
cuộc sống để cô tỏa sáng, nhưng không thuộc về anh. Yêu một người tâm
không đặt trên mình, nếu giành được liệu có kết quả tốt?
Có lẽ
Phương Nghị nói đúng, cô không nên phí thời gian vào việc đấu đá nữa,
tập trung vào công tác của mình vẫn tốt hơn. Trước giờ cô chưa bao giờ
dùng thủ đoạn như vậy, vừa mệt mỏi vừa nơm nớp lo sợ Huân ca ca phát
hiện. Quan trọng nhất là, dù cố gắng bao nhiêu, Huân ca ca vẫn không
quay lại nhìn cô. Phải chăng đã đến lúc dừng tay?
Hạ Tiểu Nhu thở dài, nhưng dù gì thì trước hết cũng phải nhắn Ân Đồng, mời cô ấy ăn cơm cảm ơn đã! Sau khi bình tĩnh lại, cô thấy lời Phương Nghị nói cũng
không sai. Trước giờ Ân Đồng luôn ngây thơ chân thật, hẳn không có ý xấu như cô nghĩ. Người dày dạn kinh nghiệm thương trường như Huân ca ca và
cả Phương Nghị đều nói cô ấy tốt thật, cô cũng không nên dùng ánh nhìn
thành kiến của mình đối với Ân Đồng.
Tuy trong lòng có chút chua xót, nhất thời không quen được cảm giác này nhưng Hạ Tiểu Nhu luôn là
người có ơn tất báo, không muốn nợ ai bao giờ nên cuối cùng cũng hẹn Ân
Đồng ra nói tiếng cảm ơn.
.
“Chuyện lần trước thật lòng
cảm ơn cô, không có cô danh tiếng Bách Hợp đã bị hủy rồi. Cũng xin lỗi
cô vì tôi đã bỏ về trước, để cô ở lại gánh vác mọi chuyện.” Hạ Tiểu Nhu
gửi trả Ân Đồng chiếc áo đã giặt sạch.
“Cô đừng nói vậy, tôi chỉ làm những việc mình hay làm thôi. Hồi mới vào làm mỗi lần gặp chuyện
hỗn loạn tôi chỉ biết quýnh quáng tay chân, gọi quản lý đến giải quyết.
Cô giỏi hơn tôi nhiều!” Ân Đồng xắn một miếng bánh kem, thật ngon. Đi
với Hạ Tiểu Nhu lần nào cô ấy cũng dẫn đến những quán ngon nuốt lưỡi,
thật tốt mà.
“Tôi làm mọi chuyện thành ra thế kia mà cô còn bảo
giỏi.” Cùng một chuyện cô giải quyết nhanh gọn, tôi làm bung bét, không
phải biết tính cô thì tôi đã nghĩ cô nói mỉa.
Tròng mắt Ân Đồng
mở lớn, không tin vào tai mình, Hạ Tiểu Nhu mà không giỏi thì cô là gì!
Cô gấp gáp “Không đâu không đâu! Tôi thích sản phẩm đóng hộp mới ra mắt
của Bách Hợp lắm đó, rất ngon nha, lại vô cùng tiện dụng, cho vào lò vi
sóng một lát là ăn được ngay. Quảng cáo mới cũng rất động lòng người, gì mà Đài Loan giữa lòng Nhật Bản, dùng nguyên liệu thượng hạng tươi ngon
của Nhật làm ra món ăn Hoa. Còn nữa, từ ngày cô về tôi thấy Bách Hợp ở
Evergreen đông khách hơn nữa, không thua kém gì chi nhánh ở Yokohama
rồi!”
Tính tự kiêu của Hạ Tiểu Nhu đâu thể mất đi trong một sớm
một chiều, được Ân Đồng khen tới tấp liền vui muốn vểnh râu lên. Nhưng
không thể lộ liễu như thế được, cô chỉ cười cắm cúi ăn bánh.
Càng nói chuyện với Ân Đồng, Hạ Tiểu Nhu càng hiểu ra cô gái này luôn ăn
ngay nói thật, có chút ngây thơ, đôi khi thành thật quá sẽ làm người
khác hiểu lầm thành giả tạo. Nhưng về bản chất, cô ấy là con người lương thiện.
“Thật ra tôi chẳng có tài cán gì đâu, lúc nào cũng ngơ
ngơ ngáo ngáo, cũng may có các đồng nghiệp và cấp trên chiếu cố nên làm
nhiều thành quen tay thôi. Nhất là quản lý Phương đó, anh ấy rất giỏi,
chỉ bảo tôi nhiều lắm.”
Lại là tên hung thần kia. Cô có cần nói
hắn thần thánh như vậy không, lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt
xoáy người ghê rợn, giỏi cái gì chứ. Tôi không hiểu sao hắn đối xử với
ai cũng tốt, chỉ có với tôi thì xù lông lên. Thôi được rồi, là hắn có
bản lãnh, chuyện gì cũng giải quyết gọn gàng tốt đẹp, ngay cả thủ đoạn
của tôi hoàn hảo như vậy cũng bị hắn moi ra. Tôi tò mò xem hắn làm sao
có khả năng đọc thấu suy nghĩ người khác. “À, cô có số điện thoại quản
lý Phương của cô không?”
Ân Đồng do dự “Có, nhưng tôi chưa hỏi ý kiến anh ấy…”
“Không sao đâu, cô cứ cho tôi, tôi cũng quen với anh ấy. Có chuyện gì tôi sẽ
nói là lỗi của tôi, không liên quan tới cô đâu.” Trước giờ Hạ Tiểu Nhu
muốn gì khó ai cản được.